Lý do của Diệp Phong tuy có phần ảo ma nhưng chung quy vẫn rất thuyết phục. Dù sao đại đa số mọi người trong phòng này đều không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Tam gia trưởng híp mắt: "Vậy còn người ở sau lưng ngươi, là ai?"
Mộc Nhiên quay qua đối mặt với lão, chợt cười: "Ta lục lọi trên người đám đạo tặc kia được hơn một ngàn bạc, cho nên lấy ra làm hậu sự cho đám hạ nhân m·ất m·ạng, vì đó mà làm lỡ mấy ngày. Còn dư ra một ít tiền, liền thuê tên này. Dù sao ta tự thân bất tiện, lại không quen đường xá, muốn tự về không biết phải khi nào mới tới nơi."
Đại gia trưởng trầm mặc một lúc, mới nói ra quyết định đã được các tộc lão tán thành từ trước: "Được rồi, chuyện này chúng ta đã rõ, ngươi tạm thời lui ra trước đi. Còn về chuyện kế thừa chức vị Gia chủ, sau khi tang sự của Gia chủ quá cố hoàn tất thì mới bàn tới."
Mộc Nhiên không vui không buồn, chấp tay nói: "Được, vậy ta xin lui trước."
Sau khi ra ngoài, Tố Cẩm không nhịn được nói: "Công tử, đám người này rõ ràng không có ý ủng hộ ngài lên chức Gia chủ. Chuyện này để chậm không chừng sẽ sinh biến."
Mộc Nhiên gật đầu: "Ta biết rồi, nhưng mà không gấp. Tổ huấn ở đó, quy củ ở đó, bọn họ muốn đạp đổ ta xuống cũng phải có được một lý do thích hợp, có được đại nghĩa để phục chúng."
"Huống hồ, kẻ thù trong bóng tối còn chưa tìm ra, chức vị Gia chủ thật ra là củ khoai lang bỏng tay."
Tổ tiên Diệp gia có quy định người đã thất bại trong việc tranh giành chức vị gia chủ trước đó không thể lên làm Gia chủ vì bất cứ nguyên nhân gì. Nên đám tộc lão và tam đại gia trưởng đều không thể trở thành Gia chủ, bọn họ chỉ có thể nâng đỡ hậu nhân của mình lên. Thế nên Mộc Nhiên không hề sợ hãi, nhìn chung đám hậu nhân Diệp gia, chẳng ai đáng để một yêu quái như hắn để vào mắt.
Việc hắn muốn làm, chỉ đơn giản là tận hưởng cuộc sống nhân loại, thuận tiện thực hiện lời hứa chiếu cố Diệp gia.
Mộc Nhiên một đường đi thẳng đến Tàng Kinh các, nơi chứa đụng võ công bí tịch của các đời Diệp gia cất giữ. Nơi đây có thể xem là một trọng địa của Diệp Phủ, người không có thân phận nhất định thì không thể tiến vào. Cho dù trước đây Diệp Phong là con trai của Gia chủ, mỗi lần muốn đến Tàng Kinh các đều phải xin phép đàng hoàng.
Người canh giữ Tàng Kinh các thấy Mộc Nhiên ngang nhiên tiến đến thì bước ra ngăn lại.
"Là Diệp Phong à, con đến đây có chuyện gì?"
Diệp Thế An năm nay tuổi ngoài sáu mươi, tóc trên đầu không còn mấy cọng, song ánh mắt vẫn sáng ngời có thần, trên người tuy không có thần thái oai vệ hay phong phạm cao thủ gì nhưng cũng có chút khí chất thâm nho của người lâu năm đọc sách. Mộc Nhiên biết ông lão bề ngoài bình thường này là một cao thủ Nhất Lưu hiếm hoi của Diệp gia, chỉ là theo tuổi tác đã cao, chiến lực không biết còn lại mấy phần.
Mộc Nhiên nhìn trái nhìn phải, sau đó mới nghiêm túc nói với Diệp Thế An.
"An thúc, ta có thể tin tưởng thúc không?"
