"Cái biển này là nhà của chúng ta, đồ vật trong nhà thì cứ lấy về thôi. Chúng ta đi ra ngoài, chúng ta nhìn thấy, chúng ta lấy về, đó mới là ý nghĩa của việc đi tuần biển."
"Đi tuần biển mà lần nào cũng tay không đít không trở về thì còn đi làm gì?"
"A Cẩn à, tại sao con không thể kế thừa những đức tính tốt đẹp của loài rồng chúng ta?"
Long Cẩn nhìn Long Vương Thủy Tề ôm cái bụng bự nằm ỳ trên nệm nói đạo lý, thâm tâm mệt mỏi: "Cha à, cái đó là tật xấu của cha. Con không có nhu cầu kế thừa!"
Long Vương Thủy Tề không phục nói: "Tật xấu cái gì, Long cung của chúng ta có thể giàu có như vậy là nhờ cái tật xấu này đấy. Nhìn Long cung sát vách đi, suốt ngày chỉ biết kiếm chuyện đánh nhau là giỏi, sống mấy vạn năm rồi mà vẫn nghèo rớt mùng tơi."
Long Cẩn dở khóc dở cười: "Chứ không phải cứ cách vài năm cha lại chạy qua lừa Long Vương Lạc Thị đánh bài đến thua sạch tiền, phải đem hết tài sản Long cung ra thế chấp hay sao? Con còn nhớ hai mươi năm trước cha còn vác nửa cái cửa lớn nhà người ta trở về, cũng không biết là để làm gì!"
"Thắng bằng thực lực sao có thể nói là lừa?" Long Vương Thủy Tề bĩu môi: "Con học ai không học, lại đi học theo cái tính dở dở ương ương của con rồng già ngoan cố đó. Ít ra thì con cũng phải nhớ mình là con ai chứ!"
Nói đến đây Long Vương Thủy Tề không khỏi tức giận. Tại sao con mình sinh ra càng lớn tính tình lại càng lúc càng giống lão long hàng xóm?
Long Cẩn cởi huyền giáp, chậm chậm đi tới nằm xuống vỏ sò bên cạnh Long Vương Thủy Tề. "Cha à, so với đống tài vật vô nghĩa, tình hình vùng biển biên giới mới là thứ đáng được quan tâm lúc này."
"Hừ, con có tí tuổi thì biết cái gì." Long Vương Thủy Tề giống như không muốn nhắc tới chuyện này, lập tức chuyển sang đề tài khác: "Hôm nay ta thu được một mớ tiên ngữ từ một con khỉ, nên hứa hẹn cho nó vào kho chọn một bảo vật. Con nói xem nó có thành thật chỉ lấy một món hay không?"
Long Cẩn nhíu mày nhìn vào trong nước, sau đó nghi hoặc hỏi: "Cha à, đây là một con vượn mà."
"Thì khác mẹ gì nhau. Trên bờ nhiều loài động vật như vậy, ai mà nhớ hết."
"Có đuôi là khỉ, không đuôi là vượn, rất dễ phân biệt mà."
Long Vương Thủy Tề nhìn đứa con trai nghiêm túc giảng giải cho mình, thật muốn cho nó một đấm.
"Ta nói nó là khỉ thì nó là khỉ, cấm có cãi."
Long Vương Thủy Tề ánh mắt sắc bén nhìn qua, ngươi thử nói một tiếng nữa xem có no đòn không?
Cơ bắp cường tráng trên người Long Cẩn đều là bị lão Long Vương rèn luyện (đánh) ra, cho nên nó hiểu sâu đạo lý lúc nào nên 'im lặng là vàng'.
"Trở lại chuyện chính, con nói xem con khỉ kia sẽ lấy mấy món đồ."
Long Cẩn nội tâm rất muốn hỏi, chuyện chính là cái này sao? Thế nhưng nó biết rõ mình mà nói thế thể nào cũng b·ị đ·ánh cho no đòn, cho nên chỉ đành nhịn xuống.
"Con thấy con yêu quái này rất thành thật, sẽ chỉ lấy một món thôi."
Long Vương Thủy Tề hết nhìn Long Cẩn lại nhìn hình ảnh Viên Cương hai mắt sáng rỡ chui vào đống bảo bối trong kho, khóe môi co giật: "Ngươi nói coi nó thành thật ở điểm nào."
"Kẻ khác tham lam cũng che che lấp lấp, kẻ này tham rõ ra mặt như vậy thì hẳn là một con yêu quái rất thành thật."
