Đại Yêu Quái

Chương 70: Giả bệnh



Chương 70: Giả bệnh

Mộc Nhiên cẩn thận quan sát, trong đầu hắn có cả kiến thức y dược lẫn tiên đạo, nếu như vẫn không nhìn ra được bệnh tình thì mới là chuyện lạ.

Mộc Nhiên chăm chú bắt mạch chưa được ba giây thì đã nhíu mày, Tạ Diệm thấy vậy lo lắng hỏi: "Thế nào rồi, chẳng lẽ ngươi cũng không biết đứa bé này bị bệnh gì?"

"Nó có bệnh gì đâu." Mộc Nhiên thở dài nói: "Không biết đứa trẻ này đắc tội ai, mới sinh ra không được bao lâu đã bị người ta làm phép, bây giờ hồn phách của nó yếu ớt lắm, sống không quá nửa năm đâu."

"Làm phép?" Tạ Diệm và Thiết Kiếm Hầu đồng loạt trợn to mắt, trong lòng kinh hãi. Bọn họ tầng lớp cao quý, cũng mơ hồ biết rõ đứng đằng sau mỗi vùng lảnh thổ rộng lớn thì đều có thể lực tu sĩ bảo hộ. Chỉ là tu sĩ chân chính không tình nguyện dính vào chuyện trần tục quá nhiều, khó mà gặp gỡ. Không ngờ trong cung lại có hạng người như vậy, có thể sai khiến cả tu sĩ cao cao tại thượng đến hại một đứa bé vô tội.

Mộc Nhiên gật đầu. Với lượng kiến thức kế thừa từ Hồn tu Nguyên Cửu, hắn rất dễ dàng nhận ra đứa bé này bị dính một loại phép thuật có công dụng tương tự Tiêu Hồn chú, đại khái chính là khiến người bị dính chiêu này hồn phách từ từ tiêu tan, cho dù thân thể không chút thương tích thì cũng không sống nổi.

Loại chú thuật này khi mới thi triển vào người thì còn có cách giải, chứ bây giờ hồn phách vốn rất nhỏ yếu của đứa bé này đã bị hao tổn một phần, chỉ có lâu ngày uẩn dưỡng bên cạnh Hồn Hoàn thì còn có cơ may cứu sống.

Nhưng đứa trẻ này thơm ngon như vậy, đặt ở chỗ Mộc Nhiên sẽ rất phiền phức. Nói không chừng bệnh còn chưa khỏi thì đã bị mấy tiểu tổ tông nơi đó ăn mất.

Nói chung là rất đau đầu.

Tạ Diệm ôm đứa bé, ánh mắt đau lòng như thể đây là con mình.

"Ngươi có thể nhìn ra đây là thủ đoạn của tu sĩ, vậy mà lại không tìm được cách nào chữa trị sao?"

Mộc Nhiên chậm rãi lắc đầu.

"Các ngươi tìm ta sớm hơn mấy ngày thì còn cứu dễ, chứ bây giờ muốn cứu nó thì khó cho ta lắm."

Thiết Kiếm Hầu nhíu mày nói: "Nếu như đã có cách thì cứ thử một lần, chẳng lẽ ngươi định nhìn một đứa trẻ cứ như vậy mà c·hết đi?"

Lại định dùng đạo đức ép buộc ta? Đáng tiếc ta là yêu quái, không phải người. . .



Mộc Nhiên ngồi lại xuống ghế: "Vì một đứa trẻ mà hao phí mấy chục năm tuổi thọ, xin lỗi, con người của ta chưa bác ái đến mức như vậy. Huống hồ, ta tuổi tác đã cao, lần này mà mất bấy nhiêu năm tuổi thọ thì có khi cái mạng nhỏ này cũng không còn rồi."

