Tàng Kinh các của Diệp gia có tổng cộng ba tầng. Trong đó tầng thứ nhất chủ yếu là để chứa những pháp môn luyện thể, quyền pháp, chưởng pháp cơ sở. Ngoài ra còn có số lớn các loại tâm pháp, chiêu thức mà Diệp gia từ bên ngoài thu thập được, hầu hết giá trị không cao.
Tầng thứ hai thì chứa đựng những võ học trụ cột của Diệp gia như Vô Ảnh Bộ, Thừa Phong Bộ, Lạc Diệp Chưởng, Kinh Phong quyền. Những môn võ học này đều được phân tích kỹ càng, cải tiến qua từng đời, phục vụ cho dòng chính Diệp gia.
Tầng thứ ba phải có chìa khóa chuyên dụng mới có thể vào, bên trong chứa đựng nội công tâm pháp trấn gia. Mộc Nhiên bước vào, phát hiện nơi đây không gian thoáng đãng, chỉ bày mấy quyển nội công.
Vốn dĩ hắn chỉ tùy tiện tìm cớ nói láo để vào Tàng Kinh các xem thử, không ngờ Diệp gia quả thực có bí mật khó lường. Mộc Nhiên đưa mắt nhìn về con rồng được điêu khắc bằng gỗ ở trên trần nhà, đầu rồng hướng về phía đông mặt trời mọc, thứ này quá bắt mắt.
Sau đó Mộc Nhiên nhìn đóa hoa bốn cánh được điêu khắc trên xe lăn, lại nhìn bức Bách Hoa đồ được trạm khắc bằng gỗ trên tường, thấy được một đóa hoa y hệt như vậy.
"Cơ quan sao?"
Mộc Nhiên nhẹ nhàng dùng đá nhỏ bắn vào, khối gỗ lõm xuống, đầu rồng cũng chuyển động cúi xuống chính diện, miệng rồng mở ra, một quyển trục hoàng kim rơi thẳng xuống bị Mộc Nhiên nhẹ nhàng tóm được.
Trên bìa quyển trục ghi lại vỏn vẹn ba chữ: Tàng Long Kinh
"Thể nội tàng long, ngự tâm dẫn khí, tụ phong thành quyển, quyền xuất khai thiên, chưởng bình đại hải."
Mộc Nhiên tuyệt đối không ngờ tới Diệp gia lại cất chứa một môn võ công lợi hại như thế. Cho dù kiến thức về võ học của hắn không nhiều, trong lòng chỉ cảm thấy loại thủ đoạn này ở trong thế giới tiên yêu đầy trời chỉ là trò trẻ con, thế nhưng ngay từ những dòng đầu tiên đã cảm nhận được môn nội công này bất phàm.
Mà yêu cầu của nó cực cao, nhân loại bình thường e là cả đời cũng khó lòng nhập môn được.
Kiến thức về võ học của Mộc Nhiên không đủ, cho nên hắn quyết định quay xuống tầng một học từ cơ sở, để tránh luyện môn nội công này sai hướng.
Diệp gia ngoài Tàng Long Kinh bá đạo tuyệt luân còn có Già Diệp công dày dặn thâm hậu, Bích Liễu công tính dẻo phi thường, Thương Tùng quyết vững vàng khó ngã.
Trước đây Diệp Phong cũng không luyện Tàng Long Kinh mà luyện Thương Tùng quyết. Theo như Diệp Phong được biết thì Diệp gia đời này chẳng ai có thể luyện thành Tàng Long Kinh, các Gia trưởng và Gia chủ cũng không ngoại lệ, chỉ có thể luyện Già Diệp công.
Ngoài quyển trục thì còn có một lá thư tay từ trên miệng rồng rơi xuống, từ chữ viết có thể nhìn ra là do Diệp Thiên để lại. Trong thư nội dung đại khái chính là: Tổ tiên Diệp gia vô tình nhìn ra được huyền diệu từ trong võ pháp của Hoàng tộc Đại Lý, dùng thời gian nửa đời người nghiên cứu sáng tạo ra Tàng Long Kinh, cũng đinh ninh rằng đây là võ học đứng đầu thiên hạ.
Năm đó Tổ tiên Diệp gia rời xa Kinh thành, mặt ngoài là thoái ý ở ẩn, trở về xây dựng gia tộc, lại âm thầm nghiên cứu sáng tạo ra Tàng Long Kinh. Tiếc là khi võ học hoàn thiện, tổ tiên Diệp gia cũng đã ngoài trăm tuổi, khí huyết suy bại, chỉ đành bí mật truyền thụ cho các đời Gia chủ.
