"Được rồi, trước khi đi ta có mấy lời muốn nói riêng với An thúc. Ngươi có thể tránh mặt một lúc được không?" Mộc Nhiên không có hứng thú với chuyện này, không truy hỏi nữa, chỉ muốn bàn giao một số việc rồi rời đi.
Lưu Hoành nhìn hắn một cái rồi quay người rời đi, chỉ để lại một câu lạnh nhạt: "Nhanh chút."
Thấy bóng dáng Lưu Hoành vừa đi khuất, Mộc Nhiên nặn ra dáng vẻ tươi cười, quay qua nói với Diệp Thế An: "An thúc, vật kia ta đã tìm được, vậy sau này không ở lại làm phiền thúc nữa. Thúc ở nơi này nhớ chú ý sức khỏe, chú ý an toàn."
Diệp Thế An nghe vậy sững sờ, sau đó nhẹ nhõm nở nụ cười: "Thật sao, vậy thì quá tốt." Vốn dĩ lão cũng chẳng mong đợi gì chuyện này là thật.
"Vậy ta đi đây." Mộc Nhiên cảm thấy dù gì Tàng Kinh các cũng là nơi cất giữ Tàng Long Kinh, e sợ sau này Diệp Thế An sẽ gặp nguy hiểm cho nên thuận miệng nhắc nhở một câu, coi như tạ ơn mấy ngày nay cơm nước, tin chắc lão tinh ý thì sau này ngồi lại cũng sẽ tự ngẫm ra được. Mà nếu lão không nhận ra được... thì thôi.
Mộc Nhiên nếu đã ra ngoài, kẻ địch còn có cơ hội đến được chỗ này hay không cũng khó nói lắm.
Nhìn thấy bóng lưng bạch y kia quay người định đi, Diệp Thế An giống như chợt nhớ tới điều gì, hai mắt sáng lên: "Khoan đã, chờ một chút."
Mộc Nhiên quay đầu lại: "Không biết An thúc có chuyện gì dặn dò?"
"Ha ha ha ha, xém nữa thì quên. Ta có huynh đệ là hầu cận bên cạnh cha con, nó nhân mạch rộng, hiểu biết nhiều, con tìm tới nó chắc chắn sẽ được trợ giúp không nhỏ, sau này làm Gia chủ cũng nhẹ nhàng hơn."
"Nếu như có người như vậy, tại sao không đến tìm ta. Đã không đến tìm ta... Xin lỗi An thúc, ta nói thẳng, người như vậy chưa chắc sẽ trung tâm làm việc cho ta."
"Ây ya, nó không đến tìm con là tại vì nó sống hèn, s·ợ c·hết. Nhưng thằng này được cái sĩ diện cao, lòng tự tôn mạnh, con mà chịu đến tìm nó thì nó chắc chắn sẽ liều mạng giúp con."
Nghe Diệp Thế An miêu tả như vậy, Mộc Nhiên không khỏi buồn cười. Đã hèn nhát s·ợ c·hết lại còn sĩ diện tự tôn, sao trên đời lại có loại người kỳ quái như thế?
"Vậy... Đa tạ An thúc nhắc nhở."
Diệp Thế An giống như có tật giật mình, kéo Mộc Nhiên lại nói thêm: "Ta lần này là bởi vì thương con nên mới nói, chứ tuyệt đối không phải là để chơi khâm thằng huynh đệ khốn nạn c·hết bằm đó. Con có gặp nó cũng đừng nói là ta nói nghe chưa. Thằng đó thù dai có tiếng luôn đó."
Mộc Nhiên gật gù, lại nói: "Thế nhưng thúc vẫn chưa nói cho ta người đó tên gì."
...
Trên đường đi Lưu Hoành không nói lời nào, chỉ trưng ra cái mặt lạnh lùng. Mộc Nhiên không chấp nhất với hắn, chỉ lẳng lặng theo sau.
Lúc Mộc Nhiên đến, ba vị Gia trưởng đã có mặt từ lâu trong chính điện.
"Các vị Gia trưởng, có thể cho ta biết sơ qua một chút tình hình được không?"
Nhị Gia trưởng nhíu mày, "Lưu Hoành không nói cho ngươi à?"
"Là ta quên hỏi."
Mấy vị Gia trưởng nhìn Lưu Hoành lại nhìn Diệp Phong, thấy hai thằng này sắc mặt như thường, không biết là do diễn kỹ tốt, hay là da mặt quá dày mà không biến sắc. Bọn họ thừa biết tính tình của Lưu Hoành, Mộc Nhiên có hỏi e là gã cũng không thèm trả lời.
Lưu Hoành lúc này trong bụng không hề cảm động, chỉ càng cảm thấy Diệp Phong hèn nhát nhu nhược.
Tam Gia trưởng không muốn phí thêm thời gian, thế là tự mình nói: "Được rồi, chuyện này can hệ đến mặt mũi Diệp gia, không thể quá qua loa. Trước tiên để ta nói cho ngươi biết tình hình..."
