Riêng phần Long Cẩn cảm thấy, loại thử thách này quả thật quá khắc nghiệt. Sau muôn lần thử thách, nó không cảm thấy mình thông minh hơn bao nhiêu, mà lại càng lúc càng nghèo. Nếu không phải bởi vì con của Long Vương khi bước ra ngoài cần chút thể diện, Long Cẩn e là ngay cả bộ đồ đang mặc cũng không giữ được.
"Con trai ta, thế gian này hiểm ác, sẽ không lừa từng món từng món giống như cha của con. Nếu như ngày nào đó con không cẩn thận bị lừa, có khi cái giá phải trả là mất tất cả."
"Ta ghi nợ cho con, là cho con một cơ hội làm lại. Mà một khi vấp ngã ở trên đường đời, sẽ chẳng ai chìa tay ra đưa cho con loại cơ hội thế này."
Long Vương Thủy Tề mỉm cười ấm áp, một tay đặt lên vai con mình, một tay chậm rãi đưa ra bút cùng giấy nợ. Ánh mắt kia phảng phất như đang nói: Con hiểu ý ta không?
Long Cẩn nghe mãi thành quen, thở dài nói: "Con ký là được chứ gì..."
...
Năm thứ mười bảy, tháng hai đầu năm.
Viên Cương sau thời gian vất vả cuối cùng cũng mang theo đồ vật trở về rừng Tịnh Minh, trước ánh nhìn hân hoan của mấy con yêu quái.
Hỏa Diễm Tích và Ngọc Ảnh chạy tới nhìn xem bộ dạng chật vật không ra hình vượn của Viên Cương, trong lòng thắc mắc không biết nó đã trải qua những gì, nhưng hẳn là không dễ chịu.
Ngọc Ảnh ngáy ngủ, thấy Viên Cương trở về cũng chỉ hiếu kỳ xem một cái rồi lại chẳng mấy quan tâm. Tuy con yêu quái này thường hay nói lời xu nịnh, nhưng rất biết lựa chọn đối tượng.
Hỏa Diễm Tích thì gặp ai cũng phải nói khịa hai câu: "Vượn thối, ta còn tưởng là ngươi trốn luôn không về."
Viên Cương thở dài, sau chuyến đi này nó mới cảm thấy một tiểu yêu quái chưa tròn hai trăm năm đạo hạnh như mình mà muốn xưng vương là chuyện buồn cười như thế nào, đứng trước Ngọc Ảnh thay đổi thái độ như chong chóng cũng không trách cứ.
Viên Cương đi ngang Hỏa Diễm Tích, liếc mắt nhìn xuống nói:
"Có gì phải trốn."
"Nơi nào cũng như nhau cả thôi."
Hỏa Diễm Tích chống nạnh nhìn lên, thân hình nhỏ nhắn hoàn toàn bị cái bóng của đối phương che khuất, có chút tiểu khí nói:
"Cho dù ngươi có quy hàng thì ở đây cũng chỉ có thể làm lão tam thôi. Ta mới là lão nhị, hiểu chưa?"
Viên Cương nghe vậy liếc mắt qua, khinh thường cười một tiếng. "Nói như kiểu ngươi có thể đánh lại ta vậy, tu luyện thêm vài chục năm nữa đi."
Hỏa Diễm Tích lúc này chỉ có một trăm mười chín năm đạo hạnh, so với Viên Cương đã một trăm chín mươi hai năm đạo hạnh thì vẫn còn một khoảng cách lớn. Cái thân phận lão nhị này có chút danh chính mà ngôn không thuận.
"Hừ, bỏ đi, bản yêu không so đo với ngươi." Hỏa Diễm Tích bình thường dù không đánh lại cũng phải nhảy tới giao lưu một trận, nhưng hôm nay nể tình Viên Cương mới giúp Mộc Nhiên chuyện lớn trở về nên thôi. Đôi khi tiểu tổ tông này lại rất hiểu chuyện.
Đã gần năm năm kể từ sau khi độ kiếp. Vấn đề chính là hiện tại chỗ này có bốn con Thiên Yêu cùng sử dụng chung một nguồn tài nguyên, cho dù linh mạch nơi đây có dồi dào đến cỡ nào thì cũng có chút cung không đủ cầu.
Mộc Nhiên biết được trong rừng Tịnh Minh có một cái Đại Diễn Linh Trận tự nhiên, mà hai mắt xích quan trọng nhất đại diện cho tâm trận chính là Vụ sơn của Ưng Huyền, và hồ Tĩnh Nguyệt mà Mộc Nhiên đang sống.