Tàng Long Kinh này uy lực bất phàm, lại có điểm tương đồng với võ học Hoàng thất, bởi vậy dù có luyện thành thì các đời Gia chủ cũng được dặn là tuyệt đối không được khoa trương, kẻo mà gặp họa.
Trong thư mấy dòng cuối cùng còn có nhắc đến bí mật này rất có thể đã bại lộ ra ngoài, Diệp Thiên suy đoán có liên quan đến vụ m·ất t·ích bí ẩn của Gia chủ đời trước, một trong những Gia chủ hiếm hoi luyện thành Tàng Long Kinh.
Mộc Nhiên đọc xong lá thư này, cảm thấy sự thật đã phần nào bày ra trước mắt. Càng để hắn dở khóc dở cười là không ngờ Diệp gia quả thật có chứa đồ tốt bị người ta dòm ngó, bản thân nói chơi vậy mà trúng thật.
"Tàng Long Kinh... Thú vị."
Thời gian còn nhiều, Mộc Nhiên không vội vã, bắt đầu hành trình học võ từ tầng thứ nhất của Tàng Kinh các.
Diệp Phong từ nhỏ thiên phú rất tốt, đã rèn luyện xong cơ sở, Thương Tùng quyết cũng luyện đến trình độ Nhị Lưu. Nếu không phải bởi vì hai chân bị gãy, nói không chừng hiện tại đã giống như cha hắn, trở thành cao thủ Tuyệt Đỉnh.
Dù sao Thương Tùng quyết là tâm pháp tu luyện nhanh chóng nhất của Diệp gia.
Luyện võ phân ra làm mấy giai đoạn, thứ nhất là rèn luyện thân thể, phải đạt đến trình độ bền bỉ nhất định mới có thể chính thức tập võ. Thân thể cực hạn, khí huyết ngoại phóng chính là Tam Lưu, hay còn có ngoại danh là Thần Lực cảnh.
Trong cơ thể ngưng tụ được khí, tức nội lực, thì chính là Nhị Lưu, còn có ngoại danh là Tàng Khí cảnh. Đến khi nội lực thành dòng, chảy đều đầy khắp kinh mạch thì đã bước vào cánh cửa Nhất Lưu, còn có ngoại danh là Sinh Hải cảnh.
Quá trình từ Nhất Lưu lên đến Tuyệt Đỉnh chính là quá trình khiến cho nội khí ở trong cơ thể chảy thành một dòng tuần hoàn, sinh sôi không dứt. Bởi vậy Tuyệt Đỉnh còn có ngoại danh là Tiên Thiên cảnh.
Tuyệt Đỉnh cao thủ muốn trở thành Tông Sư cần phải có được võ đạo chân ý của riêng mình, để vòng nội khí tuần hoàn trong cơ thể và võ đạo chân ý trải qua quá trình cộng hưởng, hình ý hợp nhất. Cao thủ Tông Sư đã vượt qua trình độ mà con người có thể chạm tới, nên còn được gọi là Thiên Nhân cảnh.
Theo phán đoán chủ quan của Mộc Nhiên, chiến lực của Tông Sư có thể tương đương với yêu quái trăm năm, tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Còn về cảnh giới tu luyện của tu sĩ ở Nam Hoang, Mộc Nhiên chưa biết rõ lắm nên không tiện so sánh.
Hồn chủng tồn tại có thể kích thích cơ năng, trở thành cầu nối giữa thân thể và thiên địa, để nội khí sinh trưởng nhanh chóng. Cộng thêm tư chất ban đầu của Diệp Phong rất cao, trong vòng một, hai năm trở thành Tông Sư không là chuyện khó.
Vấn đề còn lại chỉ đơn giản là võ học thành thạo, và luyện ra võ đạo chân ý. Chuyện này đối với Mộc Nhiên ngộ tính kinh người thì càng không là chuyện khó.
Mộc Nhiên ngồi xe lăn xuống tầng một, tùy ý lật ra một quyển Kim Cương Hầu quyền. Sau khi đọc xong, hình vẽ minh họa trên giấy giống như sống lại, ở trong đầu Mộc Nhiên một lần lại một lần diễn luyện quyền pháp.