Tạ Diệm và Thiết Kiếm Hầu nhìn nhau, im lặng. Từ lời nói có thể mơ hồ đoán ra vị Bang chủ này cũng là một tu sĩ, chỉ là tu vi còn kém kẻ trong cung kia, muốn cứu người phải hao phí đại giá cực lớn, thậm chí có nguy cơ m·ất m·ạng.

"Thẩm Bang chủ, trong tay ta có một viên đan dược có thể duyên thọ mười năm. Nếu ngươi cứu đứa bé này thì nó sẽ thuộc về ngươi." Tạ Diệm âm trầm một lúc, cuối cùng không nhịn được lấy ra một cái hộp gỗ, khẩn thiết cầu xin.

"Ta vẫn còn lỗ nhiều lắm." Mộc Nhiên bất đắc dĩ nói.

"Vậy hai viên thì sao?" Thiết Kiếm Hầu lại lấy ra một cái hộp gỗ. Loại đan dược này Hoàng Đế vô tình có được, tổng cộng ba viên hết thảy, bởi vì bọn họ có công cứu giá lúc ấy nên được thưởng mỗi người một viên. Chuyện này nếu để một đám lão thần trong triều biết được thì chắc phải hâm mộ đến đỏ mắt.

Mộc Nhiên chưa kịp từ chối, mấy người Thiên Hạ hội đã lên tiếng ngăn cản. Hạ Bình là người trước tiên bày tỏ thái độ: "Bang chủ, chuyện có liên quan đến an nguy tính mạng của ngài tuyệt đối không thể làm liều. Thiên Hạ hội này không có Bang chủ thì không còn là Thiên Hạ hội nữa, chẳng mấy chốc sẽ tan rả. Mấy ngàn bang chúng vẫn đang chờ ngài tiếp tục dẫn dắt, xin ngài coi trọng chính mình."

Phùng Tam Bảo lại nói: "Bang chủ, Hạ Bình nói đúng. Chỉ cần ngài còn, chúng ta còn, Thiên Hạ hội sẽ mãi vẫn còn ở đó. Cùng lắm thì chúng ta ẩn sâu vào rừng, bọn họ có thế lớn đi nữa cũng khó mà đuổi tận g·iết tuyệt."

"Chúng ta hợp lực lại g·iết người diệt khẩu, bỏ trốn trong đêm lúc này thì vẫn còn kịp." Vũ Canh rất tin tưởng vào vũ lực của phe mình, nóng lòng muốn chiến.

Tạ Diệm và Thiết Kiếm Hầu hai mặt nhìn nhau, chẳng ngờ rằng thái độ của Thiên Hạ hội lại quyết liệt như vậy.

Mộc Nhiên đưa mắt liếc nhìn Âu Dương Đức, ý bảo hắn thu lại túi độc phấn trong tay, sau đó lại nói với mấy vị Đường chủ khác: "Các ngươi ra ngoài trước đi, ta tự biết cân nhắc thiệt hơn."

Mấy vị Đường chủ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng không dám trái lời, mang theo vẻ mặt bất an bước ra ngoài.

Sau khi bọn Đường chủ đều đi ra ngoài, Tạ Diệm chấp tay nói: "Bầu không khí của Thiên Hạ hội thật khiến cho người ta ngưỡng mộ. Thẩm Bang chủ có thể có một đám thuộc hạ trung tâm như vậy, thường ngày hẳn cũng là nhân nghĩa khiến người ta nể phục từ tâm."

Đừng khen ta, ta không bị dụ đâu.



Mộc Nhiên nói: "Tạ công công khách khí, chẳng qua là bọn họ còn cần dựa vào ta mà kiếm ăn, cho nên mới nể mặt một chút mà thôi."

"Thẩm Bang chủ khiêm tốn."

Tạ Diệm lại nói: "Lần này chúng ta gấp rút, không kịp đem theo quá nhiều tài sản. Nhưng chỉ cần Thẩm Bang chủ chịu cứu đứa bé này, có yêu cầu gì cứ việc nói ra, chúng ta sau đó chắc chắn sẽ đích thân mang đến."