Mộc Nhiên nghe một hồi, đại khái nắm được tình hình. Chuyện là vị hôn thê của hắn Bạch Băng Nhi mấy năm trước có cơ duyên vào được Sơn Hà môn, bây giờ đã phấn đấu lên được chức vị đệ tử nội môn. Bởi vì tư chất của nàng tốt, dần trở thành một trong những đối tượng trọng tâm bồi dưỡng của Sơn Hà môn, kể từ năm ngoái đã không nhận thêm chu cấp của Diệp gia.
Chuyện hủy hôn, theo thông tin mà Diệp gia biết được, có lẽ là cô nàng này ở trong Sơn Hà môn tìm được chỗ dựa nào đó, lại không còn muốn dính líu với Diệp gia. Diệp Thiên vừa c·hết không được mấy ngày thì cô nàng này đã không ngại đường xa trở về, ý đồ từ hôn không thèm che giấu.
Bên phía Nhị Gia trưởng cảm thấy từ hôn thì từ hôn, loại bạch nhãn lang như Bạch Băng Nhi thì cho cút càng sớm càng tốt, coi như mười mấy năm qua là Diệp gia mắt mù.
Tam Gia trưởng thì lại cho rằng Bạch Băng Nhi muốn từ hôn cũng được, cắt đứt quan hệ cũng được, nhưng công sức nuôi dưỡng mười mấy năm qua thì phải đòi về cả gốc lẫn lãi.
Đại khái là một người trọng sĩ diện, một người trọng lợi ích. Đại Gia trưởng cả buổi im lặng không nói, sau cùng mới hỏi ý kiến của Diệp Phong thế nào. Chuyện này để Mộc Nhiên nhìn lão bằng con mắt khác, lão già này thâm sâu khó dò, lúc nào cũng biết cách cho mình đứng ở phía trung lập. Chuyện phiền phức lão hòa giải tốn công, dứt khoát ném trên đầu Diệp Phong.
Lựa chọn như thế nào cũng không phải, thế là Mộc Nhiên cười nói: "Danh dự phải giữ, lợi ích cũng không thể thua thiệt. Các Gia trưởng yên tâm, ta tự biết nên làm thế nào."
"Làm thế nào là làm thế nào? Ngươi nói thử một chút." Nhị Gia trưởng khoanh tay, cười lạnh nói.
"Tùy cơ ứng biến."
Không ngờ Diệp Phong nói ra bốn chữ này mà không do dự biến sắc, cả ba vị Gia trưởng đều cảm thấy da mặt của hắn đủ dày. Nói hoa nói hẹ một hồi, hóa ra thằng nhóc này cũng không biết làm sao cho phải.
"Được rồi, cho người vào đi."
Cửa lớn mở ra, một thiếu nữ xinh đẹp thanh nhã mặc váy lụa màu lam bước vào, bên ngoài khoác bì giáp, lưng đeo cự kiếm, tư thế hiên ngang lại không mất nét mềm mại.
Bên cạnh thiếu nữ là một ông lão râu tóc bạc trắng, trên mặt lấm tấm vết đồi mồi, khóe mắt nhăn nheo, ánh mắt chỉ còn híp lại một đường. Lão trên người mặc áo lam, bên ngoài khoác áo choàng đen, lưng thêu sơn hà, đây là trang phục đại biểu cho thân phận chấp sự cao cấp ở Sơn Hà môn, chỉ thua Trưởng lão một bậc.
Mộc Nhiên nhìn cô vợ hụt của mình, ngoài mặt như bôi một tầng sương lạnh, để người ta vừa nhìn đã không thoải mái. Không phải loại bình tĩnh yên ắng giống như Tố Cẩm, mà trái lại có phần giống như bản tính cao ngạo, cố tỏ ra lạnh lùng vậy.
Bạch Băng Nhi vừa bước vào chỉ im lặng đứng đó, người nói chuyện là lão già bên cạnh nàng, tiếng nói ngang ngược càn rỡ vang khắp chính điện: "Một cái gia tộc nho nhỏ, một tên què, vậy mà lại bắt ta ngồi đợi đến hai ngày mới được gặp. Diệp gia các ngươi đúng thật là biết cách thể hiện oai phong."
Nghe nói lời này, Mộc Nhiên khóe miệng câu lên, phảng phất người bị nói tới không phải là mình. Ba vị Gia trưởng thì đồng loạt sắc mặt âm trầm, Đại Gia trưởng không nhịn được trầm giọng nói: "Mặc lão, chú ý ngôn từ của ngươi. Đây là Diệp gia, không phải Sơn Hà môn của ngươi."
Quý Mặc hừ lạnh nói: "Ở Diệp gia thì như thế nào, đạo đãi khách của các ngươi khiến ta rất không hài lòng. Nếu như Diệp gia các ngươi có ý kiến, cứ gửi thẳng đến Sơn Hà môn. Tin rằng Chưởng môn cũng cảm thấy giống như ta vậy."
