Đại Yêu Quái

Chương 63: Long Vương Lệnh!



Chương 63: Long Vương Lệnh!

Sau đó Mộc Nhiên chợt nhớ tới chỉ là ý thức của mình đang trong thân thể của Viên Cương, chứ bản thể còn ở trong rừng Tịnh Minh chậm rãi tu luyện. Nếu có m·ất m·ạng thì cũng là Viên Cương m·ất m·ạng, không việc gì phải sợ.

Mộc Nhiên cầm quyền điều khiển thân thể, thoải mái bẩm thật với lão long:

"Thật ngại quá, ta nhìn mấy tấm bia đá này say sưa nên quên mất cả thời gian. Nhưng mấy cái tên Thiên Yêu trên bảng kia quả thật khiến ta mở rộng tầm mắt, không ngờ trên thế gian còn có yêu quái lợi hại như vậy."

Lão long vuốt râu. "Ngươi thế mà còn biết tiên ngữ à, khá thật ấy chứ."

"Thiên Yêu trên bảng đương nhiên là mạnh, nhưng mà bọn chúng gần như đã tuyệt tích rồi. Nếu như có xuất hiện trên đời thì sớm đã bị đám nhân loại kia đè ra tiêu diệt."

Nghe lão long nói như vậy, Mộc Nhiên không nhịn được nghi hoặc: "Chẳng lẽ mấy con Thiên Yêu này từng làm chuyện thương thiên hại lý gì sao, sao mà con người lại ghét bọn nó như vậy?"

"Con vượn nhỏ này, đầu óc của ngươi thật đơn thuần. Hiện tại nhân tộc là chủ giác của thiên địa này, đương nhiên bọn họ sẽ không để yên cho bất cứ mối đe dọa nào phát triển. Đừng nói là đám Thiên Yêu xấu số kia, lão Long Vương ta còn không biết mình có thể yên ổn được đến ngày nào nữa là." Lão long cười ha hả nói.

Long Vương Thủy Tề không hề tỏ ra nguy hiểm, nói chuyện với ai cũng như người quen lâu ngày không gặp. Trả trách lão nổi tiếng bằng hữu khắp cả bốn phương, phần vì thực lực cao cường, phần vì loại tính cách khiến người ta dễ chịu này.

"Ngươi thân thể cứng cáp, vai khoác lông bạc, giữa trán lại có một con mắt vàng. Ắt hẳn là Kim Nhãn gì gì đó, thiệt là, ta già rồi trí nhớ cũng không tốt nữa."

"Là Kim Nhãn Tuyết Ma Viên." Mộc Nhiên chẳng mấy chốc đã cảm thấy thân cận.

"Tốt, tốt. Ngươi đạo hạnh tuy thấp mà vẫn có thể tới được chỗ này, làm được điều mà chỉ có mấy con yêu quái gần ngàn năm đạo hạnh mới làm được. Chứng tỏ là có cả cố gắng lẫn bản lĩnh. Lão Long Vương ta thích nhất chính là loại yêu quái như vậy."

"Nào, đã đến thì vào trong ngồi. Khách đều đã đi hết, xem như hôm nay Long Vương ta tiếp đãi một mình ngươi."



Mộc Nhiên và Viên Cương nghe mà toát mồ hôi hột, thấy Long Vương Thủy Tề bước đi phía trước, bước theo thì thấy không được, mà không bước theo cũng cảm thấy chẳng xong.

Lần này giống như... Chơi lớn?

"Uầy, lề mề cái gì, còn không mau đi vào, chẳng lẽ còn đợi lão long ta nhờ người khiêng ngươi vào hay sao?"

"Dạ, đến ngay ạ."

Lão Long Vương thân thể to lớn, bước một bước mà so ra bằng với Viên Cương chạy gần mười bước. Thế nên cho dù lão đi chậm rãi thì Viên Cương đi theo cũng rất vất vả.

Vừa đi Long Vương Thủy Tề vừa nói: "Thế giới này càng lúc càng loạn. Mấy chục năm trước cái tên Nghịch Thiên kia sống yên ổn không muốn lại muốn báo đời, dẫn cả đám đại yêu Nam Hoang đi hiến mạng một cách vô ích.

Long Vương ta vốn đứng giữa nhân tộc và yêu quái, chẳng hoàn toàn nghiêng về phía bên nào. Thế nhưng tình hình hiện tại thì lực lượng hai bên chênh lệch quá nhiều, nhân loại thì qua trăm năm, ngàn năm càng thêm vững mạnh, còn yêu quái bây giờ đã lác đác không còn mấy móng.

