Đại Yêu Quái

Chương 60: Xuống biển



Chương 60: Xuống biển

Lý Lan Anh từng nói lai lịch của hai vị Long Vương này không nhỏ, cho dù là Tam Thánh Địa cũng phải nể mặt bọn họ. Còn về cụ thể lai lịch thế nào thì là chuyện từ rất xa xưa rồi, cỡ Thanh Liên giáo thì chắc chỉ có mấy vị Thái Thượng Trưởng lão mới biết được chút ít. Long Cung ở xa xôi, hiếm khi có tiếp xúc qua lại với lục địa, cho nên Lý Lan Anh cũng không tìm hiểu thêm nhiều.

Mộc Nhiên rất xem trọng chuyến đi này, xem như đây là lần đầu tiên hắn có thể tiếp xúc với nhân vật đứng hàng 'đại lão' trong thế giới này. Cỡ như Khiếu Nguyệt Yêu Vương trước đó, lúc gặp Long Vương cũng phải cung kính ba phần.

Viên Cương cưỡi mây không biết bao giờ mới tới. Mộc Nhiên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, sau đó lên kế hoạch hoàn thiện thuật Giá Hồn. Rút kinh nghiệm từ những lần thất bại trước. Lần này hắn có trăm phần trăm tự tin rằng mình sẽ thành công.

Lần bồi dưỡng Hồn chủng này, Mộc Nhiên tiếp tục bỏ vào một khối mộc tâm của mình, dứt khoát sau khi thành công thì nằm tịnh dưỡng cả năm luôn cho lại sức. Mộc tâm chính là cội nguồn sinh mệnh của hắn, cho dù mất một mảnh nhỏ cũng không phải chuyện chơi.

Có kinh nghiệm từ lần thành công trước, lần này Mộc Nhiên một phát ăn ngay. Hồn chủng mới được luyện ra nếu so về phẩm chất còn tốt hơn cái Hồn chủng đợt trước nhiều lắm. Mất hai mảnh nhỏ, dù nhìn qua mộc tâm chỉ hơi hơi mẻ một vết bé tí, nhưng Mộc Nhiên có thể rõ ràng cảm nhận được sức khỏe của mình suy giảm.

Chuyện nghỉ ngơi một năm, hai năm là không tránh khỏi.

Sau khi viên Hồn chủng được luyện thành, không lâu sau đó thì Viên Cương cũng đã cưỡi mây ra đến bờ biển rộng lớn. Lúc này đã là tháng mười một, năm thứ mười sáu.

"Biển lớn như vậy, biết nơi nào mà tìm?" Viên Cương nhìn trước mắt chỉ có một màu xanh lam nối thẳng đến cuối đường chân trời phía xa, chỉ toàn sóng và nước, liền cảm thấy đau đầu.

"Thử bay thêm xíu nữa coi, nghe nói Long Cung được xây dựng ở sâu dưới đáy đại dương, không có gần bờ như vậy đâu." Mộc Nhiên nói.

Quả nhiên sau khi cưỡi mây bay thêm nửa ngày đường thì thư mời trong tay Viên Cương có phản ứng, mơ hồ phát ra ánh sáng chỉ về phía xa xăm dưới lòng biển.

"Xem ra Long Cung ở dưới đó, mau đi qua."

"Ta biết rồi, đừng có ngồi trong đầu sai bảo ta!" Viên Cương cưỡi mây bay đến sát mặt biển, trong miệng thổi ra một cái bong bóng lớn sau đó cả người nhảy vào. Đây là tị thủy thuật cơ bản, nhưng không phải ai cũng biết.



Bong bóng lớn dần chìm xuống biển, tốc độ không nhanh nhưng được cái an toàn, ổn định, không tiêu hao quá nhiều yêu lực.

"Ở dưới nước chiến lực của ngươi còn lại mấy phần?" Mộc Nhiên hỏi, bởi vì hắn không quen thuộc thân thể của Viên Cương cho lắm nên khó mà ước lượng.

"Không bị ngợp c·hết đã là may lắm rồi..." Viên Cương nghiêm nghị quan sát bốn bề nước biển, sắc mặt lúc tím lúc xanh.

"Cũng đúng."

