"Nếu có thể, giúp ta chiếu cố Diệp gia. Diệp Phong ta không biết có kiếp sau hay không, nếu có, sẽ mời ngươi mấy chén rượu, đãi ngươi một chầu no nê để báo đáp."
"Ta vốn còn định tự mình gầy dựng lại Diệp gia huy hoàng năm xưa, kế thừa di nguyện của cha ta. Hiện tại ... thì không được rồi."
Mộc Nhiên trầm mặc, là lần đầu tiên trực diện loại tình cảnh sinh ly tử biệt này, còn với một người mà mình vừa quen biết không lâu, cảm xúc thật sự rất phức tạp. Đại khái chính là muốn làm một chút gì đó.
"Ngươi làm ta cảm động rồi, để ta thử cứu sống ngươi, nếu mà ngươi phước lớn mạng lớn nói không chừng có thể tự mình đi làm mấy chuyện kia."
Diệp Phong nhợt nhạt mỉm cười, sau đó nhắm mắt.
Mộc Nhiên rút độc từ mũi tên ra hết, lại không cứu được v·ết t·hương chí tử của Diệp Phong, chỉ đành nhét một viên Hồn chủng mà mình bồi dưỡng bấy lâu vào ngực hắn để đánh cược một lần. Hồn chủng rơi vào trái tim đẫm máu, nhanh chóng mọc ra vô số rễ nhỏ che kín lại miệng v·ết t·hương.
Hơi thở cuối cùng của Diệp Phong chưa tan, nhưng hiện tại Mộc Nhiên là thứ thân, không có yêu lực cường hoành cũng như Hồn Hoàn hỗ trợ, việc giữ lại hồn phách của hắn là chuyện quá viễn vông xa vời.
"Coi theo ý trời đi."
Lã Bích Kiều và đám tỷ muội chứng kiến một màn này, nhìn không chớp mắt, không ngờ Bang chủ nhà mình có thể cứu được một người gần như đ·ã c·hết như vậy, trong lòng lại càng thêm cuồng nhiệt.
"A Kiều, ủy khuất ngươi ở ngoài rồi."
Lã Bích Kiều không có ý kiến gì, tự mình ngồi lên hắc mã dẫn đầu.
Mộc Nhiên đem Diệp Phong trở vào trong kiệu, bản thân thì ở bên cạnh chăm nom. Dù sao hắn cũng lỡ ném viên Hồn chủng quý giá đi vào, không thể để nó cứ như vậy mà bị lãng phí được.
Vốn dĩ Mộc Nhiên tự mình dùng khinh công ôm Diệp Phong trở về thì sẽ nhanh hơn, nhưng tình trạng của Diệp Phong lúc này mà gặp cái cảnh sốc nảy lên xuống như vậy chắc lúc đem về đến nơi chỉ còn là cái xác nát, tiên dược cũng cứu không nổi nữa.
Phải đến tờ mờ sáng thì đoàn người mới trở về bản doanh của Thiên Hạ hội. Mộc Nhiên vừa bước xuống ngựa thì Vũ Canh đã vội vàng lao tới bẩm báo.
Mộc Nhiên từng nhận một đứa trẻ làm đệ tử, thắm thoát mấy năm qua đi, bây giờ đứa trẻ ấy cũng đã trở thành một thiếu niên rồi. Vũ Canh sau khi nhận chức Ngũ Đường chủ thì càng lúc càng trưởng thành hơn, sau mỗi một chuyến đi xa là một lần lột xác khôn lớn. Hiện tại hắn ngoại hình không khác trước kia là mấy, nhưng đã trầm ổn hơn nhiều.
"Sư phụ, đám người kia đã rất gấp, sắp làm loạn đến nơi. Ngài mau qua đó xem đi chứ bọn ta cũng hết cách rồi."
Mộc Nhiên nhíu mày, nhưng lại nghĩ đến thân phận của đối phương thì lập tức bình thường lại. Không phải đám người Phùng Tam Bảo, Vũ Canh vô năng, mà là hậu trường bên kia quá mạnh, đổi lại là ai cũng không dám trêu chọc, đối cứng.
"Sư phụ, đi liền đi, ngài còn chần chờ gì nữa."
Mộc Nhiên nghe vậy, lại quay đầu nhìn về Diệp Phong. Tuy là Hồn chủng có công năng rất mạnh, có thể trị được hầu hết thương thế bình thường, nhưng ngay từ đầu Mộc Nhiên cũng không thiết lập cho nó công năng cứu trợ hồn phách, thế nên hiện giờ Diệp Phong mạng thì còn, mà hồn thì mất. Coi như có cố cũng không cứu được nữa.
