Đợi đến lúc đám người đi hết, trong phòng chỉ còn lại một mình, Mộc Nhiên mới thoải mái dựa người nằm trên ghế, giương vai ra ngáp một cái dài. Cuối cùng thì không cần giả bộ nữa.
Chuyến cứu người nhìn như đơn giản, nhưng dính đến Hoàng cung, dính đến tu sĩ thì phải lấy cẩn thận làm đầu. Cho dù Mộc Nhiên thừa sức cứu được, cũng phải giả ra bộ dạng liều mạng như vậy. Thứ nhất là hạ thấp mức độ nguy hiểm của mình cũng như Thiên Hạ hội trong mắt Hoàng Đế, trong mắt những đối tượng nguy hiểm trong cung.
Thiên Hạ hội phát triển rất nhanh, nội bộ e là không yên ổn giống như mặt ngoài. Mộc Nhiên nhân cơ hội này lại giả bệnh nặng sắp c·hết, coi ai muốn làm loạn thì ra tay thanh lý luôn cho đỡ việc. Về sau có thể chậm rãi cất nhắc tăng mấy vị Đường chủ đáng tin lên Tông Sư, phát triển Thiên Hạ hội nhiều mặt.
Không có triều đình ngán chân, chuyện Thiên Hạ hội trở thành quái vật khổng lồ, đứng vững gót chân ở Đại Lý sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian.
Mộc Nhiên cũng có thể nhân chuyện này mà giao nhiều trọng trách cho đám Đường chủ hơn. Bản thân thì tùy xem tình hình mà giả c·hết hoặc về phía sau màn đen làm việc, tranh thủ được nhiều thời gian rảnh rỗi cho mình.
...
Tối đến, Mộc Nhiên đang thong thả nằm trên giường đọc sách thì nghe được một tiếng vang khe khẽ. Cửa phòng mở ra, một thân ảnh áo đen nhanh chóng bước vào, trên tay còn cầm theo hung khí.
Mộc Nhiên còn tưởng là chuyện gì tới, choáng váng hỏi: "Lã Bích Kiều, ngươi đêm hôm khuya khoắt đến đây làm gì?"
Lã Bích Kiều nóng đỏ mặt, lại vô cùng nghiêm túc nói: "Bang chủ, thân thể ngài không được khỏe. Bích Kiều không yên tâm, nên đích thân đến đây bảo hộ."
Mộc Nhiên thở dài một hơi, nhìn điệu bộ kia còn tưởng là cô nàng này đến chém mình.
"Tấm lòng của ngươi ta hiểu. Nhưng nào có chuyện cô nam quả nữ ở chung một phòng, ngươi vẫn là đi về nghỉ ngơi đi. Khi nào có cần thì ta sẽ gọi." Mộc Nhiên bản thân không bị bệnh gì, đương nhiên không muốn có người lạ ở trong phòng, một mỹ nhân thành thục gợi cảm như vậy lại càng không được, thế nên lựa lời đuổi khách.
"Chẳng phải Bang chủ nói mình tuổi tác đã cao, phương diện kia không được rồi sao, vậy thì không thể tính là cô nam quả nữ nữa. Bích Kiều cảm thấy ở lại đây không có vấn đề gì."
Mộc Nhiên trầm mặc. Ta có nói mình tuổi tác đã cao, nhưng ta nói mình phương diện kia không được khi nào?
Chỉ sợ cô chịu không nổi thôi, đại tỷ!
"Ở trong Thiên Hạ hội, ta có thể có nguy hiểm gì chứ."
"Lòng người khó dò, Bích Kiều chung quy là không yên tâm, cho dù đêm nay không túc trực bên cạnh Bang chủ, cũng khó mà ngủ được."
Mộc Nhiên im lặng. Vốn là định giả bệnh một lần để thử lòng thuộc hạ, nhưng kết quả thử ra lại khiến hắn dở khóc dở cười. Cô nàng này không phải là có tình ý với mình chứ? Chuyện này không thể nào...
"Ngươi có lòng như vậy, đi lấy cho ta mấy bình rượu đi."
Lã Bích Kiều nghe được thì mày đẹp khẽ nhíu. "Bang chủ, ngài có thương tích trong người, lại còn muốn uống rượu?"
Mộc Nhiên chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. "Là chúng ta uống."
...
Lã Bích Kiều ngơ ngẩn bước ra, sau khi đóng cửa lại còn vô thức đưa tay đặt lên lồng ngực, cảm thấy trái tim nhỏ sắp nhảy ra ngoài, cả gương mặt đều nóng đến đỏ ửng. Đã từng uống rượu vô số, thế nhưng tại sao khi nghe uống rượu với Bang chủ lòng ta lại phập phồng khó yên như vậy. . . Một lát nếu như có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ta nên thẹn thùng thuận theo, hay nên im lặng không phản kháng đây... Thật là một vấn đề nan giải.
