Mấy lời tốt đẹp của Diệp Thế An nói, Mộc Nhiên chỉ nghe qua thôi chứ không xem là thật. Chính hắn rõ ràng tình trạng của mình trong Diệp gia hiện tại hơn ai hết. Cho dù đám Gia trưởng có nâng hắn lên làm Gia chủ, e là cũng chỉ muốn biến hắn thành một Gia chủ bù nhìn.
Tăng thực lực của bản thân lên vẫn là vấn đề quan trọng hàng đầu. Tự mình đã có thế, lại có thêm lực, nhân mạch từ từ rồi cũng sẽ có. Có cả ba thứ này rồi, còn sợ không tranh được chức vị Gia chủ hay sao?
Sau đâu đó bảy ngày, Mộc Nhiên đã thuộc lòng hết công pháp võ kỹ ở dưới tầng một, còn luyện một số môn đơn giản đến cảnh giới thành thục.
Võ học phân ra kỹ xảo và nội tình. Loại chỉ cần kỹ xảo như kiếm pháp, quyền pháp gì đó, Mộc Nhiên học qua một lần là có thể sử dụng ngay. Nhưng đa phần võ học đều yêu cầu cần có nội tình tương tự mới có thể thi triển, tựa như thiết đầu công, không thể chỉ học một cái là đầu có thể cứng như sắt được, mà còn cần có một thời gian dài khắc khổ rèn luyện.
Ngộ tính cho dù có cao đến đâu đi nữa, cũng chỉ giúp lĩnh hội tốt hơn về mặt lý thuyết, kỹ xảo thôi, mà luyện võ thì cần nhiều hơn thế.
Mộc Nhiên quyết định cái dễ làm trước, học xong hết võ học trong Tàng Kinh các này rồi chuyện khác tính sau. Còn về mấy môn võ học cần có thời gian trui rèn, thay đổi thể phách, vậy thì tạm thời ghi nhớ là được rồi, không gấp gáp luyện.
Cảnh giới võ học hiện tại của Mộc Nhiên còn thấp, Từ Thương Tùng quyết chuyển sang luyện Tàng Long Kinh không hề khó khăn, bởi vì giai đoạn phía trước của các loại võ học đều có công dụng tương tự nhau là đoán luyện cơ thể cho phù hợp.
Tàng Long Kinh khó luyện nhất là giai đoạn ngự khí hóa long, tức là biến luồng nội khí ở bên trong cơ thể trở nên cường mãnh linh hoạt, không ngừng du tẩu trong kinh mạch như một con tiểu long. Quá trình này nằm ở giai đoạn Nhị Lưu lên Nhất Lưu, cũng chính là giai đoạn tiếp theo Mộc Nhiên phải đi.
Muốn biến nội khí từ bình thường trở nên 'bất thường' như vậy, tự mình múa may luyện tập như thế nào cũng vô ích, mà cần phải có dược vật hỗ trợ.
Trong Tàng Long Kinh có nhắc đến phải tìm được một gốc Hóa Long thảo về luyện thành dược dịch, bảy ngày uống một giọt, bốn mươi chín ngày là có thể luyện thành. Xác xuất thành công khoảng chừng đâu đó 30% nếu như mà có bảy gốc Hóa Long thảo thì có thể nâng lên 80%.
Vấn đề là Hóa Long thảo tìm ở đâu thì Tàng Long Kinh không có nhắc đến. Tổ tiên Diệp gia may mắn tìm được mấy gốc trồng ở hậu hoa viên, chỉ là qua tuế nguyệt thoi đưa, hơn trăm năm trước Gia chủ Diệp gia sớm đã dùng hết gốc Hóa Long thảo cuối cùng để luyện Tàng Long Kinh, đời sau chỉ có thể nhịn.
Một gốc Hóa Long thảo cũng đào không ra, càng đừng mơ đến chuyện bảy gốc có thể đề cao xác xuất.
Thế nhưng Mộc Nhiên không hề lo lắng. Không có Hóa Long thảo, nhưng hắn có Nguyên Long Bất Tử dược còn cường đại hơn gấp cả vạn lần. Hóa Long thảo trong Tàng Long Kinh nhắc đến chỉ là dược thảo hấp thu một tia long khí mà sinh. Nguyên Long Bất Tử dược lại là thứ được đản sinh từ một con rồng nguyên chất không pha tạp.