Sau khi lặn xuống, bong bóng càng lúc càng nhỏ. Viên Cương tập trung điều khiển, mỗi lần thấy có đàn cá từ xa thì lập tức phóng yêu uy ra hù dọa, sợ bong bóng bị bọn nó p·há h·oại. Đứng trước biển lớn mênh mông, cả Mộc Nhiên và Viên Cương đều cảm thấy mình nhỏ bé.

Thư mời lóe lên ánh sáng mờ nhạt chỉ đường, bong bóng chầm chậm trôi theo, từ từ chìm xuống. Ở sâu dưới biển không mỹ lệ như trong tưởng tượng, xung quanh bốn bề toàn là một mảnh u ám tối tăm. Thi thoảng Mộc Nhiên còn nhìn thấy vài sinh vật to lớn lướt ngang qua, bị dọa cho hoảng hồn một trận. Viên Cương thì từ đầu đến cuối nhắm mắt tập trung điều khiển thuật tị thủy, không dám có chút lơ là nào.

Có hai nhân cách lúc này phát huy tác dụng, khi mà Viên Cương mệt mỏi thì có thể lui về nghỉ ngơi, để Mộc Nhiên tiếp quản thân thể. Mộc Nhiên chưa từng học thuật tị thủy, nhưng vừa nhìn là biết ngay, sử dụng còn thông thuận hơn Viên Cương mấy phần.

Không biết đã đi xuống mấy ngàn dặm, có lẽ là đã qua cả ngày chìm xuống, Viên Cương và Mộc Nhiên phát hiện bản thân đã đi đến một không gian đen kịt như vực sâu, bốn bề không thấy được ánh sáng.

Thuật tị thủy cho dù hoạt động hết công suất thì vẫn có chút chịu không nổi, quả bong bóng kia giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tan ra vì áp suất dưới biển.

"Đáng lẽ lão Long Vương nên nâng yêu cầu lên một chút, chắc chỉ có yêu quái ngàn năm đạo hạnh mới một mạch đi đến Long Cung nổi." Mộc Nhiên thở dài, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần mất đi bộ thân thể này.

"Thôi nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp..."

Cho dù yêu lực hùng hồn hơn yêu loại cùng cấp một khoảng, Viên Cương giờ đã thấm mệt, về cả thể xác lẫn tinh thần. Không còn yêu lực thì thuật tị thủy căn bản không thể nào tiếp tục được.



"Nghỉ ngơi có tác dụng gì đâu, nơi này linh khí mỏng manh gần như là vùng tuyệt linh, có ngồi nửa ngày cũng không khôi phục được bao nhiêu yêu lực. Tốc độ hồi phục còn không bằng tiêu hao duy trì thuật tị thủy nữa." Viên Cương chán nản nói.

"Giờ chỉ có nước liều chạy thẳng một mạch xuống thôi, không đến được Long Cung thì cùng lắm là đến Diêm La điện."

Mộc Nhiên nghe Viên Cương nói như vậy thì trong lòng cười khổ. "Ngươi muốn đi Diêm La điện thì đi một mình, đừng kéo ta theo."

"Cũng may là ta có chuẩn bị trước." Mộc Nhiên cầm túi nhỏ đổ ra mười mấy viên tiên ngọc, như vậy thì có thể gia tăng tốc độ hồi phục yêu lực, không sợ thuật tị thủy 'hết pin' giữa chừng nữa.

"Ngươi lấy tiên ngọc ở đâu mà nhiều vậy?" Viên Cương nhìn thấy Mộc Nhiên một hơi đổ ra nhiều tiên ngọc như vậy thì kinh ngạc hỏi.

"Nhiều lắm sao?" Mộc Nhiên nhớ tới trong tu di giới bảo của Dương Tiêu có một đống lớn như cái núi nhỏ. Hắn cảm thấy vật này lấp lánh đẹp mắt, còn xếp thành tấm nệm đặt trong động phủ để nằm tu luyện nữa.

"Tiên ngọc này được tinh luyện tỉ mỉ từ mỏ linh thạch, sản lượng có hạn, phần lớn đều nằm trong tay các đại môn phái tu hành. Tiểu yêu như ngươi mà có một mớ tiên ngọc như vậy là khá giả lắm rồi." Viên Cương hâm mộ nói. Nếu để nó biết Mộc Nhiên còn ném một đống lớn tiên ngọc ở trong động phủ cho đẹp thì hẳn phải đố kị đỏ mắt.

