Mộc Nhiên tỏ vẽ không vui: "Là mơ mộng, nhưng không viễn vông chút nào. Ta tin mình có thể làm được."
Viên Cương: "Ha ha ha ha (không cười)"
"Đừng có học theo thái độ của ta có được không?"
"Ngươi cũng biết thái độ của mình rất đáng ghét sao?"
Mộc Nhiên thở dài, im lặng. Biết ngay là một cái cây và một con vượn không thể nào tán gẫu vui vẻ được.
"Đừng mất thời gian ở đây nữa. Ngươi không nghe hai con đại yêu ban nãy nói sao, nếu không vào nhanh thì không còn kịp nữa rồi." Viên Cương lên tiếng nhắc nhở. Nó cũng muốn xem xem bên trong Long cung đang mở yến tiệc thế nào mà khiến hai con đại yêu ngàn năm thỏa lòng đến thế.
Mộc Nhiên bước tới cổng chính, đánh giá hai con thủy quái canh cửa. Bọn chúng làn da màu xanh biển, trông như người cá có thân hình lực lưỡng, riêng đôi cánh tay vừa thô vừa dài đã đủ làm Mộc Nhiên ớn hết cả óc chứ đừng kể đến cây trường mâu to lớn sắc lẹm mà chúng mang theo.
Thủy quái mặt tựa như cá, trống rất hung tợn, cho dù bây giờ đang đứng yên bất động, cơ mặt thả lỏng thì trông chúng vẫn chẳng hiền lành chút nào. Riêng là hai gã thủy quái canh cổng Long cung thì có sấp sỉ ngàn năm đạo hạnh.
Mộc Nhiên lần đầu tiên gặp nhiều đại yêu ngàn năm như vậy trong một ngày, nhất thời có ảo giác đại yêu phổ thông như chó chạy đầy đường.
Con thủy quái liếc xuống Mộc Nhiên, không vui hừ một tiếng. Lúc này Mộc Nhiên mới chột dạ nhận ra bản thân chỉ cao hai mét, chăm chú từ dưới nhìn lên một gã đực rựa tám mét là có phần khiếm nhã.
Mộc Nhiên lại đưa tầm mắt nhìn vào ba tấm đá mà hai con đại yêu kia vừa thuận miệng bàn luận.
Ba tấm bia đá này nhìn qua đã biết không phải vật phàm, trên thân toát ra khí tức trang nghiêm khiến người ta không dám nổi lòng khinh nhờn. Ba tấm bia từ màu sắc cho đến kiểu dáng và kích thước đều có khác biệt, hiển nhiên không có chung nguồn gốc.
Trên mặt bia đá có hoa văn trừu tượng lúc sáng lúc tối, hoặc là những con chữ không ngừng nhúc nhích như giun, nhìn nhiều chỉ cảm thấy đau đầu chứ không hiểu gì hết.
Mộc Nhiên lại nhìn rất say sưa.
"Này, ngốc ở đây làm gì? Ngươi không muốn vào bên trong nhìn xem à?" Viên Cương sốt ruột nói, sợ Mộc Nhiên lo nhìn đông nhìn tây mà lỡ mất thời gian.
Thế nhưng Mộc Nhiên giờ này nào có tâm tư để ý đến nó, tầm mắt dán chặt vào tấm bia đá giống như mơ hồ nhìn ra mấy chữ: Dưỡng khí sinh tinh, dung linh hóa huyết, minh thần khai hợp, vạn vật triều sinh... Thuật Tạo Nhân.
Thứ ở trên tấm bia đá kia là tiên ngữ thượng cổ, Mộc Nhiên đã từng học được ở chỗ của Vụ Tiên. Ba tấm bia chứa đựng nội dung khác nhau, nhưng trong đó có một tấm ghi lại thuật Tạo Nhân Thượng Cổ, chính là thứ tiên thuật mà năm đó Thần Sơn Tiên Nữ Âu Cơ và Thượng Cổ Long Duệ Lạc Long Quân dùng để tạo ra trăm vị Nhân Tổ Nam Hoang.
Trên bia đá ghi lại, năm đó Kinh Dương Vương theo lệnh Thiên Gia đến cai quản nhân gian, thuận thế tiêu diệt tàn dư còn sót lại của Sinh Linh Hoang Cổ. Kinh Dương Vương bản thể chính là Hoàng Kim Thánh Long do Thiên Đạo sinh ra, sau này ngài có một con đặt cho tên là Lạc Long Quân.
