Mộc Nhiên làm yêu quái nhiều năm như vậy, tự nhận mình tính tình rất tốt, nhưng hiện tại cũng không nhịn được một tên yếu nhớt cứ ở trước mặt mình la hét ầm ĩ. Vốn định chuyện Diệp gia thuận tiện mà làm, cái chính là hưởng thụ sinh hoạt, thế nhưng xem ra hổ không sinh khí, sẽ bị người khác coi là mèo bệnh mà tùy ý bắt nạt.
Diệp gia sợ Sơn Hà môn, Mộc Nhiên lại không hề sợ!
Đã sinh hoạt không có gì vui, chi bằng náo lên, cho nó chút kích thích.
"Lưu Hoành, đánh hắn!"
Không chỉ ba vị Gia trưởng, Lưu Hoành cũng không nghĩ tới Diệp Phong sẽ nói câu này. Cái tên hèn nhát tàn tật ban nãy nói sẽ tùy cơ ứng biến, không ngờ chính là ứng biến như vậy. Suy nghĩ chỉ chưa quá một giây, thân là ám tử được gia tộc bồi dưỡng, Lưu Hoành rất minh bạch mình phải làm gì.
Cho dù không thể trực diện đối đầu với Sơn Hà môn, nhưng hiện tại để Diệp Phong mất mặt chính là để Diệp gia mất mặt, hắn không thể không nghe lệnh.
Chỉ thấy Lưu Hoành tung người nhảy đến trước mặt Quý Mặc, Kinh Phong quyền chớp nhoáng mà ra, quyền phong cuốn theo từng hồi gió rít. Quý Mặc vạn vạn không nghĩ tới Diệp gia hiện tại mà dám ra tay với mình, nhưng bản năng cũng làm ra phòng vệ, một thức Di Sơn chưởng thuận thế mà phát.
Quyền chưởng v·a c·hạm, Quý Mặc không nhịn được lui lại mấy bước, sắc mặt trắng bệch. Bởi vì hắn cho dù chỉ kém một bước là trở thành cao thủ Tuyệt Đỉnh, thì chung quy vẫn là Nhất Lưu. Còn Lưu Hoành thì là cao thủ Tuyệt Đỉnh hàng thật giá thật.
"Có rác Diệp gia, các ngươi dám ngang nhiên chống đối Sơn Hà môn?"
Đại Gia trưởng còn chưa kịp giải thích, bên tai đã vang lên giọng nói lạnh lùng: "Thì đã sao? Chỉ là một tên chấp sự nho nhỏ, dám ở trước đại điện Diệp gia ăn nói ngông cuồng. Xem ra ngươi rút mình ở Sơn Hà môn lâu quá, đã tự quên mất chính mình là ai."
Mộc Nhiên ở trên đài cao, giống như chỉ sợ thiên hạ không loạn, tiếp tục ra lệnh: "Lưu Hoành, vả miệng hắn."
Lưu Hoành một mặt bất đắc dĩ nhìn lại, hết nhìn Diệp Phong lại nhìn ba vị Gia trưởng, ý bảo thật sự phải làm lớn chuyện như vậy sao?
Ba vị Gia trưởng lúc này tâm tư rất phức tạp, không muốn trêu vào Sơn Hà môn, lại rất muốn nhìn Quý Mặc b·ị đ·ánh. Mệnh lệnh dù sao không phải do bọn họ đưa ra, sau này có chuyện cũng có thể lôi Diệp Phong ra để hắn tự làm tự chịu. Thế nên cả ba vị Gia trưởng đều trầm mặc yên lặng, không tỏ thái độ gì.
Lưu Hoành: ...
Dù sao đánh cũng đã đánh, vả mặt thêm một cái chắc cũng... không vấn đề gì? Mọi người Diệp gia lúc này đều đồng loạt có suy nghĩ kỳ lạ như vậy.
Lưu Hoành cắn răng, sau đó tung người lao tới Quý Mặc, Lạc Diệp chưởng hóa thành vô số chưởng ấn che kín tầm mắt. Quý Mặc biết mình đánh không lại, nhưng hôm nay nếu bị vả miệng tại đây thì hắn cũng không còn mặt mũi nào trở về Sơn Hà môn bàn giao, cho nên liều mạng kiên quyết chống trả. Hai người chớp mắt giao thủ hơn chục chiêu, cuối cùng Lưu Hoành chớp được cơ hội, Lạc Diệp chưởng giảm mấy phần uy lực nhẹ nhàng vỗ vào má trái Quý Mặc.
Trong đại điện xuất hiện tiếng vang thanh thúy. Lưu Hoành vội vàng lui về sau mấy bước, chấp tay nói: "Quý chấp sự, đắc tội rồi." Nghĩ rằng như vậy sẽ giảm bớt căng thẳng, Lưu Hoành ngước mặt nhìn lên, chỉ thấy Quý Mặc sắc mặt không còn miếng máu, hai mắt dại ra, cứ thế mà ngã xuống đất.