Mộc Nhiên lại đọc thêm một quyển Tuyết Mai kiếm pháp, sau đó chuyện tương tự cũng phát sinh, trong đầu có thêm một họa nhân diễn luyện Tuyết Mai kiếm pháp. Mộc Nhiên suy nghĩ một chút, hai người này chậm rãi giao đấu với nhau, có khi Tuyết Mai kiếm pháp lợi dụng hiểm chiêu đâm vào Kim Cương Hầu quyền, có lúc Kim Cương Hầu quyền mạnh mẽ đánh tan Tuyết Mai kiếm pháp, mà trình độ hiểu biết của hắn với hai loại võ học cũng dần dần tăng cao.
"Đói rồi phải không?"
Diệp Thế An bưng vào một khay đồ ăn đặt lên bàn, nhìn thấy Mộc Nhiên ngồi đó nhắm mắt suy tư giữa đống võ học, còn tưởng là hắn tìm đồ vật không ra mà ngồi buồn bã.
Phải rồi, lão quét dọn Tàng Kinh các này nửa đời người, góc nào cũng quét qua muốn mòn rồi, làm sao có người giấu đồ vật ở đây mà lão không biết chứ. Diệp Thế An cảm thấy có khi là Diệp Thiên c·hết quá đột ngột cho nên quên để lại đồ vật cũng không chừng, thằng đó vốn sống ẩu đó giờ mà.
"Qua ăn tý gì đi con ơi. Muốn kiếm thì từ từ mà kiếm, không vội."
Mộc Nhiên từ trong đám võ học bừng tĩnh, nhìn xung quanh lộn xộn, không khỏi áy náy. Tố Cẩm bước vào giúp nhặt hết sách lên để lại nguyên chỗ, sau đó đẩy hắn đến bên cạnh bàn ăn.
Diệp Thế An nhìn mà than thở: "Thằng bé này kể ra cũng đáng thương, người rõ siêng năng sáng sủa mà bị câm, tiếc quá."
Mộc Nhiên liếc nhìn Tố Cẩm đơ mặt ra, xém nữa không nhịn được cười thành tiếng.
"Sao vậy?" Diệp Thế An chớp chớp mắt: "Người ta bị câm mà con còn cảm thấy buồn cười được hả? Vậy là không có tốt đâu nha!"
Mộc Nhiên cúi đầu nhận lỗi: "Ta sai rồi." Cũng không biết là hắn nói với ai.
Diệp Thế An lại nói: "Ta đã bẩm việc này lên các Gia trưởng, từ giờ con cứ an tâm ở đây mà tìm đồ vật. Thuận tiện học chút võ kỹ ám khí gì đó để phòng thân cũng được."
"Ta nói con lâu ngày không luyện võ, muốn ôn lại chút kiến thức vỡ lòng. Mấy Gia trưởng đều không có ý kiến gì."
Mộc Nhiên không ngờ Diệp Thế An có lòng như vậy, chấp tay nói: "Vậy tạ ơn An thúc, may mà con còn có thúc."
"Ầy, đừng nói như vậy, Diệp gia là nhà của con mà." Diệp Thế An huơ tay, cười nói: "Mấy lão Gia trưởng nhìn như khó tính, nhưng bọn họ suy cho cùng cũng là lo cho an nguy của dòng tộc. Chuyện con được chọn làm Gia chủ đời tiếp theo, dù bọn họ trong lòng không phục thì cũng không dám làm trái đâu."
"Tuy hai chân con không lành lặn, nhưng Gia chủ vốn không cần phải tự thân ra mặt đánh nhau với người ta làm gì. Mấy năm nay con bôn ba ở nơi khác, tính tình hẳn là trầm ổn hơn đồng lứa nhiều, có mấy Gia trưởng và đám tộc lão ở phía sau hỗ trợ đề điểm, làm Gia chủ không thành vấn đề."
Mộc Nhiên giống như nghĩ đến điều gì, sau đó đều bị mùi vị thức ăn trên bàn làm cho quên mất. Đã rất lâu rồi không có được vị giác, bây giờ cho dù chỉ đơn giản là cơm chiên trứng cùng thịt kho tàu cũng đủ làm cho Mộc Nhiên thỏa mãn.
Nhìn hắn như vậy, ánh mắt Diệp Thế An không khỏi trở nên nhu hòa: "Con ở bên ngoài chắc chịu không ít khổ cực, sau này về Diệp gia rồi, phải tẩm bổ lại mới được. Nhìn xem, hồi đó bụ bẫm đáng yêu bao nhiêu, bây giờ lại gầy như vậy..."