Hai người bọn họ xông xáo nhiều năm, đương nhiên nhìn ra được Mộc Nhiên cho bọn thủ hạ rút lui là có lòng muốn thương lượng giá cả. Có lẽ vẫn còn thứ gì đó mà vị Bang chủ này coi trọng hơn mấy chục năm tuổi thọ.

"Vậy ta cũng không lòng vòng nữa. Muốn ta cứu đứa bé này cũng được, nhưng hai ngươi phải đảm bảo người của Thiên Hạ hội chúng ta có thể có trăm năm an toàn." Mộc Nhiên nói ra lời này, thoáng cái như già đi chục tuổi.

"Thời gian của ta không còn bao lâu, khó lòng tiếp tục bảo hộ bọn họ sinh hoạt. Nếu như hai vị có thể thay người phía sau ra mặt đảm bảo cho Thiên Hạ hội trăm năm yên bình phát triển, ta tự nguyện liều mạng một lần."

Tạ Diệm trầm mặc, Thiết Kiếm Hầu lại lắc đầu nói: "Chuyện này khó, Thiên Hạ hội là hắc bang, lại phát triển quá nhanh. Triều đình không thể để các ngươi quá mức lộng hành, bọn ta có ra mặt cũng không có tác dụng gì."

"Người của Thiên Hạ hội nếu như phạm pháp, làm việc thiên địa bất dung thì các vị cứ theo pháp luật mà xử trí. Cái ta cần là triều đình có thể nhắm một mắt mở một mắt, lưu lại cho Thiên Hạ hồi về sau có một đường sinh cơ."

Tạ Diệm đắn đo một lúc, mới nói: "Thiên Hạ hội vốn nằm trong vùng giao giới, không thuộc địa phận của Đại Lý ta. Nếu như bọn họ không làm chuyện gì đại ác ảnh hưởng đến dân chúng Đại Lý, chỉ muốn làm ăn bình thường, triều đình cũng lười quản tới. Chuyện này Thẩm Bang chủ có thể an tâm."

"Được, vậy hai viên duyên thọ đan kia, ta muốn."

...

Chuyện thi pháp cứu người, Mộc Nhiên tùy tiện lấy cớ không muốn bị người khác bên cạnh làm phiền, đuổi hai người kia ra cửa. Quay đầu nhìn về đứa bé trên bàn, trắng trẻo bụ bẩm, ngủ rất say sưa, giống như trong mơ gặp được chuyện gì vui vẻ, khóe môi vẫn còn khe khẽ mỉm cười.

Mộc Nhiên đương nhiên không biết phép cải tử hồi sinh gì, dù biết, với chút yêu lực ít ỏi của thứ thân này cũng chẳng thể nào thi triển ra được. Muốn cứu người chỉ còn cách gieo Hồn chủng giống như lúc cứu Diệp Phong vậy.

Tình hình của Diệp Phong là b·ị t·hương sắp c·hết, chỉ còn thoi thóp nửa hơi, còn đứa bé này thì chỉ bị tổn thương về mặt thần hồn thôi. Cũng may đoạn thời gian trước Mộc Nhiên có nghiên cứu một viên Hồn chủng kết hợp từ tế bào Dưỡng Hồn thụ và Tiên huyết. Tuy là kết quả không như mong đợi, nhưng lúc này vừa khéo có thể đem ra cứu người.

Mộc Nhiên cẩn thận cấy viên Hồn chủng màu vàng nhỏ bằng hạt đậu vào người đứa bé, sau đó lấy Hồn Hoàn ra, chậm rãi xóa bỏ Tiêu Hồn chú.



"Nói mất mấy chục năm tuổi thọ là giả, nhưng ta mất một phần hồn lực là thật. Thằng nhóc đáng thương, đừng phụ tấm lòng của ta, nhớ phải sống thật vui vẻ."

