Đại Yêu Quái

Chương 72: Diệp Phong đăng tràng!



Chương 72: Diệp Phong đăng tràng!

Sáng hôm sau. Lã Bích Kiều mơ màng tỉnh dậy trên giường lớn của Mộc Nhiên, nhớ đến hôm qua điên cuồng, trong lòng chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nào để chui xuống cho đỡ mất mặt xấu hổ.

Mộc Nhiên vẫn ngồi trên bàn đọc sách từ tối, cách xa cô nàng nguy hiểm này mười sáu mét năm mươi.

"Bang chủ, chuyện hôm qua. . . Ta thật không cố ý!"

Mộc Nhiên xém nữa thì phun một ngụm nước, nhớ tới dáng vẻ như hổ đói đêm qua, thật tình không biết nếu như cố ý thì Lã Bích Kiều sẽ còn hung bạo như thế nào nữa.

"Hôm qua không biết người nào nói là đến thuận tiện chăm sóc, bảo vệ ta an toàn, kết quả... "

"Ta đường đường là Bang chủ, là bị ai đó xem là gối ôm chuyên dụng."

Mộc Nhiên nói xong, cũng không nghe được đáp lời, bởi vì người nào đó đã nhặt lên song đao, lướt nhanh ra ngoài như một cơn gió. Sau chuyện hôm qua, nàng có can đảm ban đêm tìm đến đây nữa thì mới là chuyện lạ.

"Trưởng bối sao..." Mộc Nhiên lắc đầu cười.

...

Nửa tháng sau, tin tức Bang chủ của Thiên Hạ hội lâm bệnh, tu vi mất hết nhanh chóng lan rộng.

Phía nội bộ, Phùng Tam Bảo với tư cách là Đại Đường chủ, trong một ngày đã chém mất mười mấy tên thân tín, cũng thông báo ra ngoài: "Kẻ nào còn xúi ta tạo phản, làm chuyện đại nghịch bất đạo, cho dù là huynh đệ cũng chém không tha. Phùng Tam Bảo ta có thể làm mãng phu, làm ăn mày, chứ cả đời cũng không thể làm kẻ bất nhân bất nghĩa."

Câu nói này được các Đường chủ khác duy trì, răn đe thuộc hạ. Ngoài ra Tứ Đường chủ và các thành viên Vạn Xuân đường cũng đối ngoại tuyên bố chỉ trung với Bang chủ hiện tại, nếu kẻ khác dám đứng lên mưu phản, vậy xem như tử địch.

Làn sóng tạo phản còn chưa nổi lên, biểu thị trung tâm đã trở thành một loạt phong trào được toàn thể bang chúng hưởng ứng.

Phía bên ngoài, các thế lực cạnh tranh không ngừng gây sức ép. Thế nhưng mất đi Bang chủ uy h·iếp, Thiên Hạ hội với mấy ngàn bang chúng cũng không phải ăn chay, số lượng cao thủ đông đảo vẫn còn ở đó, dưới sự dẫn dắt của Tám vị Đường chủ không hề lay động.



Chỉ là trong giai đoạn này, không thiếu bang chúng rời đi, không thiếu việc Thiên Hạ hội phải chịu nhiều tổn thất.

Qua một tháng, Thiên Hạ hội lại nổ ra một tin tức chấn động, tuyên bố từ nay xóa bỏ chức vị bang chủ, phân ra Long Đầu và Hổ Thiếu cai quản bang chúng. Trong đó Bang chủ cũ tiếp nhận vị trí Long Đầu, tức thủ lĩnh tối cao. Còn Hổ Thiếu, tức người kế tục vẫn là một điều bí ẩn, nghe phong phanh là đã và đang trong quá trình đào tạo.

...

... Quay lại trước thời điểm mọi chuyện diễn ra.

Sau khi không thành công cứu sống Diệp Phong, Mộc Nhiên vẫn đau lòng viên Hồn chủng ưu tú mà mình cất công bồi dưỡng. Thế nên hắn quyết định lấy thân phận Diệp Phong để trải nghiệm cảm giác làm nhân loại trong thế giới này một phen, sẵn tiện thì thực hiện lời hứa lúc Diệp Phong lâm chung.

Thân thể Diệp Phong được cứu sống, nhưng hồn phách của hắn đã tiêu tan trước đó, vô tình tạo điều kiện hoàn mỹ cho Hồn chủng sinh trưởng. Bây giờ Mộc Nhiên ở trong thân thể Diệp Phong không cảm thấy bất cứ điểm bất tiện nào, dẫu sao thì thân thể này hư hại quá nặng, đã bị cải tạo gần như phân nửa.