"Là bệnh gì mà Âu Dương Đức không cứu được vậy?" Mộc Nhiên tự nhiên có dự cảm chuyến này không lành. Thứ thân của hắn thì thực lực và tài phép đều chỉ ở mức có hạn mà thôi.
Nếu như chuyện này xử lý không khéo, xui xui chọc giận vị trong cung kia thì e là sẽ gặp phiền phức lớn.
"Không biết, thân thể đứa bé rất ổn nhưng mà ngủ mãi không chịu tỉnh lại. Âu Dương Đức ban nãy định mổ đầu ra xem, chọc cho đám người bên kia nổi trận lôi đình. May mà có Nhị gia ở đó nên mới trấn an họ được."
Mộc Nhiên nghe vậy đại khái hiểu sơ tình hình, chợt quay đầu nhìn Diệp Phong trong kiệu, hai trường hợp này sao mà... tương tự?
"Được rồi, dẫn ta qua đó xem thử đi."
Đám người Thiên Yêu hội cũng chưa dại dột đến mức dẫn người của Hoàng thành vào trong đại bản doanh của mình. Hiện tại thì mấy vị khách này được tiếp đãi tại một cứ điểm trong rừng. Thế nên... Lại phải đi thêm một đoạn đường dài.
Nguyên thân muốn từ hồ Tĩnh Nguyệt chạy ra phải mất nửa ngày, Mộc Nhiên cảm thấy không quá cần thiết cho nên không gọi. Bên cạnh có linh quỷ Tố Cẩm, đối phó với một đám nhân loại thì đã đủ dùng.
Sau khi Vũ Canh dẫn Mộc Nhiên đến nơi, hai vị khách quý đã vô cùng mất kiên nhẫn. Phùng Tam Bảo và Hạ Bình thấy Mộc Nhiên đi tới, còn chưa kịp ra chào, thì sau lưng đã vang lên giọng nói thâm trầm, âm dương quái khí: "Bang chủ Thiên Hạ hội cũng thật oai phong, để chúng ta đợi một đêm lâu như vậy, sáng ra mới thong thả đến chậm."
Trong chính điện có hai người đeo mặt nạ, khoác áo trùm đầu. Người nói chuyện có phần cao gầy, sau lưng vác hai thanh kiếm tinh mỉ, được bao bọc trong vỏ kiếm vô cùng nổi bậc.
Người còn lại thì đơn giản hơn nhiều, dáng người cao lớn vạm vỡ, trên tay cũng chỉ cầm một thanh kiếm đồng lưỡi rộng. Người này không nói, nhưng khí thế Tông Sư không kiêng nể gì bắn ra, như sóng lớn áp về phía trước cửa.
Phùng Tam Bảo, Hạ Bình, và Vũ Canh tuy chưa ai đạt đến Tông Sư nhưng cũng không phải ăn chay, ba người hợp lực tạo thành một bức tường ngăn lại khí thế kia. Hai bên v·a c·hạm, rất nhanh lẫn nhau triệt tiêu không còn.
Người kia chỉ là thân hình loạng choạng một chút, ba người bên này lại đồng loạt lui về sau mấy bước, sắc mặt trắng bệch. Hơn thua nhìn là biết ngay.
Âu Dương Đức là một mỹ nam tử, đáng tiếc bị tên cao gầy kia nhìn chằm chằm, muốn phóng độc trợ giúp cũng không có cơ hội ra tay.
"Hai vị muốn so tài với ta trước hay là muốn ta cứu đứa bé đằng kia trước đây. Thân thiết nhắc nhở, mặc kệ là yêu cầu nào đều phải tốn rất nhiều tiền." Mộc Nhiên trong bụng không muốn dính đến thế lực triều đình, đặc biệt là áp lực từ Hoàng cung, thế nhưng ra sân cũng không thể thấp một đầu, chịu thua khí thế người ta được.
Dù sao mình mới là chủ nhà.
"Vậy để ta thử xem bản lĩnh của Bang chủ có xứng đáng bọn ta đợi cả đêm hay không!" Nói rồi, gã vác song kiếm dùng tốc độ như tật phong phóng tới, chỉ hai, ba bước đã lướt tới trước mặt Mộc Nhiên, cánh tay mềm mại như sóng nước vỗ tới, giữa lòng bàn tay lại lạnh giá đến mức ngưng kết một tầng hàng băng.