Long Vương Thủy Tề trợn mắt nhìn Long Cẩn, trong lòng đau nhói như vạn tiễn xuyên tâm. "Đã bảo con chú ý đọc sách một chút. Cái đó người ta không gọi là thành thật mà gọi là không biết liêm sỉ đó ngài Long Vương tương lai ạ!"
"Ta hoài nghi sau này đưa Long cung cho con tiếp quản, đừng nói là bảo bối, không chừng tới cái quần lót cũng không giữ được."
Long Cẩn trầm ngâm, giống như đang tiếp thu lượng kiến thức trong câu nói vừa rồi, thật ra chỉ là quá chán cảnh này.
Long Vương Thủy Tề thấy con mình như vậy thì mới thở ra, trong lòng tự an ủi: "Tuy là nó tiếp thu chậm một chút, nhưng ít ra còn chịu tiếp thu. Con ta vẫn chưa hoàn toàn phế đi."
"Được rồi, cho con chọn lại lần nữa, bây giờ sau khi đã phân biệt được đâu là thành thật đâu là không biết xấu hổ thì con cảm thấy con khỉ c·hết tiệc kia sẽ lấy bao nhiêu món?"
Long Cẩn im lặng nghĩ một lúc, giống như đang giải quyết vấn đề nan giải gì, sau đó ánh mắt dần dần kiên quyết nói ra lựa chọn của mình.
"Con cảm thấy... Nó sẽ lấy một món."
Long Vương Thủy Tề hi vọng bao nhiêu thất vọng bấy nhiêu, chỉ hận không thể đè đứa con trai vàng ngọc này xuống đất b·óp c·ổ. "Tại sao chứ, nhìn mặt nó đã không có một chút lương thiện nào rồi mà tại sao con còn cảm thấy nó vẫn chỉ lấy một món. Chẳng lẽ con cảm thấy con khỉ này kh·iếp sợ uy phong của ta nên sẽ không dám làm liều hay sao?"
Trái với kỳ vọng của Long Vương Thủy Tề, Long Cẩn chậm rãi lắc đầu: "Thì tại lúc đầu con đã nói là nó lấy một món rồi mà. Không phải cha từng nói làm nam nhân phải có đảm lược, có trách nhiệm, một lời nói ra như đinh đã đóng cột hay sao? Cho nên con đâu thể vì sợ mình thua mà thay đổi nuốt lời được."
Long Vương Thủy Tề: "Con ơi là con..."
Có rất nhiều chuyện sau khi mệt mỏi, con người ta lựa chọn buông bỏ thay vì tiếp tục cố gắng. Long Vương Thủy Tề hiện tại cảm thấy dạy con chính là một việc làm cho loài rồng đau khổ như vậy, khi khác hãy nói...
Hiện tại lão Long Vương chỉ muốn lẳng lặng.
Mà trong màn nước Viên Cương đã chạy qua chạy lại suốt bốn tiếng đồng hồ, cho dù nhà kho có lớn thì mấy món bảo bối cũng đều sắp bị nó sờ qua một lượt. Lão Long Vương và Long Cẩn ở bên ngoài nhìn xem từ nhàm chán chậm rãi chuyển sang nghi hoặc.
"Cái con khỉ này, Linh Bảo cả đống không lấy, đan dược cải tử hồi sinh không lấy, cái gì cũng sờ một cái rồi ném xuống đất như ném rác... Tại sao càng nhìn càng cảm thấy là nó đang cố chọc tức ta vậy."
Cũng may Long Vương Thủy Tề đã bị Long Cẩn chọc điên đến mức tiến vào trạng thái hiền giả, nếu không với tính cách yêu tài (sản) của lão mà nhìn Viên Cương ném bảo bối không thương tiếc như vậy thì khó mà nhịn được xúc động đè nó xuống đất đánh cho sưng đít.
"Sao con lại cảm thấy giống như nó đang tìm thứ gì đó mà tìm hoài không thấy vậy..." Long Cẩn sau một hồi phân tích, không nhịn được lẩm bẩm. Nó thật ra không ngốc, chỉ là ưa thích chọc tức lão Long Vương thôi.
"Ha ha ha ha." Long Vương Thủy Tề cười lớn một tiếng: "Ở trong bảo khố của ta thứ gì mà không có, làm sao có chuyện một con khỉ không tìm được món nó yêu thích chứ. Chẳng qua là nhiều đồ tốt quá nên nó không biết nên lấy món nào mà thôi."