Lưu Hoành: ???
Không phải chứ, rõ ràng chỉ là nhẹ nhàng vỗ một cái, vậy mà cũng có thể nằm xuống ăn vạ được sao?
"Mặc lão!" Bạch Băng Nhi kinh hãi lao đến, đưa tay đặt lên ngực Quý Mặc kiểm tra tình hình, sau đó sắc mặc dần dần tái nhợt.
Quý Mặc c·hết rồi!
Giữa lúc mọi người đều đang kinh hoàng, trên đài cao vang lên tiếng thở dài: "Quý Mặc ngang ngược càn rỡ như vậy, dám ở Diệp Phủ sĩ nhục Diệp gia, tội đáng muốn c·hết. Lưu Hoành trong lúc nóng giận, không kiềm chế được cũng là điều dễ hiểu."
Lưu Hoành im lặng nhìn Diệp Phong, dễ hiểu thật sao? Sao ta không hiểu!?
Ba vị Gia trưởng sắc mặt nghiêm trọng, vốn tưởng đã đánh một cái thêm một bàn tay cũng không sao, nhưng nay chấp sự Sơn Hà môn c·hết ở trong Diệp Phủ, tất nhiên sẽ chọc cho Sơn Hà môn nổi giận.
Tam Gia trưởng ho khan một tiếng: "Bạch cô nương, chuyện này hẳn là có hiểu lầm gì đó."
"Hiểu lầm? Có hiểu lầm gì?" Mộc Nhiên hừ lạnh, lại nói: "Bạch cô nương, chuyện hôn ước ta vốn không biết, nếu biết, chưa chắc gì đã đồng ý. Ngươi hôm nay tốt nhất trở về Sơn Hà môn của ngươi, bẩm cáo rõ ràng.
Quý Mặc hôm nay dám khinh Diệp gia ta, e cũng là do Sơn Hà môn đứng ra dạy bảo. Diệp gia ta sừng sững mấy trăm năm, cho dù Gia chủ vừa mất, cũng không phải loại tiểu gia tộc có thể để một tên chấp sự khinh thường. Thỉnh Bạch cô nương trở về nói với Chưởng môn Sơn Hà môn, trong vòng ba tháng cho Diệp gia ta một lời bàn giao thỏa đáng."
"Còn hiện tại, cút!"
Bạch Băng Nhi bị mắng đến hoa dung thất sắc, lại nhìn Diệp Phong ở trên đài cao kia chẳng xem bọn họ ra gì, không biết là lấy can đảm từ đâu. Giang hồ đồn đại Diệp gia một đời không bằng một đời, không mất bao lâu sẽ suy bại điêu tàn, nay Gia chủ vừa mất, bọn họ chẳng những không thu mình sợ hãi, trái lại còn cường thế hơn trước. Chấp sự của Sơn Hà môn cho dù chỉ là chấp sự cũng là đến đại diện cho Sơn Hà môn, vậy mà nói g·iết liền g·iết.
Bạch Băng Nhi nhìn Diệp Phong, lại nhìn hết những người trong đại điện, thấy ai nấy cũng sắc mặt âm trầm không vui. Vốn tưởng rằng hôm nay đến đây từ hôn trong lòng sẽ gỡ được gút mắt, không ngờ lại tự chuốc nhục nhã khó quên, Bạch Băng Nhi nghiến răng nói: "Diệp Phong, đây là ý của ngươi sao?"
"Bạch cô nương xin chớ nhiều lời. Nếu không... hôm nay cũng không cần phải đi."
...
Bạch Băng Nhi ôm lấy t·hi t·hể của Quý Mặc rời đi. Mộc Nhiên cũng thoải mái rất nhiều, giống như không còn con ruồi nào vo ve trong tầm mắt. Chuyện từ hôn này không bàn luận đến ai đúng ai sai. Mộc Nhiên dù sao cũng đã trưởng thành, nhìn chuyện chỉ xem được mất, không đến mức thẹn quá thành giận.
Nhưng hắn hiện tại trong Diệp gia không có tiếng nói, có thể thuận tiện mượn Sơn Hà môn làm một cái nấc thang đi lên. Chuyện này nhìn như liều lĩnh ngu ngốc, thật ra lại chẳng đáng sợ bao nhiêu.
Diệp Thiên vô cớ b·ị s·át h·ại, kẻ thù sau màn còn chưa lộ diện. Mộc Nhiên quyết định quấy vũng nước này đục hơn, gom gọn một mẻ.
"Diệp Phong, cho chúng ta một lời giải thích."
Đại Gia trưởng lúc này trầm giọng nói, hiển nhiên là tức giận không nhẹ. Hai vị Gia trưởng còn lại đều quăng tới ánh mắt bất thiện.