Sau nửa giở, cửa mở ra. Tạ Diệm, Thiết Kiếm Hầu và cả đám Đường chủ Thiên Hạ hội đều sốt sắng chạy vào.

Chỉ thấy ánh nắng mờ nhạt soi vào căn phòng, Thẩm Bang chủ nhắm mắt yên lặng ngồi trên chủ vị, hơi thở như có như không, giống như không còn sống được bao lâu nữa. Mà bên cạnh đó, trên bàn, đứa trẻ khí sắc hồng hào, vẫn đang ngủ rất say giấc.

"Bang chủ." Cả đám Đường chủ không quản tới nhiều như vậy, lập tức chạy đến bên cạnh Mộc Nhiên. Phùng Tam Bảo, Hạ Bình, Trần Phi, Vũ Canh đều vô cùng lo lắng, Lã Bích Kiều càng là đau lòng đến mức không kiềm được nước mắt. Âu Dương Đức đưa tay ra bắt mạch một hồi, sắc mặt dần ảm đạm. Hai vị Đường chủ mới nhậm chức là Sầu Thiên Thu và Nhất Lệ Tiếu cũng cúc cung bên cạnh.

Tạ Diệm ôm đứa bé vào lòng, cùng với Thiết Kiếm Hầu quay đầu nhìn về vị Bang chủ tình nguyện mạo hiểm tính mạng để đổi lấy bình an cho bang phái kia, trong lòng không khỏi dâng lên kính nể. Phần đảm lực và hi sinh này, thế gian hiếm thấy. Trả trách dưới trướng có một đám người nguyện vì hắn bán mạng như vậy.

"Thẩm Bang chủ vất vả rồi. Giao ước giữa chúng ta, ta nguyện lấy mạng mình ra đảm bảo. Chỉ cần Thiên Hạ hội trong vòng trăm năm không làm chuyện gì thương thiên hại lý, tổn hại đến lợi ích quốc gia, Đại Lý tuyệt đối sẽ không đem quân đến thảo phạt."

Phùng Tam Bảo nghiến răng, cắm mạnh đại đao xuống mặt đất, hư ảnh mãnh hổ sau lưng giống như lúc nào cũng sẽ phá phong mà ra. Hắn và đám người Thiên Hạ hội nhìn hai kẻ trước cửa, chỉ cảm thấy càng lúc càng nóng mắt, sau cùng nhịn không được giận quát một tiếng: "Cút!"

"Các ngươi cút cho ta!"

Tạ Diệm và Thiết Kiếm Hầu cũng không còn lý do ở lại, chấp tay nói một tiếng tạm biệt rồi quay đầu ra cửa.

Đợi hai người đi khuất, Mộc Nhiên mới ho khan mấy cái, giống như nhịn không được nữa mà phun ra một ngụm máu tươi.

"Bang chủ, ngài không sao chứ!"

"Cần gì chứ, Bang chủ, đám quân triều đình đó dám đến một tên thì ta g·iết một tên, đến một đám thì ta g·iết một đám. Ngài chẳng phải chỉ muốn ẩn cư nghiên cứu dược đạo hay sao, cần gì phải vì chúng ta mà tự thương thân thể."

"Bang chủ, ngài tuyệt đối không được có mệnh hệ gì, chúng ta vẫn còn cần ngài, Thiên Hạ hội vẫn còn cần ngài."

Mộc Nhiên nhìn qua b·iểu t·ình của đám người một lượt, xoa xoa đầu của Lã Bích Kiều an ủi, cô nàng này đã lớn đến như vậy mà vẫn còn mít ướt...

"Ta tạm thời không sao, còn sống được thêm mấy chục năm. Chỉ là công lực tiêu tán mười không còn một, cần thời gian tịnh dưỡng để phục hồi. Các ngươi đều trở về đi, tạm thời đừng để chuyện này lan truyền ra ngoài."