Lạc Long Quân noi theo di chí của phụ thân, đi khắp nơi trừ gian diệt bạo, sau này phải lòng công chúa của tiên tộc là Thần Sơn Tiên Nữ Âu Cơ. Cả hai không lâu sau đó kết thành phu phụ, đồng hành cùng nhau.
Thuở bấy giờ thế gian cằn cõi, khắp nơi đều là yêu vật quái thú hoành hành. Lạc Long Quân và Âu Cơ sau khi biết hạo kiếp sắp đến, quyết định tạo ra một chủng tộc thay bọn họ ở lại bảo vệ nhân gian. Âu Cơ và Lạc Long Quân không tiếc vận dụng cấm thuật, dùng sinh mệnh của mình sinh ra trăm vị Nhân Tổ.
Sau khi tạo ra Bách Tổ, Lạc Long Quân và Âu Cơ biết thời gian còn lại của mình không nhiều, quyết định chia nhau ra an bài các con. Âu Cơ dẫn năm mươi Nhân Tổ lên núi, dạy bọn họ làm ruộng, khai hoang, săn bắt dã thú. Lạc Long Quân dẫn năm mươi Nhân Tổ xuống biển, dạy bọn họ làm thuyền, đánh bắt, chế ngự biển khơi.
Trăm vị Nhân Tổ từ lúc sinh ra đều có đại thần thông, mỗi người lại có sở trường khác biệt. Sau này họ dùng thuật Tạo Nhân tạo ra bách tộc nhân loại, chiếm cứ đất liền cùng ven biển, hải đảo. Nhân loại dưới sự dẫn dắt của Bách Tổ, không ngừng xua đuổi và hàng phục các loại thần quái dã thú trên bờ, dưới biển, dần dần thay chúng trở thành bá chủ lục địa.
Bên dưới lại có mấy dòng ghi chép nói là Long Tộc Lạc Thị có nguồn gốc sâu xa cùng với nhân loại, sau này phải cố gắng cộng đồng chung sống, phát triển, giúp đỡ lẫn nhau.
Mộc Nhiên không biết Kinh Dương Vương tại sao m·ất t·ích, hạo kiếp mà Lạc Long Quân và Âu Cơ nhìn thấy lại là chuyện gì. Nhưng hình như yêu quái ở trong câu chuyện này là nhân vật phản diện...
Thuật Tạo Nhân trên bia đá không phải viết đơn giản bằng tiên ngữ, mà càng giống một loại di chí truyền thừa. Mộc Nhiên ngộ tính không tầm thường mới may mắn bắt được một tia cộng hưởng, muốn triệt để lĩnh ngộ còn cần một khoảng thời gian tham cứu rất dài.
"Canh chừng cho ta, ta muốn nhập tâm lĩnh ngộ thuật pháp trên bia đá. Nếu như không có nguy hiểm đến tính mạng thì cũng đừng kêu loạn." Mộc Nhiên bỗng nhiên thái độ nghiêm túc nói với Viên Cương, sau đó liền ngồi xuống nhắm mắt minh tọa.
Viên Cương không hiểu gì, chỉ cảm thấy trên người Mộc Nhiên mơ hồ nổi lên vận vị huyền ảo, giống như cộng minh cùng với tấm bia đá phía trước.
"Cái này là... người đá hợp nhất?"
Mộc Nhiên ngồi đó ba ngày, cuối cùng thành công lĩnh ngộ được thuật Tạo Nhân. Đây không phải là cấm thuật Lạc Long Quân và Âu Cơ tạo ra Bách Tổ, mà là thần thông mà Bách Tổ dùng để truyền thừa huyết mạch của mình, tạo ra nhân loại. Có thuật này, Mộc Nhiên chỉ cần trả giá đầy đủ thì có thể tạo ra cho mình một đám tộc nhân, có thể hiểu thành một loại sinh sản nhân tạo.
Đáng tiếc không phải độn thuật...
Mộc Nhiên thở dài, không vội vã đứng lên mà lại tiếp tục đưa mắt nhìn về hai tấm bia đá bên cạnh. Tấm bia đá có thuật Tạo Nhân thì chắc là được lấy từ tay Long Vương Lạc Thị như lời hai con đại yêu kia nói. Hai tấm bia đá còn lại thì không rõ lai lịch.