Diệp Thế An sửng sờ, nhìn trước mắt thiếu niên bạch y ngồi trên xe lăn, sạch sẽ mà tao nhã, ánh mắt lãnh túc dị thường, nhớ tới lần trước gặp mặt thì vẫn còn là một đứa trẻ hoạt bát đáng yêu. Thời gian đã trôi qua nhiều năm như vậy sao... Ai cũng thay đổi rồi...
Miên man chỉ trong chớp mắt, Diệp Thế An nhanh chóng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Diệp Phong, vị thiếu niên hai chân tàn tật ly biệt nhiều năm, huyết mạch duy nhất còn sót lại của Gia chủ quá cố.
"Trong Diệp Phủ đều là người một nhà, con đương nhiên có thể tin tưởng lão già này."
Mộc Nhiên nói thẳng: "Ta muốn đi đến tầng cao nhất Tàng Kinh các."
Diệp Thế An suy nghĩ một lúc, cho dù trong quy định nơi đó chỉ có các Gia trưởng và Gia chủ mới có thể tự ý ra vào, những người khác cho dù là tộc lão muốn tiến đến cũng phải có thông văn xin phép đàng hoàng. Nhưng hiện tại Diệp Phong là huyết mạch duy nhất còn sót lại của cố Gia chủ, đồng thời cũng là Gia chủ tương lai. Quy củ là c·hết người là sống, vu vi cho hắn một chút cũng không vấn đề gì.
"Được thôi. Để ta dẫn con đi vào."
"Ấy, An thúc khoan hãy đồng ý, hãy nghe ta nói hết đi đã. Ta chẳng những muốn tiến đến Tàng Kinh các tầng cao nhất, mà còn muốn trầm mình trong đó vài ngày, mong thúc có thể ở bên ngoài thu xếp giúp ta."
"A?" Diệp Thế An nghe yêu cầu này không khỏi ngây ra một lúc, quản lý Tàng Kinh các cả nửa đời người, đây là lần đầu tiên lão nghe nói có người muốn vào trong đó ở mấy ngày. Cho dù là Gia chủ các đời có thể tùy tiện ra vào cũng tự có chừng mực, cùng lắm nửa buổi một ngày là ra.
Tên nhóc này khá lắm, muốn ở trong Tàng Kinh các định cư, lại còn muốn lão già này ở bên ngoài canh gác cho ngươi?
Ôi chao... Lối suy nghĩ của đám trẻ tuổi thật khiến cho người ta đau đầu.
"Diệp Phong à, cho dù con chẳng mấy chốc sẽ kế thừa chức vị Gia chủ. Nhưng mà Diệp gia chúng ta có thể tồn tại đến ngày hôm nay đều là nhờ vào việc tuân theo tổ huấn. Cho dù là bất cứ ai thì cũng không thể xem Tàng Kinh các là phòng riêng của mình được."
Mộc Nhiên thở dài: "Ta biết chứ."
Diệp Thế An gật đầu, biết mình bậy mà còn dám nói dám làm, cha con nhà này đúng là cứng đầu y hệt nhau.
"Nhưng mà năm đó trước khi rời đi, cha ta có dặn rằng nếu sau này gia tộc triệu ta trở về mà cha không còn, thì ta phải đến Tàng Kinh các để tìm một thứ mà cha để lại."
Diệp Thế An không biết còn có một đoạn cố sự như vậy, nghĩ đến Gia chủ Diệp Thiên đa mưu túc trí, văn võ toàn tài, không khỏi dấy lên tò mò: "Gia chủ rốt cuộc là muốn con vào Tàng Kinh các tìm kiếm thứ gì? Ta quét dọn, canh giữ ở chỗ này hơn nửa đời người làm sao mà không biết?"
Mộc Nhiên chậm rãi lắc đầu: "Cha không nói rõ, nhưng hình như vật này có giá trị rất quan trọng. Ta hoài nghi Diệp gia chúng ta mấy năm nay bị người khác âm thầm ngán chân, thậm chí chuyện cha và đại ca đột nhiên q·ua đ·ời cũng có liên quan đến vật này."