"Chuyến này ta dẫn đệ tử đến đây từ hôn, xé giấy cái rẹt là xong, các ngươi còn lề mà lề mề làm trễ mấy ngày thời gian quý báo của ta. Thật sự là thiếu tôn trọng."
"Ta biết đệ tử của ta có sẵn nhan sắc lẫn tài hoa, Diệp gia các người không nỡ buông bỏ. Nhưng cũng không cần dùng chiến thuật câu giờ nhàm chán này. Một tên què, thật sự không xứng với đệ tử của Sơn Hà môn ta."
Nhị Gia trưởng híp mắt, hít vào sâu thở ra mạnh, bàn tay siết đến băng ghế biến dạng, hiển nhiên là đang kiềm chế để mình không nhảy ra đánh người. Tam Gia trưởng sắc mặt âm trầm như nước, trong tâm tư không biết đang nghĩ ngợi chuyện đen tối gì.
Đại Gia trưởng hừ một tiếng, lại không dám đả động đến Sơn Hà môn: "Hôn sự này là do Gia chủ quá cố sắp xếp, bọn ta cũng không dám nhúng tay. Chuyện này chỉ có thể để người trong cuộc tự mình định đoạt. Để các ngươi đợi hai ngày là vì Diệp Phong bận bế quan không thể ra ngoài."
"Ối dời, một thằng què còn bày đặt bế quan cái gì chứ. Không có mặt mũi gặp người thì cứ nói thẳng." Quý Mặc được nước lấn tới, miệng mồm không chịu tha người. Chọc cho ba vị Gia trưởng trong phòng sắc mặt càng lúc càng đen.
Lúc này Bạch Băng Nhi mới chậm rãi lên tiếng.
"Mặc lão, ta có vài lời muốn nói với Diệp Phong."
Quý Mặc nghe vậy nhìn ba vị Gia trưởng một cái, ý bảo bọn họ tốt nhất nên yên phận, sau đó chậm rãi lui lại một bước.
Bạch Băng Nhi đối diện với Mộc Nhiên, cảm thấy vô cùng xa lạ và chán ghét. Từ nhỏ nàng đã biết mình có một người phu quân tàn tật, sở dĩ Diệp gia đối tốt với nàng, thu dưỡng nàng, đều là để nàng sau này trở thành hiền thê hầu hạ tên kia. Hình ảnh đáng ghét trong lòng và thiếu niên áo trắng trước mắt dần dần hòa làm một, Bạch Băng Nhi không che giấu ánh mắt của mình, lạnh nhạt nói:
"Diệp Phong, chúng ta chưa từng gặp mặt, không có bất cứ tình cảm gì. Hôn ước này là do Diệp gia sắp đặt, chưa từng hỏi qua ý kiến của ta, nếu như có hỏi, chắc chắn ta sẽ không bao giờ đồng ý."
"Ta là một võ giả, mà ngươi đã định tàn tật cả đời. Chúng ta tuy cùng sống dưới một bầu trời, lại không phải người chung một thế giới, khó mà hòa hợp, có cố gắng bao nhiêu cũng là vô nghĩa. Ta mong ngươi nhìn rõ hiện thực, buông bỏ hôn ước này đi."
"Ta đương nhiên không phải loại người vong ân phụ nghĩa, những năm này nợ Diệp gia bao nhiêu, sau này sẽ từ từ trả đủ."
Mộc Nhiên nghe qua, âm thầm cho Bạch Băng Nhi một ngón tay cái. Cô nàng này bản lĩnh thật lớn, trắng cũng có thể nói thành đen. Chuyện hôn ước đó cả Diệp Phủ đều biết, ngươi không đồng ý có thể đứng ra từ chối mà, im lặng nhận sự trợ giúp của Diệp gia bao năm, bây giờ trở về nói một câu sẽ từ từ trả là xong chuyện. Nhìn thấy người mặt dày, lại chưa thấy ai mặt dày mà còn nói năng hùng hồn như vậy.
Bạch Băng Nhi chưa nói xong, Quý Mặc đã tỏa ra khí thế, ánh mắt lạnh lùng nhìn về Mộc Nhiên, gằn giọng nói: "Tiểu tử, khôn hồn thì biết thân biết phận. Hôm nay hôn ước này Diệp gia các ngươi không muốn hủy cũng phải hủy, đừng ngoan cố tự chuốc lấy nhục nhã."
Mộc Nhiên đối với khí thế kia làm như không thấy, ra hiệu cho Tố Cẩm từ từ đẩy mình đến vị chí cao nhất chính điện.
Dưới ánh mắt hồ nghi của mọi người, Mộc Nhiên được Tố Cẩm trợ giúp, từ xe lăn ngồi lên cái ghế thuộc về Gia chủ vẫn luôn để trống. Lúc này ánh mắt của hắn lạnh nhạt, bình tĩnh, chậm rãi nói ra lời mà chúng nhân Diệp gia nãy giờ chôn trong đáy lòng.