Trong đó một tấm thì dùng tiên ngữ ghi chép lại tên gọi cũng như một ít đặc điểm tiêu biểu của ba mươi sáu con Thiên Yêu; ngoài ra còn vẽ ra vùng lãnh thổ của các đại lục, hóa ra Long cung được xây dựng ở nơi này từ xa xưa là nhằm bảo vệ vùng biên giới Nam Hoang khỏi các thế lực thù địch.
Ba mươi sáu con Thiên Yêu kia không biết là Thượng Thiên Yêu hay Hạ Thiên Yêu, chỉ là bản mệnh thần thông của bọn nó cường đại đến mức khiến Mộc Nhiên cảm thấy tê cả da đầu. Trong đó tiêu biểu có thể kể đến Tam Nhãn Thần Nha, thần thông Sinh Tử Phán của nó có thể chối bỏ hết thảy sự tồn tại của sinh vật xung quanh, biến mọi thứ trở thành hư vô. Hay là con Thiên Yêu đứng đầu bảng không có danh tự, chỉ biết con mắt của nó sở hữu năng lực thay đổi thực tại vô cùng kinh khủng.
Mộc Nhiên cũng nhìn thấy Khiêu Tinh Bạch Ngọc Thỏ, nhưng không tài nào liên hệ con thỏ nhà mình với con Thiên Yêu có ý niệm cường đại đến mức thay đổi quỹ đạo tinh tượng bên ngoài tinh không kia được.
Tới tấm bia đá cuối cùng, Mộc Nhiên nhìn một hồi chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, căn bản không nhìn ra được cái gì đáng giá, ngược lại còn cảm thấy nhức nhức cái đầu.
"Đừng nhìn nó, chỉ chút đạo hạnh đó của ngươi mà nhìn chằm chằm nó không khéo một hồi sẽ thành một con khỉ đần luôn đó."
Nghe giọng nói hào sảng từ phía sau, Viên Cương điều khiển thân thể quay đầu lại, rất khó chịu vỗ ngực đính chính: "Ta là vượn, không phải khỉ."
Sau đó thì sắc mặt của nó còn xanh hơn màu nước biển.
Chỉ thấy sau lưng không phải binh tôm tướng cua, càng không phải thủy quái giữ cửa, mà là một lão long nhân thân cao mười mét. Lão giữ râu ria thật dài, mắt sáng như sao, trên đầu là cặp sừng màu lưu ly bễ nghễ nhô lên giống như một vật trang sức cài trên làn tóc; Trên thân chỉ đơn giản khoác một cái áo choàng màu xanh biển cũng toát ra dáng vẻ oai nghiêm bá khí của bậc chúa tể.
Viên Cương vừa nhìn thấy lão long, cho dù bản thân có huyết mạch Thiên Yêu thì trong lòng cũng không khỏi dâng lên một chút xúc động muốn quỳ bái. Loại cường giả này đứng trước mặt nó, thở một cái thôi đã đủ khiến nó tan thành tro bụi, sao mà không sợ cho được.
"Họ nhà khỉ các ngươi nha, đều tính nóng như vậy." Lão long cười cười, hoàn toàn không hung ác như trong tưởng tượng, ngược lại càng giống một ông chú tốt bụng.
Chỉ là Viên Cương không dám tưởng bở như vậy, vội chấp tay nhận lỗi: "Viên Cương ban nãy lỡ lời, xin tiền bối thứ tội."
"A ha, ngươi tên Viên Cương sao? Khá lắm, hiếm có yêu quái nào tự đặt tên cho mình như vậy, xem ra ngươi quả thật là một con yêu quái thông minh." Lão long vuốt râu, cười híp mắt, sau đó không vui không buồn hỏi một câu:
"Nói xem, ngươi cầm thư mời nhưng không vào cửa, mà lại ở đây đứng ngây ngốc nhìn mấy tấm bia đá của ta ba ngày trời, rốt cuộc là đã nhìn thấy cái gì thú vị rồi?"
Lão long trên người không phát yêu uy, chỉ bình thản đứng đó lại làm người ta kinh sợ như nhìn vào mặt biển phẳng lặng trước ngày bão tố. Thông Tâm thụ tuy có thể phân biệt được lời nói là thật hay giả, nhưng khó mà đoán được dụng ý trong lòng người khác. Mộc Nhiên nhất thời đau đầu, không biết nên nói thế nào mới tốt.
Nếu như lỡ lời, nói không chừng cái mạng này cứ như vậy mà không còn.