Hai bên mà mất cân bằng sẽ tạo ra hệ lụy vô cùng nghiêm trọng. Cho nên lần này ta phát thư mời các ngươi tới Long cung một chuyến, chính là muốn thay các ngươi ra mặt một lần. Ít ra không thể để nhân loại thừa cơ hội này mà triệt để nắm giữ Nam Hoang."

Long Vương nói xong một hơi dài, Viên Cương thấy mình hoa mắt chống mặt một trận, sau đó phát hiện bản thân đã đi đến một đại điện được tỉ mỉ chế tác từ thủy tinh lam vô cùng uy nghiêm lộng lẫy.

Long Vương Thủy Tề đi đến cái bàn lớn rộng tầm mấy chục mét, lấy xuống một tấm lệnh phù ném cho Viên Cương.

"Đây chính là tín vật của Long cung Thủy Tề. Nếu như ngày nào đó có tông phái tu chân muốn đến khi dễ ngươi thì ngươi cứ cầm thẳng cái này ra. Bọn chúng nếu như biết điều thì sẽ lập tức lui về, không dám làm ẩu."



Mộc Nhiên nhìn tấm lệnh phù trên tay, nhắm mắt cũng có thể cảm nhận được long uy cuồn cuộn phát ra từ nó, sau khi cho yêu lực vào còn có thể biến ra hư ảnh một con thần long khổng lồ giương nanh múa vuốt trông rất đáng sợ.

"Chơi đủ chưa?" Long Vương Thủy Tề cười nói.

Mộc Nhiên ngại ngùng cười, dùng thử đồ người khác vừa tặng ngay tại chỗ như thế thật không phải phép, thế là cẩn thận thu tấm lệnh phù vào túi.

Vậy mà lúc này Mộc Nhiên lại nghĩ ra một chuyện rất quan trọng.

Lão Long Vương nói nếu như bọn chúng biết điều thì sẽ lập tức lui về, không dám làm ẩu... Thế nhưng, nếu bọn chúng không biết điều thì phải làm sao bây giờ?

Giống như có thể nhìn thấy tâm tư của Mộc Nhiên, Long Vương Thủy Tề lại nói: "Trong lệnh phù này có một kích toàn lực của ta, uy lực kia đối với đại đa số tông phái mà nói chắc là cũng không dễ chịu gì, hẳn là có chút lực uy h·iếp."

Nói đùa, với thân phận và đạo hạnh của lão Long Vương, Mộc Nhiên cảm thấy trên đất liền chắc chỉ có tầm cỡ Tam Thánh Địa mới đỡ nổi một kích toàn lực kia.

Chậc chậc, có thứ này trong tay...

Mộc Nhiên chưa kịp tưởng bở, Long Vương Thủy Tề đã dội cho hắn một hồi nước lạnh: "Thế nhưng ta nói trước. Nếu như người khác bắt nạt ngươi thì tấm lệnh phù này chắc chắn linh nghiệm, còn nếu như ngươi làm chuyên càn quấy trước bị người ta trả thù thì có kêu rát cổ tấm lệnh phù này cũng không nhúc nhích đâu. Lão Long Vương ta già rồi, chỉ có thể dùng chút mặt mũi để đảm bảo các ngươi an toàn, chứ không cường đại đến nỗi có thể dung túng các ngươi làm bậy."

Long Vương Thủy Tề sống rất nhiều năm, tâm tư tỉ mỉ bực nào. Lão chắc chắn sẽ không làm chuyện gì mà không đạt được lợi ích, càng sẽ không tự mình chuốc lấy phiền phức.

"Long Vương yên tâm, tiểu yêu vốn thích ở trong núi sâu yên tĩnh tu luyện. Tuyệt đối sẽ không chủ động trêu chọc các tông phái lớn ở Nam Hoang đâu." Mộc Nhiên chấp tay nói, bày ra bộ dạng vô cùng thành thật.

Long Vương Thủy Tề thấy vậy hài lòng gật đầu: "Ngươi còn nhỏ mà hiểu chuyện như vậy là tốt."

"Ngươi nên nhớ lấy, cho dù là Thiên Yêu hay là yêu quái bình thường, muốn sống yên ổn ở trong thế giới này đều không thể thiếu người ở phía sau che chở. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn tu luyện, không làm chuyện sai trái, thì lão long ta luôn đứng về phía ngươi." Long Vương Thủy Tề vỗ vai Viên Cương.