Mộc Nhiên nhớ trước đó bản thân chỉ bóc một chiếc lá ra ngâm thùng nước lớn, tùy tiện múc một chén trà ra có thể làm người lần đầu tiên sử dụng đột phá ào ào. Nếu như bóc một mảnh Nguyên Long Bất Tử dược luyện thành dược dịch, vấn đề mà Mộc Nhiên lo lắng sẽ không còn là luyện không được Tàng Long Kinh nữa, mà phải là thân thể có chịu nổi hay không.
Lên đến tầng hai, Mộc Nhiên bắt đầu nghiên cứu võ học trụ cột dành cho dòng chính Diệp gia.
Thừa Phong Bộ theo gió mà đi, tốc độ nhanh chóng lại còn có thể tiết kiệm sức lực. Vô Ảnh Bộ thì thần tốc chớp nhoáng, tuy nhanh hơn Thừa Phong Bộ mấy lần, lại không thể duy trì quá lâu, chỉ có thể dùng cho khoảng cách ngắn, tiêu hao lớn hơn gấp mấy lần.
Dòng chính Diệp gia đa phần đều chọn học Thừa Phong Bộ. Mộc Nhiên lại cảm thấy rất tốt, cả hai đều học, coi như luân phiên sử dụng có thể bổ trợ cho nhau.
Còn về vấn đề làm như vậy sẽ tốn nhiều tinh lực và thời gian, người khác bỏ ra mấy chục năm, hắn chỉ cần mấy ngày là có thể học thành thạo.
Lạc Diệp chưởng ưu tiên biến hóa đa đoan, ra chiêu nhẹ nhàng, lợi dụng nội kình đánh xuyên phòng ngự kẻ địch. Là một chiêu rất thực dụng, Mộc Nhiên cảm thấy mình không thể bỏ qua.
Kinh Phong quyền tên như ý nghĩa, quyền ra chớp nhoáng, cương mãnh vô cùng. Chiêu này không có nhiều biến hóa như Lạc Diệp chưởng, nhưng mà thắng ở nhanh, mạnh, đơn giản, dễ học, hầu hết đệ tử dòng chính của Diệp gia đều học. Môn võ học này Mộc Nhiên không định bỏ qua, cũng là chuyện mấy ngày luyện tập mà thôi.
Thoáng cái, Mộc Nhiên đã ở Tàng Kinh các hơn mười ngày.
Đến ngày thứ mười ba, các vị Gia trưởng lại triệu kiến hắn, thế nhưng không phải về vấn đề lên chức Gia chủ như mong đợi, mà là một phiền phức khác.
Mộc Nhiên vừa ra đến cửa đã nghe giọng Diệp Thế An lèm bèm.
"Ngươi đợi một chút không được sao, ta đã nói cho nó rồi, ra ngay ấy mà."
Bên cạnh lại có giọng của một người đàn ông trung niên khác: "Đã đợi hai ngày."
"Ta thì có kiên nhẫn, nhưng mấy vị khách kia sắp lật tung Diệp Phủ đến nơi rồi."
"Lưu Hoành ngươi nói chơi quài, Diệp Phủ là nơi có thể nói lật là lật sao?" Diệp Thế An cười nói: "Mấy ngày trước Diệp Phong nói với ta nó có cảm ngộ cần phải bế quan tu luyện vài ngày, dặn ta ngoài việc đúng giờ đưa đồ ăn cho nó thì không được làm phiền...
Ây, nói ra mới cảm thấy ta từ một lão giám thư càng ngày càng giống bảo mẫu rồi, hầu hạ tiểu tổ tông này thật không dễ dàng. Ngươi lần này lôi được nó ra ngoài thì cũng đừng mang nó trở về nữa, ta còn muốn an hưởng tuổi già một thời gian, chuyện giám thư đời sau từ từ hãy tính đi."
Lưu Hoành biết thừa cái chuyện bồi dưỡng giám thư đời sau chỉ là cái cớ để Diệp Thế An cho Diệp Phong vào ở Tàng Kinh các lâu ngày, cho nên nghe vậy cũng chẳng hề bận tâm.
"Chuyện của lão ta không quản. Tốt nhất là nên kêu hắn ra ngay bây giờ, nếu không hậu quả lão không gánh nổi đâu."
"Ôi ôi, đừng hù cái thây già này, ta chỉ là một lão giám thư nhỏ bé thì biết gì đâu."
Lúc này Mộc Nhiên đẩy xe lăn ra tới trước cửa, cắt ngang màn nói chuyện không mấy vui vẻ của hai người.
