Đêm mười lăm, trăng tròn, trên đỉnh cao nhất của Vạn Hoa lầu chỉ có một thiếu niên áo trắng cô tịch ngồi uống rượu. Người này chính là Diệp Phong.
Chén rượu phản chiếu ra ánh mắt ảm đạm, Diệp Phong thờ dài. Không ngờ sau thời gian xa cách, quay đầu lại đã là sinh ly tử biệt. Diệp Phong trong lòng có khúc mắc với đại ca, thế nhưng chưa bao giờ sinh hận, chung quy là máu mủ ruột rà. Cha hắn Diệp Thiên lại là người mà hắn hết mực tin yêu và kính trọng. Thế nhưng bọn họ đều đã không còn trên đời.
Nếu như chức Gia chủ này là cha mình để lại, Diệp Phong không muốn nó rơi vào tay ai khác. Hắn đã phụ kỳ vọng của cha mình cả đời, phút cuối cho dù biết mình không đủ sức lực, vẫn muốn đứng ra gánh vác một lần.
Nam nhân nhà họ Diệp, vốn nên thẳng tiến không lùi... Câu nói này cha đã nói rất nhiều lần, tại sao đến bây giờ hắn mới hiểu thấu.
Đang lúc Diệp Phong trầm tư, thì có một nam nhân dùng băng trắng quấn kín mặt nhảy qua đường cửa sổ xông vào.
Diệp Phong còn tưởng là sát thủ bên đối địch thuê đến g·iết mình, bàn tay chậm rãi đặt lên cơ quan trên xe lăn, chuẩn bị phản kích. Không ngờ người kia chẳng thèm quan tâm đến hắn, chạy đến bên bàn cầm bình rượu nốc một hơi sảng khoái, sau đó xé một cái đùi gà to ngồi gặm, vừa gặm đùi gà vừa ngắm trăng ngoài cửa sổ.
"Haizz, Vạn Hoa lầu này cái gì cũng tốt. Chỉ là phòng khách quý quá mắc, một đêm một ngàn bạc."
Nghe đối phương than thở, Diệp Phong không hiểu sao chỉ thấy buồn cười. "Người khác tốn một ngàn bạc, nhưng ngươi chỉ cần nhảy một cái đã có rượu ngon cùng mồi nhắm, than thở cái gì chứ."
Nam nhân kia kinh ngạc: "Ngươi không sợ ta?"
Diệp Phong nhợt nhạt mỉm cười: "Một người sắp c·hết, còn gì phải sợ." Nói đoạn, hắn tự rót cho mình một chén rượu đầy, từ từ uống sạch.
"Nhìn ngươi ốm yếu gầy gò, tửu lượng cũng khá đấy." Nam nhân kia thoải mái ngồi lại bên bàn, đối diện với Diệp Phong.
"Hôm nay còn tưởng sẽ gặp một tên nhạt nhẽo, không ngờ lại tìm được người uống rượu cùng."
"Ta tên Thẩm Lãng, người trong thiên hạ đều gọi là Thẩm Bán Tiên. Còn ngươi tên gì?"
Diệp Phong chậm rãi buông ra công tắc trên xe lăn, cảm giác lúc này cùng người lạ đối ẩm cũng là chuyện không tệ.
"Hỏi chơi vậy thôi, Nhị thiếu gia Diệp Phong có ai mà không biết." Thấy Diệp Phong chỉ uống không nói, Thẩm Lãng chỉ đành tự hỏi tự trả lời.
Diệp Phong nhếch môi cười. "Ngươi xưng là Bán Tiên, vậy có biết đoán mệnh không?"
"Đoán thì đoán được, mà trúng hay không thì hên xui rồi." Thẩm Lãng không thèm nhìn lên, thong thả gấp mồi và uống rượu.
"Trên đời tại sao lại có loại thầy bói như ngươi chứ..."
"Ha ha, mệnh của ngươi ngươi còn không tự nhìn rõ được, thì ai có thể nhìn đây?" Thẩm Lãng rót cho Diệp Phong một chén rượu đầy: "Mệnh là thứ nằm trong tay ngươi, không nằm trong mắt ta."
Diệp Phong nhìn ánh trăng phản chiếu trên chén rượu, theo từng gợn sóng mà b·ị đ·ánh tan thành năm, bảy mảnh, thì thầm nói: "Mệnh thật sự nằm ở trong tay ta sao?"
"Một người như ta, đôi khi không có lựa chọn."
Hai người lặng yên uống rượu, tự mang nỗi niềm riêng trong lòng, cũng không tiếp tục chuyện trò. Nửa giờ sau, Thẩm Lãng bước đến bên bệ cửa sổ nhìn xuống đường phố, trông thấy thiếu niên áo trắng dưới sự dẫn dắt của đám tùy tùng càng lúc càng xa.
