Chương 66: Tử Linh Phục Ma Côn! Viết giấy nợ là nghề của ta mà!
Sau tám tiếng miệt mài, Mộc Nhiên ôm một đống kỳ trân Thiên Bảng ngồi sầu não trong một góc bảo khố. Hắn so cái này lại lựa cái kia, luôn cảm thấy không thể chọn ra một món hoàn mỹ nhất, nếu có thể đóng gói mang về toàn bộ thì tốt quá..
Lúc này Thủy Tề Long Vương hiện ra và nói: "Tại sao con buồn?"
Mộc Nhiên ngước mắt nhìn lên, phát hiện bên cạnh lão Long Vương lúc này còn có thêm một long nhân thân cao tám mét mặc huyền giáp oai vệ, mặt rồng lãnh khốc, tóc bạc xõa dài ở phía sau, trên tay cầm chặt một cây thiết côn thô dài.
Trước câu hỏi của lão Long Vương, Mộc Nhiên cũng không thể nói là mình sầu não vì không thể ôm hết tài sản của lão về.
"Dạ, chẳng qua là tiểu yêu tìm kiếm một hồi, vẫn không tìm được gốc kỳ trân nào ưng ý cho nên hơi có thất vọng."
Lúc này tới phiên Long Vương Thủy Tề không vui, đen mặt lại. Long Cẩn ở phía sau nhắm mắt, nhìn như đang tĩnh tâm suy nghĩ gì đó, thật ra là đang cố nhịn cười.
"Ngươi muốn tìm kỳ trân thế nào, nói ta nghe. Bảo khố của ta rộng lớn như vậy, sức một mình ngươi tìm không thấy cũng là chuyện thường."
"Thật sao?" Mộc Nhiên kinh ngạc, không ngờ còn có chuyện tốt như vậy.
"Đương nhiên, không thì ngươi định lạc trong bảo khố của ta đến bao giờ?" Long Vương Thủy Tề trợn mắt nói, trong bụng quả thật có tức giận nho nhỏ. Cơ mà phần lớn cục tức này không phải xuất phát từ Mộc Nhiên, mà là từ con trai lão, Long Cẩn.
Chẳng hiểu sao đứa nhỏ này luôn cảm thấy bên ngoài có thứ gì đó mà trong bảo khố nhà mình không có.
Mộc Nhiên vui vẻ, liền sơ lượt nói lại yêu cầu của mình cho Long Vương Thủy Tề nghe. Long Vương Thủy Tề và Long Cẩn càng nghe sắc mặc càng kỳ quái, muốn kỳ trân có công dụng nghịch thiên thì không lạ, chưa từng nghe nói có người muốn kỳ trân... thô to, dai sức như vậy.
"Ngươi xem thứ này được không?"
Long Vương Thủy Tề lật tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một gốc thực vật kỳ lạ như một con bạch tuột còn sống vậy.
"Đây là..." Mộc Nhiên chăm đọc nhiều sách, thế nhưng chưa từng nhìn thấy loại kỳ trân nào lạ mắt thế này.
"Thứ này là Vạn Biến Hồn thụ, thực vật sinh trưởng ở trong Vùng Biển Cấm nằm giữa Tây Thiên, Đông Thổ và Bắc Mạc. Nó có khả năng mô phỏng thành hình thái của sinh vật khác, thậm chí có thể mô phỏng ra đặc tính của chúng để sử dụng.
Loài này nhìn như rất mạnh mẽ, có thể thông qua hấp thu hồn phách từ các sinh vật mà có được thật nhiều kỹ năng, nhưng mà chiến lực của nó phát triển vô cùng chậm chạp. Ta vốn định bắt vài con về nuôi làm một đội quân thực vật, sau đó mới phát hiện là so với việc chiến đấu thì bọn chúng càng thích hợp để nuôi làm cảnh hơn."
Long Vương Thủy Tề ngậm ngùi kể lại, sau đó nói với Mộc Nhiên: "Đây là một gốc Vạn Biến Hồn thụ tinh khiết và lâu năm nhất của ta, tuy là không ai rảnh rỗi xếp nó vào Thiên Bảng, nhưng ít ra cũng là một thực vật quý giá."
Mộc Nhiên nhìn Vạn Biến Hồn thụ, không hiểu sao hô hấp dần dần trở nên dồn dập, đây có lẽ là sự lựa chọn hoàn hảo nhất dành cho hắn hiện tại. Năng lực thích nghi và biến hóa tốt của Vạn Biến Hồn thụ để Mộc Nhiên không khỏi mơ mộng. Nếu như bản thân là Vạn Biến Hồn thụ, vậy chẳng phải về sau mỗi lần dung hợp với thực vật khác đều có thể đạt đến tình trạng hoàn mỹ hay sao?