Mưa xuân lất phất rơi trên thành Phiêu Diệp. Mộc Nhiên (Diệp Phong) toàn thân áo trắng cầm một chiếc ô dừng trước tấm bảng lớn có phần cổ xưa.

Diệp Phủ.

"Công tử, chúng ta đến nơi rồi." Thư đồng bên cạnh sắc mặt trắng bệch, chính là Mộc Nhiên và mấy yêu hợp lực cùng nhau dùng thuật Tạo Nhân tạo ra.

Lần đầu dùng thuật Tạo Nhân, nguyên liệu thiếu thốn, pháp lực yếu kém, thế nên sản phẩm tạo ra không được hoàn thiện. Chỉ có thể coi như một bộ khôi lỗi mà nhập vào.

Mộc Nhiên ngồi trên xe lăn, chăm chú nhìn bậc cửa trước mắt, trong lòng suy ngẫm một vấn đề hết sức trọng yếu.

"Làm sao lên?"

Trả lời hắn là Tố Cẩm một mặt lạnh lùng. "Đẩy lên."

Thế là Mộc Nhiên kể từ sau khi xuyên qua mười mấy năm, lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác đau mông, tê mỏi cột sống, say sẩm mặt mày...

Nhìn lên vị thư đồng sắc mặt trắng bệch, nam không ra nam, nữ không ra nữ này, Mộc Nhiên không khó đoán tại sao Tố Cẩm lại khó chịu như vậy. Không phải chỉ đơn giản là hắn lần đầu tiên dùng thuật Tạo Nhân quá căng thẳng, quên mất công đoạn phân biệt nam nữ hay sao...



Bây giờ Tố Cẩm đường đường một băng sơn đại mỹ nữ, phải ủy khuất ở trong thân thể của một thư đồng yếu ớt dễ bệnh, lại không có những thứ cần có, sao mà không giận cho được.

"Tổ tông à, chỉ dùng tạm một thời gian thôi, đâu phải bắt ngươi ở trong thân thể đó cả đời đâu."

Tố Cẩm ánh mắt lạnh nhạt, gật đầu một cái. Còn nhìn không ra được là nàng ta đang giận!

"Thôi đi mà, nói thật ra thì ta cũng không biết mấy thứ đó hình dạng thế nào, làm sao mà nặn ra được."

"Không phải công tử nói ta phải giả làm một thư đồng bướng bỉnh, xem thường ngài sao?" Tố Cẩm bất động thanh sắc nói. "Ta chỉ là đang diễn."

Mộc Nhiên trầm mặc, hóa ra là ta tự chuốc lấy đau khổ. "Hay là thôi bỏ qua kịch bản này đi, cá nhân ta vẫn thích ngươi là chính ngươi hơn, đừng giả làm ai khác."

Tố Cẩm phía sau khóe môi không khống chế được hơi nhếch, lại chỉ khẽ ừm một tiếng.

...

Nhà chính Diệp gia lúc này, ba vị Gia trưởng và các tộc lão đều có mặt đầy đủ. Nguyên nhân chỉ có một chuyện, đó là Nhị thiếu gia mấy ngày trước m·ất t·ích hôm nay lại bất ngờ xuất hiện ở thành Phiêu Diệp, lại còn đang hướng thẳng về phía Diệp Phủ.

Đại gia trưởng Diệp Từ Minh tuổi tác đã ngoài sáu mươi, râu tóc bạc trắng, thân thể nép trong áo choàng xám rộng thùng thình. Lúc này lão hơi hé mắt quan sát từng người trong phòng một lượt, sau đó mới thấp giọng nói: "Các vị nghĩ như thế nào?"

Nhị gia trưởng Diệp Nguyên Bá chỉ mới bốn mươi mấy tuổi, là người trẻ nhất trong phòng, một thân bắp thịt vạm vỡ, tính tình cũng nóng nảy trực tiếp: "Còn muốn thế nào. Chẳng phải mấy ngày nay chúng ta vì hắn m·ất t·ích mà xôn xao à, giờ hắn về, vị trí Gia chủ kia cũng có người tiếp nhận. Êm chuyện rồi không phải sao?"

Tam gia trưởng Diệp Nguyên Đông thân hình mập mạp, tuổi ngoài năm mươi, để một cặp ria mép trắng dài như râu rồng, lúc này cũng cho ý kiến:

"Chuyện m·ất t·ích của Diệp Phong bí ẩn, cao thủ bên cạnh c·hết hết, mà hắn hai chân tàn tật lại có thể nguyên vẹn trở về. Theo ta thấy trước tiên cần tra hỏi rõ ràng rồi mọi chuyện hãy tính sau. Ta nhất mực tôn trọng ý kiến của Gia chủ quá cố, nhưng Diệp Phong ra ngoài nhiều năm, hắn đã thay đổi thế nào không ai biết được. Tình hình của Diệp gia hiện tại các vị không phải không rõ, so với tạm thời không có Gia chủ, việc bị một kẻ vô năng dẫn dắt còn nguy hiểm hơn."



