Đại Yêu Quái

Chương 64: Dạo bảo tàng.



Chương 64: Dạo bảo tàng.

"Ây da, ít ra có còn đỡ hơn không có chứ sao. Ta cũng không để cho ngươi thiệt thòi, nếu như lượng kiến thức tiên ngữ của ngươi có thể giúp được ta thì ta sẵn sàng mở cửa bảo khố cho ngươi chọn một món đem về." Long Vương Thủy Tề thẳng thắng hứa hẹn:

"Long Vương Thủy Tề ta không có thứ khác, chứ bảo vật thì có thể nói là vô số, bỏ trong kho nhiều đến đếm không hết, có đủ các loại mặt hàng từ Tây Thiên, Đông Thổ, Bắc Mạc, Nam Hoang, tha hồ cho ngươi lựa chọn."

"Nhưng mà nếu ngươi chỉ biết có vài ba chữ, ta cũng không thể chịu lỗ như thế."

Nghe Long Vương nói xong, Mộc Nhiên tâm động không thôi. Đối với loại yêu quái choai choai mới sống hơn chục năm trên đời như hắn thì kỳ trân Thiên Bảng là vật khó tìm, chứ mà nói đến lão Long Vương bá chủ cả một vùng biển, tài sản truyền đời không biết qua bao nhiêu tuế nguyệt như vậy, kỳ trân Thiên Bảng trong kho không có một bó thì chắc cũng có một đống.

"Vậy tiểu yêu chỉ có thể cố gắng hết sức không để cho Long Vương thất vọng."

"Ừm, tốt, phải như vậy chứ." Long Vương hài lòng, chậm rãi lấy ra một viên cầu thủy tinh màu xanh lam đưa ra trước mặt Mộc Nhiên, không quên giới thiệu một thoáng công năng của nó:

"Đây là Pha Lê Tri Thức, một loại bảo vật ma pháp vô cùng thú vị mà ta lấy được từ vùng Bắc Mạc. Chỉ cần để tay của ngươi lên mặt cầu thủy tinh, sau đó tỉ mỉ nhớ lại những tri thức đã học được, tất cả sẽ được cầu thủy tinh sao chép lại. Thứ này có điểm giống với ngọc giản truyền thừa ở Đông Thổ, nhưng mà dễ dùng hơn nhiều."

Mộc Nhiên cảm thấy hiếu kỳ, thử đặt tay lên cầu thủy tinh rồi nhớ lại vài âm tiết tiên ngữ cơ bản. Ngay sau đó thì trong quả cầu thủy tinh trống trơn đã có thêm vài âm tiết như thế, còn kèm theo cảm ngộ của Mộc Nhiên về chúng, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể hiểu được vài phần.

"Quả thật thần kỳ..." Mộc Nhiên không nhịn được lẩm bẩm, có thứ này thì cho dù người dốt nát nữa cũng có thể thi đậu thủ khoa, điều kiện tiên quyết là có người chịu truyền tải đủ kiến thức vào cầu thủy tinh cho hắn từ trước.

Long Vương Thủy Tề vuốt râu giải thích: "Cảm ngộ của người khác không phải đến từ trải nghiệm chân thực của mình, không nhất thiết là chuẩn, cho nên chỉ có thể lấy làm tham khảo. Nghiên cứu thuật pháp càng cao siêu thì càng không thể quá tin tưởng vào cảm thụ và nhìn nhận của người khác, phải biết chọn lọc những thứ thật sự đúng đắn và phù hợp để học.

Thật ra không thiếu những thuật pháp truyền thừa từ cầu thủy tinh này càng truyền càng lệch so với bản chất nguyên sơ mà nó hướng tới. Đó là bởi vì người dùng sẽ ưu tiên vận dụng nó theo cách phù hợp với chính mình hơn, trong quá trình này không thể thiếu những chỉnh sửa và thay đổi.

Nhưng mà nói đi thì nói lại, trong việc học tiên ngữ khô khan này thì không thể phủ nhận cầu thủy tinh là một lựa chọn tuyệt vời."

Mộc Nhiên gật đầu, Long Vương Thủy Tề chẳng những có sở thích thu thập bảo bối khắp nơi mà xem ra còn tìm hiểu rất kỹ về chúng.



Mất gần nửa ngày, Mộc Nhiên sao chép một đống tiên ngữ cơ bản vào Pha Lê Tri Thức, đương nhiên chỉ cho một lượng vừa đủ với cái lý do mà mình bịa ra. Một gã tu sĩ Đại Thừa kỳ thời thượng cổ có thể mày mò học được bao nhiêu tiên ngữ thì Mộc Nhiên khắc lại bấy nhiêu vào cầu thủy tinh này.