Mộc Nhiên hiện ra thất vọng. "Không biết các vị nghĩ như thế nào."
"Trước khi ta rời đi, dù Diệp gia có yếu kém đi nữa cũng là đại gia tộc một tay che nửa bầu trời thành Phiêu Diệp. Hiện tại..." Mộc Nhiên tự giễu cười một tiếng: "Hiện tại, ngay cả một tên Nhất Lưu cáo mượn oai hùm cũng có thể ở trong đại điện này la hét ầm ĩ."
"Sĩ khả sát bất khả nhục. Chuyện hôm nay do Diệp Phong gây ra, ngày sau ắt tự mình gánh chịu. Người khác đến từ hôn thì có thể, nhưng nhục Diệp gia, cho dù ta mất cái mạng này cũng không thể nhịn."
Mộc Nhiên lại nói:
"Chuyện này ta đã dám làm, đương nhiên có nắm chắc giải quyết ổn thỏa. Sẽ không ảnh hưởng đến một người nào của Diệp gia."
Nhị Gia trưởng hừ lạnh một tiếng: "Ngươi nói thì hay lắm, định giải quyết chuyện này thế nào."
Trước ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Mộc Nhiên quay lại nhìn Lưu Hoành: "Người không phải do hắn g·iết sao, đến lúc đó lôi hắn ra lãnh đạn là được rồi."
Lưu Hoành: !!!
...
Lưu Hoành hiện tại là ám tử có chiến lực cao nhất, nhì Diệp gia, Đại Gia trưởng đấu với hắn cũng chỉ phân năm năm, thắng bại chưa biết. Đương nhiên không thể như Mộc Nhiên nói, đem Lưu Hoành ra thí mạng.
Thế nhưng chuyện này kết quả cuối cùng quá lắm cũng chỉ như vậy, lấy mạng đổi mạng. Diệp Phong tình nguyện hi sinh để bảo toàn danh dự Diệp gia, lúc hắn làm việc các Gia trưởng không đứng ra ngăn cản, giờ cũng không có cách nào trách phạt.
Mà c·ái c·hết của Quý Mặc vẫn là chuyện ly kỳ, không thể nào là Lưu Hoành g·iết, càng không thể là ba vị Gia trưởng ra tay. Mộc Nhiên đứng ra thừa nhận là do mình làm, rằng cha hắn có để lại một món ám khí có thể vô thanh vô tức g·iết người, mong các vị Gia trưởng giữ bí mật giúp.
Chuyện này để cả phòng ớn lạnh một trận.
Đại Gia trưởng suy tư một hồi, trách nói: "Ngươi quá nóng nảy đường đột, lần này gia tộc ta tuy oai phong một trận, thế nhưng phải đối mặt với phiền phức nghiêm trọng. Các bang phái khác trong thành nói không chừng còn nhân cơ hội này dậu đổ bìm leo."
"Đại Gia trưởng, chúng ta là võ đạo thế gia, nếu như lúc nào cũng nhường nhịn người khác thì sớm muộn gì cũng bị lật đổ. Ta làm vậy chính là muốn nói cho bên ngoài, bọn họ muốn đấu cũng được, nhưng phải sẵn sàng đổ máu. Diệp gia chúng ta hiện tại không phải một miếng bánh thơm, mà là một con ác lang b·ị t·hương sẵn sàng liều mạng."
"Thế cục bây giờ của Diệp gia ta, không có Tông Sư chèo chống. Gia chủ vừa mất, bốn phía đều rục rịch muốn động, chi bằng trước tiên chúng ta cho ra một đòn cảnh cáo."
Tam Gia trưởng lại lắc đầu nói: "Ngươi không suy tính đến việc sẽ có thế lực muốn nhân cơ hội lấy lòng Sơn Hà môn, chạy đến đâm chúng ta một đao hay sao?"
Mộc Nhiên lúc này ngồi trên chủ vị, còn cao hơn cả ba Gia trưởng một bậc, tầm mắt hạ xuống, đáy mắt hiện lên sát khí lạnh lùng.
"Ta còn sợ bọn họ không dám đến. Diệp gia những năm này sở dĩ không triệt để chiếm hết Phiêu Diệp thành chẳng qua là đi theo tác phong chính đạo, thiếu một lý do để kéo đại nghĩa về mình thôi. Chỉ cần đám tiểu bang tiểu phái đó không hiểu chuyện, ta có thể cho bọn chúng trong một đêm biến mất không còn dấu vết."
"Phía triều đình ta đã có lo liệu, nhân thủ Diệp gia không đủ ta cũng có thể gọi thêm người. Những năm nay Diệp Phong ta ở bên ngoài, tuy là võ đạo không tiến, nhân mạch cũng có không ít."
Mộc Nhiên dùng thái độ cường ngạnh lật đổ ba vị Gia trưởng nhận biết, cho dù là Diệp Thiên năm đó, cũng không có sát tính và quả quyết thế này.