"Ây da, Diệp Phong, con đã xong rồi sao?"
"An thúc, đây là?" Mộc Nhiên nhìn về phía người trung niên lạ mắt, nghi hoặc hỏi.
"Con không nhìn ra hắn sao, hắn là Lưu Hoành, ám tử xuất sắc nhất của cha con bồi dưỡng đó."
"Lại nói Diệp gia chúng ta quả thật bây giờ quá thiếu người, ngay cả ám tử cũng cho hoạt động ngoài sáng rồi."
Nghe Diệp Thế An giải thích, Mộc Nhiên cũng hiểu, nếu như đối phương là ám tử thì việc mình nhận không ra cũng bình thường. Dù sao ám tử là đám người được gia tộc bí mật bồi dưỡng để làm những việc trong bóng tối, bình thường chỉ có Gia chủ là biết bọn họ.
"Ta là Lưu Hoành, từ nay sẽ ở bên cạnh phụ trách an toàn của ngươi theo lời của các Gia trưởng. Ngươi cũng không cần nhát gan s·ợ c·hết mà suốt ngày núp ở trong cái nơi hẻo lánh này nữa." Lưu Hoành tự giới thiệu mình, thái độ không tốt lắm.
Hóa ra hành động của Mộc Nhiên ở trong mắt người ngoài lại hóa thành như vậy, là do hắn cảm thấy an toàn của mình thiếu đảm bảo nên vừa trở về đã núp ở trong Tàng Kinh các không ra?
Loại chuyện này đối với một thế gia võ đạo mà nói là quá yếu đuối hèn nhát, chả trách Lưu Hoành mới gặp mà đã chẳng ưa gì.
Không biết ngọn gió này là do ai thổi ra, vừa độc vừa hôi.
Mộc Nhiên cười cười, không giải thích, chỉ hỏi về vấn đề mà mình quan tâm: "Không biết các tộc lão lần này gọi ta tới là lại có chuyện gì mà gấp gáp như vậy?"
"Đã đợi ngươi hai ngày." Lưu Hoành nhấn mạnh, sau đó mới nói: "Phiền phức lần này là từ ngươi mà tới, đương nhiên cần ngươi ra mặt giải quyết. Cụ thể phương hướng giải quyết thế nào, còn cần đến thương nghị ý kiến cùng các tộc lão và Gia trưởng."
Thấy Lưu Hoành úp úp mở mở, Diệp Thế An nhìn không được, thế là nói thêm: "Chuyện là cha con trước đó lo cho con hai chân bất tiện, không tìm được mối hôn sự tốt, cho nên đã nhận nuôi một nghĩa nữ bên ngoài, cũng định sẵn hôn ước xem như là bồi dưỡng con dâu tương lai."
"Đứa nhóc kia năm nay tuổi đã mười tám, đến Diệp Phủ là để nói về chuyện hôn ước giữa hai đứa."
Mộc Nhiên kinh ngạc. "Có chuyện này sao, ta vậy mà lại không biết mình có một vị hôn thê..."
"Nói như vậy, ta sắp thành thân rồi?"
Lưu Hoành hừ một tiếng, không nói. Còn Diệp Thế An lại bước đến vỗ vai Mộc Nhiên an ủi.
"Con ngoan, con phải chuẩn bị tâm lý."
"Người ta tới nhà lần này là để từ hôn."
Từ hôn?
Mộc Nhiên nghe đến đoạn này, cảm thấy có dự cảm không lành. Chẳng lẽ tiểu thuyết đều là viết dựa trên chất liệu đời sống sao? Ta mới chỉ tùy tiện nhập xác vào một tên tàn tật mới có mấy ngày, mà đã trải qua nhiều chuyện ly kỳ như thế, bây giờ đến trào lưu từ hôn cũng tới trước cửa rồi?!
Nghĩ lại thì Mộc Nhiên cảm thấy không đúng. Diệp Phong tuy là tự thân tàn tật, nhưng giai đoạn khó khăn thê thảm nhất của hắn là mấy năm trước ra ngoài quản lý việc làm ăn của gia tộc mới đúng, từ hôn lúc đó cũng hợp lý. Bây giờ trở về Diệp gia, sắp thành Gia chủ rồi lại bị từ hôn thì... Quên nữa, người chống lưng cho hắn, Diệp Thiên không lâu trước đó đã q·ua đ·ời.
Lão Long Vương nói thật không sai, không có người chống lưng thì sống không dễ dàng, chuyện xui xẻo luân phiên kéo tới.