Thật ra thì hắn cũng chẳng thể nào biết được một gã tu sĩ Đại Thừa kỳ thời thượng cổ có thể học bao nhiêu tiên ngữ, chỉ có thể ước lượng mơ hồ như vậy.

Sau khi Mộc Nhiên tỉ mỉ chép xong, Long Vương Thủy Tề cầm Pha Lê Tri Thức lên kiểm nghiệm một hồi, trên mặt thoáng hiện lên vẻ hài lòng. "Tuy chưa được như kỳ vọng, nhưng trình độ tiên ngữ thế này vừa đủ cho ta. Không ngờ chuyện làm ta đau đầu bấy lâu lại cứ thế được giải quyết không tốn sức lực, ha ha, đúng là niềm vui ngoài ý muốn."

"Tiểu yêu quái, ngươi giúp ta có công. Lão Long Vương này cũng không bạc đãi ngươi." Long Vương Thủy Tề vung tay một cái, Mộc Nhiên chỉ thấy trời đất xung quanh mình đảo lộn, định thần lại thì đã đứng trước một cái cổng lớn vô cùng.

"Đây là..."

"Là nhà kho nhỏ của ta." Long Vương Thủy Tề nói: "Ngươi biết đó, bảo vật nhà ta thật sự là quá nhiều đi, một cái kho để không hết nên phải xây thêm mấy cái đề phòng."

Long Vương Thủy Tề bước đến đẩy cửa ra, hóa ra cái kho chứa bảo vật của lão Long Vương này vẫn luôn trong tình trạng không khóa.

"Long Vương, chỗ để bảo vật mà canh phòng như vậy, chẳng phải quá qua loa rồi sao?"

Long Vương Thủy Tề cười ha hả chỉ về bức thạch tượng màu đen ở phía sau cánh cửa. Mộc Nhiên nhìn theo, thấy được nơi đó là tượng tôm binh cao mười tám mét, khoác lên ma giáp đen nhánh, trên tay cầm trường mâu sắc lẹm nhắm thẳng về phía cửa vào, điệu bộ hung thần ác sát. Đã thế phía trên mũi của trường mâu vẫn còn thấm đẫm v·ết m·áu, giống như vừa rút ra khỏi thân xác của kẻ xấu số nào đó.

Là yêu quái còn đỡ, người bình thường bước vào mà nhìn thấy cảnh này có khi sẽ c·hết vì bệnh tim mất. Mộc Nhiên thật sự muốn hỏi Long Vương Thủy Tề, nơi này rốt cuộc là chỗ cất kho báu hay là nhà ma.

Trong phòng tối om, mở cửa ra thì thấy một cự nhân hai mắt đỏ rực chỉ mũi mâu đẫm máu như sắp ném về phía mình... Thật sự không phải là trải nghiệm tốt đẹp gì.

"Thứ này là La Hán Phục Ma Tượng năm đó ta nhặt được từ Tây Thiên, tổng cộng có sáu bức tượng như vậy, sau khi đem về thì ta tân trang lại ngoại hình thành binh tôm tướng cua hết, để dành thủ vệ kho báu."

"Đừng nhìn bọn nó chì là bức tượng, đại yêu ngàn năm cũng chịu không nổi một xiên đâu. Máu ở trên trường mâu là của một tên trộm ngu xuẩn, chỉ là Kim Tiên mà muốn vào chỗ của ta trộm đồ."



Lão Long Vương vỗ tay, tức thì bốn bề sáng lên. Mộc Nhiên lúc này mới rõ ràng thấy được dưới đất trải dài một lớp vàng bạc, tiên ngọc, mà đủ loại vật phẩm kỳ quái, có lớn có nhỏ bị ném tùy tiện ở khắp nơi.

"Được rồi, đồ vật đều ở đây, ngươi cứ thong thả chọn một món rồi đem ra cửa. Ta rảnh rỗi đi nghiên cứu tiên ngữ một chút."

Long Vương Thủy Tề cũng không có ý định sẽ ở lại giá·m s·át hay tư vấn cho Mộc Nhiên. Kim Nhãn Tuyết Ma Viên có một con mắt trời sinh có thể phân biệt bảo vật, để hắn tự lựa là được rồi. Chỉ là trước khi đi, Long Vương Thủy Tề giống như chợt nhớ đến điều gì mà quay đầu lại nói: "Tiểu yêu quái, khống chế lòng tham của ngươi, nhớ là ta chỉ cho phép ngươi lấy đi một món thôi đấy."