"Thưa Long Vương, đây chính là vật mà ta cần."
Long Vương Thủy Tề nghe vậy rất hài lòng, sau đó đưa mắt đắc ý nhìn Long Cẩn, phảng phất như đang nói: Thấy không con trai, không có thứ gì mà trong bảo khố của ta không có.
Bởi vì kích thước của Vạn Biến Hồn thụ khá lớn, Long Vương Thủy Tề còn tận tâm tặng kèm cho Mộc Nhiên một cái túi trữ vật.
Mộc Nhiên vui lòng nhận lấy, nhưng sau khi đưa mắt vào túi mới phát hiện ngoài Vạn Biến Hồn thụ ra thì trong túi còn có một cây côn màu tím, phẩm cấp đạt đến Linh Bảo.
Linh Bảo thường thường chỉ có Kim Tiên hoặc đại yêu ngàn năm mới có, mọi mặt đều hơn hẳn pháp bảo thông thường.
Một món Linh Bảo sao mà quý trọng, quý đến mức Mộc Nhiên không dám giữ lại, vội vàng muốn nói chuyện này cho Long Vương Thủy Tề nghe. Hắn cảm thấy Long Vương Thủy Tề sơ suất đưa nhầm một cái túi chứa sẵn Linh Bảo cho hắn, vậy không phải là lão thua thiệt lớn hay sao?
"Long Vương, trong cái túi này..." Mộc Nhiên vừa nói được nửa câu, đã nhìn thấy ánh mắt vô cùng nguy hiểm của Long Vương Thủy Tề.
"Làm sao, ngươi không thích túi nhỏ mà ta tặng?"
Mộc Nhiên nuốt nước bọt một cái. "Không phải, chỉ là trong cái túi này.. "
"Ta biết." Long Vương Thủy Tề mỉm cười, nhưng không hề có ý cười nào xuất hiện trên gương mặt.
"Cầm lấy túi và đi về đi, không cần phải nói nhiều lời. Những chuyện mà ngươi muốn nói, ta đều hiểu."
Mộc Nhiên im lặng nhìn Long Vương Thủy Tề, lần đầu tiên cảm thấy muốn làm người tốt là chuyện khó khăn như vậy.
"Long Vương à, ở trong cái túi này còn có một..." Mộc Nhiên mới nói nửa câu đã thấy đầu choáng mắt hoa, định thần lại thì cả người đã bị truyền tống đến giữa lòng biển khơi. Sau khi uống mấy ngụm nước biển, cuối cùng hắn mới khó khăn lắm thi triển ra thuật tị thủy chui vào.
Mộc Nhiên than thở nói: "Long Vương hào phóng thật, đưa một tặng một còn không cho ta có cơ hội trả lại." Ở trong thế giới này bao nhiêu năm, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được tình rồng ấm áp.
Viên Cương nhìn Linh Bảo ở trong túi mà dạ nôn nao. "Này, mau lấy món Linh Bảo kia ra xem."
Mộc Nhiên mở túi ra, Linh Bảo còn kèm theo một tờ giấy hướng dẫn sử dụng và một lá thư tay.
Linh Bảo: Tử Linh Phục Ma Côn; Đánh giá: 3 sao; Nơi sản xuất: Tây Thiên - Đại Lôi Âm Tự.
Được rèn từ Phật Thiết vạn năm, nặng mười ngàn bảy trăm cân, trên thân khắc bảy mươi hai dòng trấn ma kinh, trên có thể đánh nát yêu thân, dưới có thể chấn vỡ âm thần, một côn rơi xuống, thân vẫn hồn diệt.
Mộc Nhiên đánh giá một hồi, thốt lên hai chữ: "Đồ ngon."
Vốn còn tưởng chuyến này đi đến Long cung sẽ gặp không ít trắc trở, không ngờ lại có thể một đường thuận lợi như vậy, chẳng những học được thần thông mới, tăng trưởng kiến thức, lại còn có hai món đồ tốt đem về.
Trên thư tay, Long Vương Thủy Tề đề mấy hàng chữ: "Thấy người thật thà, Linh Bảo này cho ngươi mang theo phòng thân. Tin tưởng ngươi cũng biết thứ này quý giá thế nào, nếu không phải tình huống cấp bách thì đừng nên tùy tiện lấy ra, không khéo sẽ dẫn họa sát thân."
Mộc Nhiên và Viên Cương đồng loạt than thở, tại sao trên đời lại có một con rồng khả ái như vậy?
Tại sao chúng ta không gặp được nhau sớm hơn?
...
"Cha à, lần này hình như con thắng." Long Cẩn có chút ngơ ngác nói, nếu thật như vậy thì đây có lẽ là lần đánh cược thắng đầu tiên trong dòng đời mấy ngàn năm của nó, vừa nghĩ đã cảm thấy lâng lâng trong người.