"Bang chủ cẩn thận." Ba người Phùng Tam Bảo muốn cứu nguy, đã bị dư chấn của một chưởng bất ngờ đáng cho lùi lại. Gã cầm cự kiếm ôm theo đứa bé tung ra một chưởng ấy, lại còn thuận tay dùng kiếm kề cổ Âu Dương Đức, không cho hắn tùy tiện làm bừa.
Phịch một tiếng.
Một chưởng vốn để thăm dò kia không ngờ chuẩn xác rơi trên người Bang chủ Thiên Hạ hội, cho dù người xuất chưởng muốn thu tay lại cũng không còn kịp. Bởi vì Mộc Nhiên chẳng những không né không tránh mà còn chủ động bước tới phía trước, đưa ngực vào chưởng của đối phương.
"Hàn Băng chưởng tầng thứ tám, nội lực là từ Huyền Âm Bảo Giám, trên lưng lại đeo hai thanh kiếm màu tím... Nếu ta đoán không lầm thì các hạ là Tạ Diệm, Tạ công công đi." Mộc Nhiên phủi phủi vụn băng dính trên ngực, sau đó cười nói.
"Ngươi ăn một chưởng của ta mà còn có thể mở miệng nói chuyện ngay lập tức, cho dù dùng thủ đoạn gì thì phần thực lực này cũng đủ rồi." Tạ Diệm không dám nhận danh, cũng không chối bỏ, chấp tay nói: "Thất kính."
"Ha ha ha, công công quả là người thú vị."
"Còn vị Thiết Kiếm Hầu kia, không ngại bỏ kiếm ra khỏi cổ của đệ tử ta chứ. Hắn mà sợ hãi làm loạn thì ta không rảnh tay giải độc cho mọi người đâu."
Thiết Kiếm Hầu thu kiếm, nhíu mày nhìn Mộc Nhiên: "Đừng đoán bừa nữa, nếu hôm nay ngươi không cứu được đứa bé này, Thiên Hạ hội cũng không cần thiết tồn tại nữa."
"Ôi choa, nghe ghê quá vậy." Mộc Nhiên bước đến trên ghế, quay đầu nhìn xuống hai người. "Hai vị còn chưa trả tiền, đã vội vã muốn tại hạ làm việc như vậy, quả thật là khó xử."
Tạ Diệm lạnh mắt nhìn Mộc Nhiên. "Chúng ta có lệnh mà đến, không phải là hù dọa suông. Bang chủ vẫn nên chuyên tâm cứu người thì hơn."
"Vậy tiền đâu, đừng nói là hôm nay các vị chỉ mang theo cái miệng đến, không mang theo tiền."
"Nếu Bang chủ có thể cứu sống đứa bé này, ta đảm bảo Thiên Hạ hội sẽ bình yên mấy chục năm. Phần tiền này không biết là đã đủ nhiều hay chưa?"
Mộc Nhiên gãi gãi đầu, cảm thấy cãi nữa chỉ tổ mất thêm thời gian chứ chả được gì. Hai tên này rõ ràng chỉ mang theo hàng nóng và cái miệng tới, định ăn sạch không nhã xương.
"Được rồi, trước xem thử tình hình đứa nhỏ như thế nào rồi nói đi. Ta mà đôi co với hai vị nữa, có khi trễ mất thời gian cứu người."
Tạ Diệm bế theo đứa bé tới chỗ Mộc Nhiên, mà Thiết Kiếm Hầu thì khoang tay chặn đường không cho bốn vị Đường chủ của Thiên Hạ hội bước đến.
Phùng Tam Bảo cắm đại đao trên đất, nghiến răng côm cốp. Vũ Canh không phục cứ muốn bước tới, may mà Hạ Bình nhanh tay ngăn lại kịp lúc. "Bang chủ đã ở đó, mọi chuyện sẽ được giải quyết thôi. Chúng ta tạm thời cứ an binh mà xem tình hình, đừng tạo thêm phiền phức cho Bang chủ."
Vũ Canh nghe vậy mới hừ lạnh một tiếng, khoanh tay đứng ở nguyên chỗ.
Trái ngược với mọi người, Âu Dương Đức lại chăm chú nhìn, trong lòng tự hỏi Mộc Nhiên sẽ ra tay chữa trị thế nào. Dù sao bệnh trạng của đứa bé đó hắn mò mãi cũng chẳng hiểu gì.
"Các hạ xin cẩn thận một chút. Đứa bé này thân phận tôn quý, nếu như có sơ suất gì, e là cả chúng ta đều không tránh khỏi cảnh đầu rơi." Khi giao đứa bé cho Mộc Nhiên xem xét, Tạ Diệm âm thầm nói nhỏ.