Nhưng nói đi nói lại, vấn đề an toàn coi như tạm thời được giải quyết rồi.

Mười hai ngày sau, nhìn viên tiên ngọc từng chút tiêu hao rồi dần hóa thành bụi mịn mà Viên Cương lòng đau như cắt. Không biết là bởi vì Long Cung xây dựng ở chỗ quá sâu, hay là tốc độ của thuật tị thủy quá chậm. Viên Cương đi xuống hơn mười ngày mà vẫn chưa thấy bóng dáng của Long Cung ở đâu, ngược lại không gian xung quanh càng lúc càng đen, áp suất càng lúc càng nặng.

"Má, đi một lần đúng khổ luôn á."

"Ngươi than quài vậy..." Mộc Nhiên phiền muộn, hắn phát hiện mấy ngày nay Viên Cương bắt đầu lảm nhảm hơi nhiều. Có lẽ là bởi vì không gian xung quanh quá kìm nén. Mà đổi lại là ai ở cái chỗ bốn bề không có ánh sáng, không thấy đất cũng chẳng thấy trời này hẳn đều sẽ dễ dàng phát điên. Ngay cả Mộc Nhiên có kinh nghiệm ở trong tảng đá nhiều năm cũng khó chịu trong lòng.

"Ngươi không lo cũng phải, nhưng mà ta chỉ có một mạng thôi. Giờ tiên ngọc sắp hết, đi lên không được, mà đi xuống thì không biết bao giờ mới tới..." Viên Cương thở dài: "Ta không s·ợ c·hết, nhưng ít nhất cũng phải c·hết một cách oanh oanh liệt liệt."



"Yên tâm, còn nước còn tát." Mộc Nhiên trấn an nói.

Viên Cương im lặng đưa mắt nhìn xung quanh, quả thật có rất nhiều nước, vấn đề là phải tát thế nào đây!

"Ngươi nói xem, nếu như lần này còn sống thì ngươi sẽ làm gì?" Mộc Nhiên muốn tâm sự cho đỡ sợ.

"Đương nhiên là nghĩ cách thoát khỏi ma trảo của ngươi, sau đó trời cao mặc chim bay." Viên Cương thẳng thắn nói: "Sau đó ta sẽ tìm một chỗ trốn đi, cần cù tu luyện, sau khi có đạo hạnh ngàn năm thì lập núi xưng vương."

"Ài, ngươi có chấp niệm với chuyện xưng vương quá ha. Phiền c·hết, có gì vui đâu."

"Thân làm yêu quái, há lại cam nguyện bình thường. Ta dù không thể đứng đầu thiên hạ, cũng phải làm vương một cõi, nếu không thì sống để làm gì?"

Mấy lời của Viên Cương khiến Mộc Nhiên có phần hoài niệm tới Khiếu Nguyệt Yêu Vương trước đó, bọn nó đều coi trọng cái gọi là kiêu ngạo của yêu quái, muốn sống một đời bá khí như vậy...

"Có lẽ ta là một yêu quái không hợp cách."

"Ta chỉ đơn giản là muốn sống thật lâu, đi tới nhiều nơi, tận hưởng những ngày buông thả mà thôi."

Viên Cương trầm mặc suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Ngươi có suy nghĩ như vậy cũng phải, tại ngươi là một cái cây mà."

"Còn ta là một con vượn. Chúng ta tuy cũng là yêu quái, nhưng lại không hoàn toàn giống nhau."

Đúng lúc này, thư mời trên tay bỗng nhiên bắn ra quang mang nhàn nhạt bao phủ thân hình Viên Cương. Cả hai chỉ thấy không gian bốn phía vặn vẹo, trọng lực hỗn loạn, sau đó giống như trượt xuống một cái đường hầm cao tốc.

Viên Cương có chút choáng đầu, cố gắng hé ra mi mắt, chỉ thấy cảnh vật xung quanh vặn vẹo cao tốc lướt qua, bản thân giống như đang di chuyển với một tốc độ khủng kh·iếp. Trong lúc nó đang sợ kh·iếp vía, trong đầu lại vang lên âm thanh phấn khích của Mộc Nhiên:

"Đây là thông đạo truyền tống trong truyền thuyết sao... không ngờ kích thích như vậy!"

"Kích thích cái đầu ngươi!" Viên Cương choáng váng, trong lòng chửi bậy không ngừng.