"Tứ nương, đêm hôm khuya khoắt, ngươi đến phòng Bang chủ làm gì?" Trần Phi không biết từ lúc nào xuất hiện ở trước cửa, vác thương trên vai nghi hoặc hỏi.
"Ta và Bang chủ làm gì trong phòng, còn cần phải báo cáo cho ngươi hả?" Lã Bích Kiều thẹn quá thành giận, trợn mắt quát.
"Ờ.. Ừm, thì ta hỏi chút thôi. Ai làm gì đâu mà ngươi căng thẳng?" Trần Phi lui lại mấy bước, vẫn không cam yếu thế nói.
"Hừ, quản cái miệng tiện của ngươi, không thì lão nương móc luôn con mắt còn lại, cho ngươi thành Mất Nhãn Long luôn!"
Trần Phi nuốt một ngụm nước bọt, từng hồi ký ức không tốt hiện lên trước mắt, thế là không dám chọc giận Lã Bích Kiều nữa. Cô nàng này không quen nói chơi, lại còn ra tay rất ác, để Trần Phi sau mấy lần bị thua thiệt sinh ra bóng ma tâm lý.
"Vậy ngươi và Bang chủ xong việc chưa?"
Lã Bích Kiều đỏ mặt nói: "Ta một lát còn quay lại."
...
Mộc Nhiên vừa cầm sách lên đọc chưa được mấy chữ thì phát hiện lại có khách đến nhà. Trần Phi vác theo thiết thương đen kịt, dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Mộc Nhiên, sau đó mới thong thả nói: "Bang chủ, khuya như vậy còn chưa ngủ, bộ đang chờ ai sao?"
Mộc Nhiên bỏ sách xuống, rất hoài nghi thằng khứa này đang nói đểu mình nhưng không có chứng cứ, thở dài nói: "Ngươi có chuyện?"
Trần Phi gãi đầu, có chút lúng túng nói: "Bẩm Bang chủ, ta theo ngài tuy mới vài năm, lại sống rất thoải mái, học được rất nhiều điều. Trước đây lăn lộn bên ngoài rất vất vả, bây giờ vậy mà còn âm thầm tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ..."
Mộc Nhiên mất kiên nhẫn, biết cái bệnh lãi nhãi của tên này lại tái phát, lấy sách gõ gõ mặt bàn cắt ngang: "Nói chuyện chính."
"Chuyện là..." Trần Phi ấp úng một hồi, mới nói: "Buổi chiều nghe Hạ Bình nói Bang chủ b·ị t·hương, ta nhớ hôm trước Nhân Nghĩa đường có đấu giá được một gốc hồng sâm mấy trăm năm, bèn chạy qua đó cướ... à không, ha ha ha, là mượn."
"Bang chủ sức khỏe đáng quý, cứ giữ lấy mà tẩm bổ."
Trần Phi bước tới, cầm cái hộp gỗ đặt ở trước mặt Mộc Nhiên, để cho hắn dở khóc dở cười.
(Trong truyện có thể sẽ xuất hiện rất nhiều loại linh dược linh thảo trùng tên với hiện thực, chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp, khuyến cáo không nên so sánh lầm tưởng)
"Hồng sâm thứ này bổ thận tráng dương, ta bị nội thương, công lực hao hụt, cũng không phải là khí huyết suy yếu, ăn cái gì mà ăn. Ngươi bây giờ tốt nhất là đem cái của nợ này về chỗ Nhân Nghĩa đường, cảm ơn người ta đàng hoàng. Không khéo lại náo ra lớn chuyện."
Trần Phi thu lại hộp gỗ, vẫn không thấy an tâm: "Bang chủ không cần cái này thật sao, đồ bổ hiếm có đó. Cho dù sinh lý không vấn đề... Cũng có thể bổ sung mà." Vừa nói, Trần Phi lại còn thâm ý nháy nháy mắt.
Mộc Nhiên không hiểu hắn có ý gì, chỉ cảm thán hắn nháy mắt quá khó coi.
Sau khi Lã Bích Kiều ôm rượu trở về, thuận tiện kể cho Mộc Nhiên nghe tình hình bên ngoài. Phùng Tam Bảo và Hạ Bình đều bận xử lý công việc tối mặt tối mũi, Vũ Canh thì ngồi xổm ở ngoài cổng lớn trước nhà Mộc Nhiên, ai muốn bước qua đều phải để hắn kiểm tra một lần. Âu Dương Đức muốn đến thăm hỏi bệnh tình, lại bởi vì lâu năm luyện độc bị Vũ Canh cho là thành phần nguy hiểm cản ở bên ngoài.