"Long Vương chiếu cố yêu tộc có thừa, ân này Viên Cương thề ghi trong lòng, nhớ mãi không quên."

"Ha ha ha, tốt." Long Vương Thủy Tề giống như chỉ chờ có câu này, sau đó chợt đổi giọng nói: "Nếu đã như vậy, tiểu yêu quái, không biết trình độ hiểu biết tiên ngữ của ngươi đạt đến mức nào, có thể giúp lão long này phân ưu một chút hay không?"

Long Vương Thủy Tề thật biết chọn lựa thời cơ nói chuyện. Mà cho dù lão không chọn thời cơ nói, Mộc Nhiên cũng tự biết mình không có cách nào khác hơn là thành thật.

Sau khi tiếp xúc với đại năng chân chính, Mộc Nhiên mới bừng tỉnh. Đừng nhìn trong tiểu thuyết nhân vật chính đứng trước người này người kia lá mặt lá trái, dùng lý phục người, đó là bởi vì sau lưng hắn có tác giả phù hộ độ trì. Chứ bình thường người khác mà nói kiểu đó thì đố ai nghe.

Mộc Nhiên ở trước mặt Long Vương Thủy Tề, nói là con kiến tùy ý bị bài bố cũng không có gì quá đáng. Những thứ gì lão ta muốn biết, chẳng thiếu gì cách, cho Mộc Nhiên một cơ hội lựa chọn đã là quá nhân từ rồi.

Mộc Nhiên chẳng muốn đắc tội lão long này để rồi dẫn đến một đống phiền phức về sau, thế nhưng nguồn gốc của phần tiên ngữ thì không thể nói thẳng nói thật hoàn toàn ra được.

Nghĩ trong bụng thì lâu, chứ mặt ngoài Mộc Nhiên gãi gãi lông cằm mấy cái rồi lập tức nói ngay: "Chẳng giấu gì Long Vương, ta ngày trước có luyện hóa được hồn phách của một gã tu sĩ từ thời thượng cổ, gã ta lúc còn sống tu vi đạt đến Đại Thừa đỉnh phong, lại thích học đủ thứ linh tinh. Cũng từ đó mà ta biết một chút tiên ngữ, trình độ chỉ vừa đủ đọc chữ được chữ không. Thật không dám lấy ra khoe khoang trước mặt Long Vương."

Long Vương Thủy Tề xoa cằm, không biết là lão có tin hay không, chỉ thấy ngoài mặt lão nói: "Không ngờ ngươi có cơ duyên như vậy. Tốt lắm, vừa khiêm tốn vừa có bản lĩnh, phúc duyên thâm hậu đến thế, sau này ắt thành đại tài."

"Tu sĩ thời thượng cổ, ầy, hai chữ thượng cổ này thật không biết là dùng để nói đến ngày tháng năm nào. Nhưng mà nếu gã biết một ít tiên ngữ thì hẳn cũng là chuyện từ hơn vạn năm trước. Bởi vì Tiên tộc từ đó cũng đã tuyệt tích nhân gian."

"Nói thật thì ta sưu tập một đống đồ cổ, trong đó di sản của Tiên tộc không ít. Thế nhưng cái đống hướng dẫn sử dụng đều viết bằng tiên ngữ, có mấy món đồ còn cần phải biết tiên ngữ mới kích hoạt được. Quả thật là khổ c·hết ta."

"Trên đất liền bây giờ e là chỉ còn cái bọn Tản Viên Sơn là biết tiên ngữ, cơ mà cái bọn đó thì ghét thủy tộc như ta ra mặt, lại có cái tính thù dai không thể trêu vào. Ta mà bắt người của chúng về học tiên ngữ, có khi hôm sau cả đám lại mỗi đứa vác theo một hòn núi đến đây đòi lấp cái biển này mất."

Long Vương Thủy Tề càng kể càng kích động, có thể thấy rõ những năm này lão vì tiên ngữ mà đau đầu thế nào. Mộc Nhiên trong lòng hiểu ra, chả trách mà lão Long Vương này nhiệt tình với hắn như vậy, hóa ra là xem trọng tiên ngữ trên người mình, muốn tìm cách moi ra cho bằng hết.

Mộc Nhiên cười khổ nói: "Đáng tiếc là trình độ tiên ngữ của ta chữ được chứ không, sợ là không thể giúp Long Vương chia sẽ phiền muộn."