"Thiếu gia, người ban nãy là...?"
Diệp Phong thoáng quay đầu, chỉ thấy nơi đó cửa sổ trống trơn, trong ánh mắt thoáng qua vẻ nuối tiếc.
"Chỉ là khách qua đường mà thôi."
"Chúng ta vẫn phải đi tiếp."
Trên Vạn Hoa lầu, tiểu nhị bước vào dọn dẹp đều khẽ tay kín tiếng, không dám quấy rầy thân ảnh đứng bên cửa sổ kia. Ngay cả khi bà chủ của bọn họ tới cũng phải cung kính đứng ở một bên.
Mộc Nhiên trong thân phận Thẩm Bán Tiên đứng trơ người bên cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống dòng người tấp nập bên dưới, đèn đường sáng rực, người người nối nhau, ở đâu đó văng vẳng tiếng cười....
Một thế giới phồn hoa hiện ra trước mắt, nhưng lại không có chút nào cảm giác thân quen...
"Bang chủ. Có đơn hàng gấp cần ngài đích thân ra tay."
Cơn trầm tư bị cắt ngang, Mộc Nhiên quay đầu lại, phát hiện là Lã Bích Kiều đã lâu không gặp. Mấy năm qua đi, nhan sắc của nàng chẳng giảm, trái lại càng thêm mặn mà, nghe nói đã làm không biết bao nhiêu phú thương, công tử say đắm.
Mộc Nhiên nheo mắt, trốn đi nghỉ dưỡng mà còn b·ị b·ắt về làm việc là loại cảm giác không vui vẻ gì, cho dù người đưa tin có là một đại mỹ nhân đi nữa.
Giọng của hắn vẫn như vậy, khiến lòng người lạnh lẽo.
"Giết người hay là cứu người."
Thể loại đơn hàng của Thiên Hạ hội không nhiều, mà có thể kinh động đến Bang chủ ra tay thì thường chỉ có hai loại nói trên. Hoặc là g·iết người khó mà g·iết nổi, hoặc là cứu người đã nửa chân bước vào cửa tử. Đương nhiên đều phải tốn một khoản tài sản kếch sù để chi trả.
Lã Bích Kiều quỳ một chân, len lén ngước lên nhìn bóng lưng đơn độc đứng dưới ánh trăng kia. Thời gian đi qua, ai cũng thay đổi, chỉ có người kia là trước sau vẫn vậy, phảng phất đứng ngoài chuyện của thế gian.
"Thưa Bang chủ, lần này là cứu một đứa trẻ."
"Người tới từ phương nào?"
"Dạ bẩm, dù đối phương đã cố tình hóa trang che giấu thân phận. Nhưng nhìn từ chi tiết, cử chỉ có thể phán đoán là người đến từ... Long Đô."
Mộc Nhiên nheo mắt lên nhìn bầu trời, trăng sáng vừa lúc bị mây đen che khuất. "Xem ra đêm nay sẽ là một đêm rất dài."
...
Hai con hắc mã kéo theo một cái xe ngựa màu đen chậm rãi ra khỏi thành. Kiệu đen trái khắc long, phải trạm hổ, phía sau lại treo một lá cờ đen thêu hai chữ Thiên Hạ, chính là tiêu chí của Thiên Hạ hội.
Mộc Nhiên nhắm mắt tận hưởng cảm giác ngồi trong kiệu lớn, bên cạnh là mỹ nhân như ngọc Lã Bích Kiều.
"A Kiều, từ khi nào chuyện đưa tin cũng đến tay ngươi? Khách điếm Vạn Xuân rất rảnh rỗi sao?"
Lã Bích Kiều mấy năm nay chủ quản nghiệp vụ, tiếp xúc với vô số người, tính tình đã sớm không còn khô khan như trước; nét hào sảng nữ hiệp vẫn còn, thế nhưng càng thêm khéo léo, thành thục, còn biết trêu ghẹo người khác.
"Nếu như ta nói là vì muốn gặp ngài cho nên mới không ngại lặn lội đường xa như thế thì Bang chủ có tin không?"
Trong kiệu chật hẹp, hai người gần như là dựa sát bên nhau, Mộc Nhiên khẽ đưa mắt xuống có thể thấy được cặp mắt hoa đào, đôi má hồng, bờ môi mọng, cùng đường rảnh mê người giữa cặp núi tuyết căng tròn... Đáng tiếc, hắn hiện tại chỉ là một cái cây thôi, xét về độ bất lực thì còn tệ hơn thái giám hàng hiệu.
Mộc Nhiên thở dài, trong lòng ứa nước mắt, ngoài mặt bình tĩnh không gợn sóng: "A Kiều, ta tuổi tác đã lớn, không chịu nổi mấy trò đùa như thế này đâu."