"Tam gia trưởng, ông nói như vậy là quá khinh thường Diệp Phong. Hổ phụ không sinh khuyển tử, tuy là hai chân của nó tàn tật, nhưng đầu óc không đến nỗi ngu ngốc vô năng." Nhị gia trưởng nhìn như nói lời bênh vực, nhưng không có chút ý tốt nào, khóe miệng còn mang theo cười cợt.

"Từ khi nào, chức vị Gia chủ chỉ cần không ngu ngốc vô năng là có thể làm được?" Tam gia trưởng khinh thường nói.

Thành Phiêu Diệp có một nửa sản nghiệp là dính dáng với Diệp gia. Nghe nói sáu trăm năm trước Diệp gia gia chủ từng là một trong những công thần khai quốc, lại cáo lão về hưu sớm, mua đất đai ở tòa thành này, dựng lên cơ nghiệp Diệp gia.

Đại Lý trọng võ, Diệp gia cũng là thế gia võ đạo, lúc đỉnh phong nhất còn từng xuất hiện hai vị Tông Sư võ đạo cùng lúc. Thế nhưng đều là chuyện đã qua.

Diệp gia thế hệ này nhân tài sa sút, Gia chủ bất hạnh bỏ mình, trong tộc không phải già yếu thì là đám thiếu niên choai choai còn chưa trưởng thành, thế đơn lực mỏng, không còn bá lực tung hoành một phương như trước.

Mà vị Gia chủ được chỉ định để nổi nghiệp lại là một kẻ tàn tật, thật buồn cười thay.

Mộc Nhiên vừa trở về Diệp Phủ không lâu, chỉ vừa hoàn tất việc tế bái phụ thân quá cố, còn chưa kịp nghỉ ngơi gì thì đã bị các gia trưởng và tộc lão triệu kiến đến phòng nghị sự.

Trong phòng nghị sự, Đại gia trưởng ngồi nghiêm trang ở chủ vị, vị trí đáng lẽ là của Gia chủ đương thời. Bên cạnh là Nhị gia trưởng và Tam gia trưởng, các tộc lão đều có mặt đầy đủ, ngồi kín hai hàng ghế.

Mộc Nhiên ngồi xe lăn, được Tố Cẩm đẩy vào phòng. Đứng trước bầu không khí kiềm nén và ánh mắt chăm chú của mọi người, Mộc Nhiên cong khóe môi, chấp tay chào hỏi: "Tham kiến các gia trưởng, tộc lão, thứ lỗi cho Diệp Phong hành lễ bất tiện."

"Không biết hôm nay các vị triệu ta đến, là có việc gì cần phải bàn giao?"

Đại gia trưởng chăm chú đánh giá Diệp Phong một hồi, âm thầm thở ra. Đứng trước các tộc lão mà vẫn giữ được thái độ bình tĩnh, không kiêu căng, không xu nịnh, ít ra thì chút tố chất cơ bản này Diệp Phong vẫn không quên mất.

"Diệp Phong, ngươi có thể bình an trở về, các tộc lão đều rất vui mừng. Thế nhưng chúng ta vẫn muốn làm rõ mấy ngày trước trên đường trở về đã xảy ra chuyện gì, vì sao những người được phái đến để hộ tống ngươi đều đã biến mất."

"Người sau lưng ngươi, lại là ai?"

Mộc Nhiên sớm đã chuẩn bị câu trả lời: "Mấy hôm trước trên đường trở về, nhóm người chúng ta không may gặp phải đạo tặc, bọn họ vì làm tròn trách nhiệm bảo hộ ta mà đã hi sinh toàn bộ."

Mộc Nhiên nói đến một nửa thì dừng lại, giả bộ đau lòng.

Nhị gia trưởng vốn tính tình thiếu kiên nhẫn, vội vàng truy hỏi: "Vậy làm sao mà ngươi còn sống?"

"Thì bọn họ là đạo tặc mà, hẳn là cảm thấy có thể bắt ta đổi lấy một ít tiền chuộc cho nên giữ lại. Không ngờ ta lại may mắn được một đao khách thần bí đi ngang qua giải cứu."

"Hay nói đúng hơn là đao khách đó có thù với đám đạo tặc, ta không liên quan nên được thả về."