Đại Diễn Linh Trận cách ngàn năm mới mở ra một lần, lúc nó mở ra thì linh khí trong rừng Tịnh Minh sẽ sinh sôi không ngừng. Mà hiện tại thì Đại Diễn Linh Trận đang đóng, phải đợi vài trăm năm nữa mới lại mở ra.
Muốn giải quyết vấn đề này, với kiến thức trận pháp nửa vời của Mộc Nhiên hiển nhiên là không đủ, chỉ có thể sau này lại tìm thêm cách.
Viên Cương trở về, để Mộc Nhiên thoát khỏi sầu não. Ít ra thì lần tiến hóa thứ hai và thứ ba của hắn đã không cần lo lắng. Lượng tiên ngọc trong túi chắc có thể chống đỡ cho hắn tu luyện thêm vài chục năm, đến lúc đó nếu khó khăn quá thì cùng lắm là đem Tử Linh Phục Ma côn đi bán.
Linh Bảo thì hẳn là rất đáng tiền, chỉ là bán ra như vậy thì quá tiếc, cũng quá nguy hiểm.
Mộc Nhiên hiện ra nguyên thân bước tới trước mặt Viên Cương. "Ngươi vất vả rồi."
"Không cần nói mấy lời thừa này, ta cũng bị ép mà thôi."
Viên Cương ném túi trữ vật cho Mộc Nhiên, bên trong có chứa cả Tử Linh Phục Ma côn và Vạn Biến Hồn thụ.
Nhìn hai thứ quý giá này cuối cùng đã chính thức về tới tay mình, Mộc Nhiên mới thở ra một hơi. Tử Linh Phục Ma côn là Linh Bảo vô cùng đáng giá, nhưng Vạn Biến Hồn thụ mới là thứ quan trọng với Mộc Nhiên nhất.
Vạn Biến Hồn thụ được Long Vương Thủy Tề phong ấn trong một cái lồng kính hình lập phương. Mộc Nhiên làm theo phương pháp mà Long Vương để lại, mặc niệm chú ngữ, sau đó lồng kính tan thành một chiếc nhẫn.
Mà Vạn Biến Hồn thụ sau khi được tự do, việc đầu tiên nó làm chính là chớp nhoáng lao tới Mộc Nhiên ở ngay bên cạnh, xúc tu như dây trói quấn chặt lấy thân thể hắn, con mắt sáng rực tản mát ra năng lượng tinh thần cường đại.
Không thể không nói, thứ này có tính tự vệ rất cao.
Hỏa Diễm Tích theo bản năng liền muốn phun lửa cứu nguy, may mà Mộc Nhiên ngăn cản lại kịp.
Vạn Biến Hồn thụ là loại thực vật có thể mô phỏng lại kỹ năng và hình dáng sau khi tiêu hóa linh hồn của mục tiêu. Nó không có linh trí, chỉ có bản năng sinh tồn mạnh mẽ.
Đáng tiếc. . .
Sau khi trên đầu Mộc Nhiên xuất hiện một vòng sáng màu xanh nhạt, Vạn Biến Hồn thụ giống như gặp phải thiên địch, sợ hãi đến mức thân thể mềm nhũn không thể động đậy.
Hồn Hoàn có thể nói là khắc tinh của tất cả chiêu thức dạng đoạt xá, cắn nuốt linh hồn. Chiêu t·ấn c·ông duy nhất của Vạn Biến Hồn thụ đã bị khắc chế, để nó chỉ có thể ngoan ngoan ở yên tại chỗ.
Mộc Nhiên một lần nữa ném Vạn Biến Hồn thụ vào trong lồng kính. Long Vương Thủy Tề quả thật rất dụng tâm, nếu đổi lại là một gốc Vạn Biến Hồn thụ đã hấp thu thật nhiều linh hồn, có được thật nhiều kỹ năng thì Mộc Nhiên sẽ khó mà chế ngự.
Loại thực vật này dựa theo số năm sinh trưởng mà không ngừng tiến hóa, từ Thập Biến, Bách Biến, Thiên Biến đến hình thái cuối cùng là Vạn Biến. Hình thái Vạn Biến cũng như tên gọi, để cho loại thực vật này có khả năng hấp thụ cả ngàn loại đặc tính của các sinh vật khác.
Thế nhưng cá thể Vạn Biến Hồn thụ ở ngoài tự nhiên theo lời Long Vương Thủy Tề nói thì khá là kỳ dị, giống như một con quái vật đi loạn không có mục đích. Sau khi thu thập đủ cả vạn loại đặc tính thì sinh mệnh của nó sẽ tự động kết thúc, nổ tung rồi hóa thành hàng ngàn cá thể Nhất Biến.