"Đứa trẻ này bình thường ngang bướng, nhưng lại rất trọng tình nghĩa. Ban nãy ta phải khuyên nhủ cả buổi thì hắn mới chịu về ngủ." Lã Bích Kiều cười nói.
"Sầu Thiên Thu nghe nói ta lấy rượu cho ngài uống, không tiếc đem mấy bình rượu Lạc Nguyệt mà bản thân trân tàng ra tặng... Ta đã thử độc rồi, an toàn."
Mộc Nhiên chưa nói gì, chỉ yên lặng uống rượu. Thật ra thứ thân này từ trên xuống dưới đều là thân cây, không cảm nhận được chút vị giác nào, cho dù là rượu Lạc Nguyệt hay là rượu khác thì cũng như nhau. Nhưng Mộc Nhiên lại uống rất nhập tâm, uống đến say sưa, không biết là say bởi rượu hay say lòng người.
Thế gian nơi nào đều có hai mặt sáng tối, lòng người có thể khiến người ta đau đớn tuyệt vọng, cũng có thể khiến ta thoải mái vui vẻ. Ít ra thì hiện tại, trong chén rượu này, thứ Mộc Nhiên cảm thấy là vị ngọt nhàn nhạt.
"Bang chủ, đã rất lâu rồi chúng ta không ngồi chung thế này. Ngài có nhớ không, lần trước ta bảo ngài kể chuyện cho ta nghe, ngài không đồng ý." Lã Bích Kiều tửu lượng rất tốt, chỉ là nàng không ngờ tới chất lượng của rượu Lạc Nguyệt lại mạnh như vậy, mới uống vài hớp mà đã ngà ngà say.
Mộc Nhiên tỉ mỉ nhớ lại, hình như là có chuyện như vậy. Nhưng hôm nay câu trả lời của hắn vẫn không thay đổi:
"Ta không có gì để kể."
Lã Bích Kiều giống như biết trước là sẽ như thế.
"Vậy giống như lần trước, để ta kể cho ngài nghe. Nhưng lần này sẽ là chuyện của chúng ta, chuyện của Thiên Hạ hội."
"Chúng ta biết cái Bang hội này ngài chỉ tùy tiện dựng lên để thuận tiện làm việc, cũng không tâm huyết gì. Gần đây hầu hết công việc trọng yếu đều đã giao lại cho mấy vị Đường chủ, bản thân chỉ còn giữ lại một cái thân phận trống không."
"Ta luôn có cảm giác cho dù chung đụng bao lâu, ngài giống như vẫn không phải người chung một thế giới với chúng ta. Cho đến chuyện ngày hôm nay, thật tâm ta rất sợ một ngày nào đó Bang chủ sẽ tự nhiên biến mất, bỏ lại chúng ta ở nơi này."
"Bích Kiều trên đời đã không còn người thân, khó khăn lắm mới từ trên người Bang chủ cảm nhận được chút ấm áp của trưởng bối. Nếu một ngày như vậy xảy ra, ta sẽ phải đau lòng c·hết mất."
Mộc Nhiên im lặng nhìn Lã Bích Kiều ngồi ngã nghiêng ngã ngửa, bắt đầu ăn nói lung tung, lắc đầu bật cười. Rượu Lạc Nguyệt này quả là thần kỳ, cho dù cao thủ Tuyệt Đỉnh cũng không chịu nổi mấy chén.
"Tứ nương, ngươi say rồi."
Mộc Nhiên bước tới đỡ Lã Bích Kiều dậy, lại bị gạt ra.
"Ta không có."
"Bang chủ, hôm nay ta nhất định không do dự nữa, phải bắt được ngài. Ít ra ngày nào đó Bang chủ biến mất thì ta cũng đã có một tiểu Bang chủ để bầu bạn."
Giây trước còn nói chuyện vui vẻ, giây sau Lã Bích Kiều liền cười hắc hắc nhào tới khiến Mộc Nhiên trong lòng đổ mồ hôi hột, vội vàng nhảy ra né tránh.
"Bích Kiều, ban nãy còn nói xem ta như trưởng bối. Ngươi không thể có ý đồ bất chính với trưởng bối của mình như vậy!" Mộc Nhiên níu lấy góc áo, kh·iếp sợ nói.
Lã Bích Kiều thì đã say đến không biết đâu là trời trăng mây nước, như là hổ đói lao tới.
"Trưởng bối... (nấc) ăn được không?"
Trong đêm tối, mơ hồ vang lên tiếng hét thất thanh.