Diệp Thế An nghe vậy thân già run rẩy, cảm giác giống như mình vừa vạch ra mây đen nhìn thấy một chân trời mới. Mấy tháng trước giang hồ đồn đại Thượng Quan gia hùng mạnh ở Kinh thành trong một đêm bị diệt môn bởi vì cất giấu tuyệt thế hảo kiếm Vô Trần, nói không chừng Diệp gia mình tồn tại mấy trăm năm cũng có vài cây như vậy.
Mộc Nhiên mà biết Diệp Thế An nghĩ vậy, chắc chắn sẽ thả một like cho sức tưởng tượng của lão.
Thế nhưng Diệp Thế An vẫn lắc đầu: "Chuyện này trọng đại, cơ mà luật là luật rồi con ơi. Ta chỉ là một ông lão trông coi cái chỗ hẻo lánh này, đâu có quyền gì mà phá luật cho con vào lâu như vậy."
Mộc Nhiên không mất hi vọng, lại nói: "An thúc à, chẳng phải ngoài người giám thư thì còn một người nữa có thể thoải mái ra vào Tàng Kinh các hay sao?
"Ngoài người giám thư như ta thì làm gì có ai được cho cái quyền ấy nữa. À khoan, còn có người giám thư đời tiếp theo nữa..."
"Nghe nói người giám thư cần phải là huyết mạch trực hệ của Diệp gia, lý lịch minh bạch, đạo đức đảm bảo. Hơn nữa sau khi tiếp nhận đào tạo thì không được rời khỏi Tàng Kinh các nửa bước. Không biết ta có phù hợp yêu cầu hay không?"
Diệp Thế An xoa xoa chòm râu bạc nhìn Mộc Nhiên.
"Con chơi lớn vậy? Rồi sau này định ở Tàng Kinh các đến hết đời hả con, không làm Gia chủ nữa?"
"Thì con thử việc mấy ngày, An thúc sau đó cứ tìm đại một lý do nào đó để đuổi con đi là được mà."
Diệp Thế An nghe xong, bừng tỉnh.
"Thôi được rồi, coi như lão già này làm liều giả bộ với con mấy ngày. Nhưng mà con phải hứa với ta, sau khi tìm được thứ cần tìm thì phải đi ngay."
"À quên, trong lúc tìm đồ vật không được để mất mát thứ gì. Võ học ở trong đó là Diệp gia ta tích lũy mấy trăm năm, nếu có sai sót gì thì giám thư như ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn tổ tông dưới suối vàng nữa."
Diệp Thế An nhìn bóng lưng Diệp Phong ngồi trên xe lăn chậm rãi được đẩy vào Tàng Kinh các, trong lòng thở dài. Cái thằng Diệp Thiên này không biết sinh sao mà khéo, được đứa con trai mồm miệng lanh lợi y hệt như hắn lúc trẻ, lại còn cái đầu suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện lách luật đó nữa... Từ cha đến con, chỉ giỏi báo cái thân già này.
...
Bên này, Tố Cẩm đẩy Mộc Nhiên đến cửa, lại không thể cất bước theo sau. "Công tử, một cái mê hôn thuật là có thể giải quyết rồi, cần gì phải lề mà lề mề như vậy?"
Mộc Nhiên chậm rãi tự mình đẩy xe lăn bước vào. "Tàng Kinh các bao năm qua cũng chỉ có mấy môn võ học đó, bên ngoài sớm đã đầy bản chép tay. An thúc chỉ là đứng ở đây giữ một chức vị nhàn tản lãnh lương qua ngày thôi. Ta sau này nếu không có biến cố gì thì sẽ tiếp quản vị trí Gia chủ, coi như ta tùy hứng một lần thì lão cũng sẽ không dám đắc tội đâu."
Nói xong Mộc Nhiên lại cười với Tố Cẩm: "Lần này ta dẫn ngươi ra ngoài khuây khỏa là chính, đừng có suốt ngày chỉ nghĩ đến làm việc như thế. Ngươi phải nghĩ đến mình nữa chứ."
"Chẳng lẽ lâu lắm mới được trở lại hình hài con người, không có điều gì làm ngươi hứng thú hay sao?"
Tố Cẩm im lặng một lúc, đáy mắt lướt qua mê mang, dần dần kiên định lại.
"Không có."
"Làm người mệt mỏi lắm, vẫn là làm quỷ tốt hơn..."