Thứ này tuy là rất phù hợp với nhu cầu tiến hóa của Mộc Nhiên, nhưng hiển nhiên cũng tồn tại loại tai họa ngầm rất nghiêm trọng cần phải được thanh trừ.
Làm yêu quái thật sự không dễ dàng.
...
"Công tử, lão gia nửa tháng trước không may q·ua đ·ời. Trong di thư có viết sẽ để công tử tiếp nối chức vị Gia chủ. Cho nên hôm nay chúng thuộc hạ có mặt ở đây là để đón công tử trở về."
Diệp Phong một thân áo trắng sạch sẽ, thơ thẩn ngồi ngoài sân nhỏ, thật lâu mới có thể dời tầm mắt khỏi bầu trời trống rỗng trên cao, nhìn đám gia đinh rồi lại nặng hơi thở dài.
"Ta đã đến nơi này sáu năm, quen thuộc cuộc sống nhàn tản chờ c·hết thế này. Bây giờ bảo ta trở về làm gia chủ thì quá khó rồi." Diệp Phong lại nhìn hai chân tàn tật của mình, chậm rãi nhích xe lăn đi vào trong nhà.
"Diệp gia là thế gia võ đạo, để một kẻ tàn tật như ta trở thành Gia chủ không phải là làm trò cười cho thiên hạ sao? Các ngươi vẫn là thôi đi, về cứ bẩm là Diệp Phong này đã không còn hùng tâm tráng chí gì, chức Gia chủ cứ để cho ca ca ta làm."
"Ta, chỉ là muốn an ổn sống hết tháng ngày còn lại mà thôi..."
Diệp Phong năm nay hai mươi tuổi, là con trai thứ hai của Diệp Thiên - Gia chủ Diệp gia. Diệp Phong từ nhỏ đã thể hiện ra thiên phú võ đạo kinh người, ngay cả ca ca hắn là Diệp Khai cũng có chút không bằng, tính cách lại thông minh lanh lợi, được Diệp Thiên hết mực cưng chiều.
Chỉ là năm hắn mười bốn tuổi, trong một lần ra ngoài bị người phục kích đánh gãy hai chân, từ đó con đường võ đạo coi như đoạn tuyệt. Chuyện này đến hiện tại vẫn chưa tra rõ được ai là chủ mưu, Diệp Phong lại cảm thấy là do ca ca ghen ghét nên mới âm thầm hại mình. Sau đó hắn mới mượn cớ đi xa tiếp quản gia nghiệp, chính là không muốn dính dáng đến chuyện tranh quyền đau lòng này.
Diệp gia trước nay ai có tài phục chúng, có đức phục người thì làm gia chủ, không phân biệt con trưởng hay là con thứ. Cha của hắn - Diệp Thiên cũng là con của Gia chủ đời trước cùng với một thị nữ, kết quả dựa vào võ lực và tài trí của mình mà qua mặt tất cả huynh đệ, leo lên vị trí Gia chủ Diệp gia.
Diệp Phong tài năng như vậy, vô tình trở thành cái gai trong mắt của Diệp Khai không có gì lạ, bị ám hại gãy mất hai chân thì cũng là chuyện thường tình. Gia tộc tranh đấu vốn là tàn nhẫn như vậy.
Thôi, ai muốn làm Gia chủ thì cứ để hắn làm đi...
"Thế nhưng... Công tử, Đại công tử cũng đã... cũng đã q·ua đ·ời cách đây không lâu. Hiện tại huyết mạch của Gia chủ chỉ còn có công tử và tiểu thư kế thừa."
Xe lăn đi tới trước cửa phòng thì dừng bặt lại. Diệp Phong phải mất một lúc lâu mới có thể hỏi lại: "Ngươi nói gì cơ, đến cả đại ca cũng ... c·hết rồi?"
"Công tử à, mấy chuyện này bọn ta sao dám nói bừa chứ."
Diệp Phong trầm mặc, xem ra tình hình của Diệp gia hiện tại còn tệ hơn trong tưởng tượng nhiều lắm. Lúc này hắn mà kế thừa chức vị Gia chủ, có khi là một đi không về. Nhưng nếu như hắn từ chối... thì chức vụ Gia chủ ấy để ai làm, chẳng lẽ ném cho đứa tiểu muội không hiểu chuyện kia? Lại hoặc là để Diệp gia tự do tranh đấu nội bộ một trận, chọn một người khác lên làm?
"Được rồi, thu dọn đồ đạc giúp ta một chút."
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Diệp Phong chỉ đành thở dài. Còn sống với hắn đã không còn ý nghĩa lớn lao gì, chung quy vẫn nên trở về Diệp gia một lần, ít ra lo liệu hậu sự cho cha và đại ca xong rồi chuyện khác tính sau cũng được.