Long Vương Thủy Tề thong thả ngồi xuống bàn, vừa nhâm nhi trà vừa nhẹ nhàng liếc qua Long Cẩn, sau đó thăm thẳm thở dài.
"Con của ta ơi. Con tiểu yêu hầu đó dưới mí mắt của ta lấy đi hai món bảo vật, lần này phải là ta thắng mới đúng."
"Hai món?" Long Cẩn kinh ngạc, rõ ràng cả quá trình này nó nhìn không chớp mắt, con yêu hầu đó tài phép có bao nhiêu, từ lúc nào mà thần không biết quỷ không hay lấy được món bảo vật thứ hai rồi?
Chỉ thấy Long Vương Thủy Tề làm phép tạo ra một màn nước phẳng. Long Cẩn có thể thấy rõ giữa khoảng biển đen, con viên yêu lông bạc kia mở cái túi nhỏ ra, trong túi ngoài Vạn Biến Hồn thụ thì còn một món Linh Bảo ba sao, là Tử Linh Phục Ma côn mà cha hắn 'lượm' từ tay một tên La Hán ở Đại Lôi Âm Tự.
Long Cẩn gãi đầu. "Nó lấy hai món sao cha không đòi lại đi, chẳng phải cha quý đống bảo bối này lắm sao?"
Long Vương Thủy Tề thở dài nói: "Mấy con khỉ này sống dai, mà thù cũng dai lắm. Nghe nói mấy ngàn năm trước hàng xóm Long Vương Đông Hải trêu chọc một con khỉ, kết quả đến tận bây giờ nó vẫn còn thù, qua kiếm quài luôn."
"Thôi lỡ có một món hai món bảo bối thì cho nó đại đi, sau này bớt chút phiền phức. Dù sao nhà mình không có gì ngoài bảo bối nhiều."
Long Cẩn nửa tin nửa ngờ, ngửi được mùi âm mưu: "Cha tốt như vậy từ bao giờ..."
"Ta không tốt thì ai tốt nữa, danh xưng Đông Hải Long Soái cũng không phải để trưng. Cha ngươi năm xưa chinh phục biển lớn không phải dựa vào nắm đấm, mà chính là dựa vào nhân phẩm, mị lực và trí tuệ!" Long Vương Thủy Tề vuốt râu, kiêu hãnh nói.
Long Cẩn thở dài: "Cái đó là cha tự nói thôi."
Long Vương Thủy Tề nhìn Tử Linh Phục Ma côn bị Viên Cương mang đi, trong lòng không có tiếc nuối, trái lại còn nhẹ nhõm mấy phần. Mấy trăm năm trước rõ ràng là bên Đại Lôi Âm Tự kiếm chuyện trước, lão chỉ lấy có cây Linh Bảo xem như là huề, không ngờ mấy năm nay phía bên kia vẫn cho người qua đây dây dưa không ngớt, làm như bản thân mới là người bị hại, còn muốn đòi lại Linh Bảo.
Được rồi, giờ tụi bây có giỏi thì chạy qua Nam Hoang mà tìm. Thuận tiện để coi Thiên Gia có thật sự là ngủ say hay không.
Dù sao trong bảo khố không thiếu Linh Bảo, mất một món hay nhiều một món cũng không quan trọng gì.
Nghĩ tới đây, Long Vương Thủy Tề chợt nhớ đến điều gì: "Đúng rồi, lần này con thua, mau mang tiền cược ra trả."
Long Cẩn nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới, dở khóc dở cười nói: "Cha à, trên người con còn cái gì đáng giá đâu. Mấy món này đều để phòng thân khi ra ngoài, cũng không thể đưa."
Long Vương Thủy Tề như có đoán trước, cười ha hả: "Không sao, viết giấy nợ là nghề của ta mà."
Bản thân là Thái tử Long cung, tài sản của Long Cẩn tuyệt đối không phải là số ít. Thế nhưng có bao nhiêu tài sản thì nó đều đã bị cha mình là Long Vương Thủy Tề lừa hết. Mỗi lần chơi là mỗi lần thua, đến mức Long Cẩn tự xem cá cược như một hình thức t·rấn l·ột không thể phản kháng.
Không chơi?
Ở cái Long cung này không tồn tại hai chữ đó, ai lỡ mồm nói ra thì phải bị Long Vương Thủy Tề đánh no đòn. Cá cược chính là một loại truyền thống của Long cung, mà người thắng sau cùng chỉ có thể là Long Vương.
Theo như Long Vương Thủy Tề nói, đây là một cách rèn luyện trí tuệ cho người thừa kế.