Lã Bích Kiều được nước lấn tới, cánh tay trắng nõn như ngó sen chậm rãi khoác lên vai Mộc Nhiên, cảm nhận được nơi đó còn rắn chắc hơn so với tưởng tượng, trên môi không khống chế được nhoẻn miệng cười duyên.
"Bang chủ là người luyện võ, tu vi thâm hậu, thân thể còn cường tráng dẻo dai hơn đám thiếu niên mấy phần. Sao lại tự chê mình già chứ."
Mộc Nhiên phiền muộn thở dài.
"Ta là tâm già, chịu không nổi kích thích."
"Ngươi mà còn nói nữa không chừng ta sẽ phát bệnh tim."
Đang lúc hai người chuyện trò vui vẻ, Mộc Nhiên còn muốn hỏi vài câu về tình hình làm ăn của Chợ Vạn Xuân thì bỗng nhiên kiệu xe đột ngột dừng lại.
"Bang chủ, phía trước hình như có đánh nhau."
Mộc Nhiên bước xuống xe ngựa, nhìn thấy hai nhóm người đang chiến đấu vô cùng thảm khóc, đầu rơi ngang dọc, máu nhuộm đường đi. Mà trong đó thình lình có một người quen, chính là gã thiếu niên áo trắng trước đó cùng hắn tán gẫu đôi câu trên Vạn Hoa lầu.
"Bang chủ, giải quyết thế nào?" Lã Bích Kiều thu hồi dáng vẻ cười đùa, đeo lên mặt nạ, đi đến bên cạnh Mộc Nhiên chấp tay đợi lệnh.
"Giết, nhanh gọn một chút."
Lã Bích Kiều thu lệnh, thân hình lập tức như bóng ma tiêu thất, giây sau đã xuất hiện ở giữa chiến trường. Hai thanh loan đao trong tay nàng thoáng lên ánh bạc, nhanh như ánh chớp xen lẫn ở giữa đám người. Những nơi mà lưỡi đao lạnh lùng đi qua, tàn thi rơi xuống như rạ. Ba mươi mấy người chưa đến năm phút đều đã trở thành t·hi t·hể.
Diệp Phong bị một mũi tên bắn ngay lồng ngực, chỉ còn hơi tàn, nhìn thấy cảnh cả địch lẫn ta đều bị một nữ nhân tiêu diệt nhanh gọn như vậy thì trong lòng không khỏi cả kinh.
Cao thủ... Tuyệt Đỉnh?
Tầm mắt mờ dần, ngay khi Diệp Phong cảm thấy sinh mệnh của mình đã đi đến hồi kết thúc thì một luồng khí lạnh từ bên ngoài chui vào chạy khắp cơ thể, giúp hắn tạm thời giữ lại một hơi cuối cùng.
Diệp Phong mở mắt, đập vào mắt là một gương mặt quấn đầy băng trắng.
"Sao nào, còn nhớ ta không?"
Mộc Nhiên cười cười, bắt lấy cỗ tay của Diệp Phong rồi nói: "Bây giờ ngươi muốn đoán mệnh thì ta dám chắc chín phần, muốn nghe không?"
Sống c·hết trước mặt, hẳn là nên tuyệt vọng, không hiểu sao Diệp Phong nghe thấy câu này thì lại bật cười. Đoán mệnh cho người sắp c·hết, trên đời còn có loại thao tác này sao?
"Ta đã biết kết quả, không cần nghe nữa rồi."
Mộc Nhiên thở dài: "Ta tới trễ một bước, nếu không thì đã có thể cứu ngươi một mạng."
Diệp Phong sắp c·hết, lại rất bình tĩnh. "Ta trước sau gì cũng c·hết, ngươi không thể cứu ta mấy lần. Coi như là c·hết sớm bớt đau khổ đi."
"Đáng tiếc, có quá nhiều chuyện chưa kịp làm, cũng không còn khả năng đi làm rồi..."
Mộc Nhiên nghiêng đầu, cảm thấy đã gặp phải một người rất thú vị, tiếc là người thú vị lại sống không lâu.
"Được rồi, gặp nhau coi như có duyên, ngươi còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành cứ nói cho ta!" Mộc Nhiên vỗ ngực đảm bảo, tự nhiên rất muốn làm anh hùng thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ một lần, dẫu biết sẽ gặp một đống lớn phiền phức về sau.
Diệp Phong ngơ ngác, nhìn kỹ Mộc Nhiên một hồi, sau đó giống như ngộ ra điều gì mà cười tự giễu: "Thẩm Lãng, Thẩm Bán Tiên, tại sao ta lại không chú ý đến cái tên này chứ... Đừng nói ngươi là Bang chủ của Thiên Hạ hội tiếng xấu đồn xa đó."
Mộc Nhiên lại truyền thêm chút yêu lực giữ mạng cho Diệp Phong, gã này kích động, nói nhiều, một hơi cũng sắp sài hết.