Nói rồi, Long Vương Thủy Tề bước vào hư không, thoáng cái đã hoàn toàn biến mất.

Mộc Nhiên nhìn theo, chậc chậc lưỡi, cảm thán không thôi. "Biết đến lúc nào ta mới có thể thần thông quảng đại như vậy."

Sau đó hắn nhìn hoàng kim, tiên ngọc chất đầy dưới chân, vội vàng bù thêm một câu: "Lúc nào ta mới có thể giàu như vậy..."

Long Vương Thủy Tề đi mất, trong nhà kho chỉ còn lại một mình Mộc Nhiên và Viên Cương. Cả hai nhìn đống bảo vật bị vứt loạn xạ ở khắp mọi nơi mà nước bọt chảy dài, nội tâm bắt đầu không yên tĩnh.

"Ngươi biết không, suy nghĩ đầu tiên khi ta bước vào đây là làm cách mới có thể cuỗm hết cái kho này mà không bị phát hiện." Mộc Nhiên thở dài.

"Cái suy nghĩ này không thiết thực, nhưng giống ta." Viên Cương cũng thở dài.

Mộc Nhiên chân đạp lên tiên ngọc, nhìn xem không gian cả ngàn mét chất đầy bảo vật này. Trước đây nghe nói Long Vương Thủy Tề có sở thích tàng trữ bảo vật, bây giờ tận mắt chứng kiến Mộc Nhiên mới cảm thấy đây đã không phải vấn đề thích hay không thích nữa rồi, vấn đề là Long Vương Thủy Tề tàng trữ nhiều lắm.

"Nghe lão nói đây chỉ là cái kho nhỏ."

"Nghe nói lão còn mấy cái kho như thế."

"Ta cảm thấy những thứ ở đây hẳn là hàng cấp thấp trong kho hàng của lão ta, nếu không cũng không đến lượt tụi mình chọn món."



Mộc Nhiên bước tới, tùy tiện nhặt một cây kiếm cắm dưới đống tiên ngọc lên xem thì cũng là pháp bảo cực phẩm. Trong lòng tuy rất muốn đồng tình với cách nói của Viên Cương, thế nhưng... hàng cấp thấp đã cỡ này thì hàng cao cấp còn cỡ nào nữa?

Thật muốn đến cái kho hàng cao cấp đó xem một lần...

Lúc này Viên Cương một bên mắt màu xanh lục, một bên mắt màu xanh lam, hai nhân cách vậy mà cùng lúc hoạt động. Vậy mà cả hai đều không nhận ra, tâm tư đều bị đống bảo vật cuốn lấy.

"Bây giờ làm sao để tìm một gốc kỳ trân Thiên Bảng ở giữa cái đống này mới là vấn đề." Mộc Nhiên nói.

"Để cho ta, kỳ trân Thiên Bảng đúng không?" Viên Cương nhắm mắt hai mắt lại, con mắt hoàng kim ở giữa trán từ từ khai mở, lóe ra ánh sáng như một cái đèn pin.

...

Long Vương Thủy Tề xuất hiện ở trên ghế lớn vỏ sò, biến ra một mặt nước lơ lửng, thong thả theo dõi hình ảnh nhà kho đang được phản chiếu trong nước.

Ở phạm vi vạn dặm xung quanh, chỉ cần nơi nào có nước thì không thoát được tầm mắt của Long Vương Thủy Tề. Lão muốn đi tới đâu cũng chỉ cần động một ý nghĩ là có thể na di tới ngay. Long cung bày ra nhiều thủ vệ như vậy, thật ra trong mắt của Long Vương Thủy Tề đều là vật trang trí.

Trong vỏ sò lớn không phải là nệm, mà là một đống tảo đỏ mềm mại sống sờ sờ, giống như hàng ngàn bàn tay biết xoa bóp thư giản. Long Vương Thủy Tề vừa nằm xuống liền giản người trở thành một lão long lười biếng.

Cuộc sống của một con rồng chẳng có thú vui gì ngoài việc nằm thư giản và nhìn tài sản càng lúc càng nhiều.

"A Cẩn, lần này đi tuần biển có lượm được món đồ tốt gì không?"

Long Cẩn vừa mới mở cửa bước vào nhà, không ngờ sau khi trở về từ một chuyến đi xa mệt mỏi lại nghe được câu này đầu tiên, nhất thời dở khóc dở cười.

"Cha à, đi tuần biển chứ không phải đi c·ướp."

"Đồ tốt ở đâu ra chứ!"

Long Vương Thủy Tề nhíu mày nghi hoặc.

"Có khác nhau sao?"