Long Cẩn xoa cằm: "Vậy sao, con thấy nó chẳng thèm liếc qua mấy món đồ khác, chỉ khi tìm được gốc cây nào đó mới dừng lại nghiên cứu lâu một chút. Nói không chừng nó đang tìm kiếm loại kỳ trân nào đó mà chúng ta không có."
"Ta cảm thấy nó đang tìm món nào nhỏ gọn dễ giấu thì có." Long Vương Thủy Tề ngoài mặt nói thế, lại âm thầm dùng pháp thuật chuyển mấy gốc kỳ trân từ bảo khố khác của mình qua. Lão khó mà chấp nhận được một con khỉ quê mùa vào bảo khố của mình lại không tìm được món nào ưng ý.
Nói về kỳ trân, lão không thiếu hàng Thiên Bảng. Phía trên Thiên Bảng lão cũng có cả mớ, chỉ là loại hàng cao cấp này còn khuya lão mới lấy ra cho một con khỉ nhìn xem.
Quả nhiên sau khi Viên Cương tìm thấy mấy gốc kỳ trân Thiên Bảng thì hai mắt sáng rực, bắt đầu không ngừng so sánh thiệt hơn. Long Vương Thủy Tề còn chưa hài lòng được bao lâu, Viên Cương lại một mặt thất vọng bỏ mấy gốc kỳ trân kia xuống, không biết nó rốt cuộc đang muốn tìm kiếm thứ gì.
"Con khỉ này không lẽ là thích ăn chuối sao?" Long Cẩn nghiêm túc phân tích.
Long Vương Thủy Tề nghe vậy khinh bỉ: "Có con yêu quái nào đần đến mức vào bảo khố của Long Vương để tìm một trái chuối không?" Nói thì nói như vậy, nhưng trong lòng lão Long Vương lại cảm thấy không thể coi thường số lượng của những kẻ đần trong thiên hạ. Sự thật chứng minh, người 'bình thường' trên thế giới này chỉ là số ít.
...
Sau đó Viên Cương bỗng nhiên nhìn thấy một trái chuối vàng to lớn vô cùng bắt mắt nằm trên đống tiên ngọc.
"Lão Long Vương này cũng lạ ha, còn coi chuối là bảo vật mà để ở trong bảo khố." Viên Cương không nhịn được nói.
Mộc Nhiên lập tức răn đe: "Ai cũng có một vài sở thích thầm kín, đừng có phê phán. Ở trong bảo khố của Long Vương có một trái chuối vừa to vừa dài thì có gì lạ?"
"Chưa đủ lạ sao?" Viên Cương bĩu môi, cảm thấy nơi này càng lúc càng tà môn.
"Ta là sợ ngươi không nhịn được lột ra ăn, vậy thì lần này lỗ rồi." Mộc Nhiên thành thật nói.
"Hừ, ngươi tưởng ta là loại vượn mỗi khi nhìn thấy chuối liền sáng mắt hay sao?"
"Mắt của ngươi bây giờ còn sáng hơn kính chiếu yêu nữa!"
Viên Cương: "..."
"Lại nói nãy giờ cũng thấy được mấy góc kỳ trân Thiên Bảng rồi, ngươi khi nào thì mới lựa xong?" Viên Cương mở mắt đã hơn nửa ngày, cảm thấy mình sắp mù lòa đến nơi rồi. Thiên phú thần thông không phải là thứ dùng liên tục cả ngày lẫn đêm như vậy, sẽ chơi hỏng.
Mộc Nhiên cũng rất đau đầu vấn đề này. Nhưng khó mà có cơ hội lựa chọn, đương nhiên phải tìm ra lựa chọn tối ưu nhất. Không cần kỳ trân mạnh mẽ hay quý giá, chỉ cần kỳ trân thật sự phù hợp với phương hướng tiến hóa mà mình hướng tới.
Cái khó của Nghịch Mệnh Đại Pháp là ở điểm này. Ngoại trừ những con yêu quái sinh ra từ vạch đích như con cháu của Long Vương chẳng hạn (1) thì làm gì có con yêu quái hoang dã nào có thể lựa chọn kỳ trân theo ý muốn của mình để tiến hóa.
Yêu quái dùng Nghịch Mệnh Đại Pháp đa phần đều có gì thì dùng đó, phó mệnh cho trời. Bởi vậy nên kết quả của đại đa số đều là thân tàn ma dại, xương cốt không còn, chỉ có số ít cực kỳ may mắn mới có thể thành công đổi đời.
(1 Mà chủng tộc cỡ như bọn chúng thì chả cần làm liều sử dụng Nghịch Mệnh Đại Pháp)