Đại Yêu Quái

Chương 78: Giao hẹn



Chương 78: Giao hẹn

"Như vậy không được. Một lần thất bại, cơ nghiệp Diệp gia bao năm sẽ tan thành mây khói." Đại Gia trưởng vẫn cảm thấy làm thế không ổn, nhưng lao đã phóng, hiện tại nghĩ cách giải quyết mới là vấn đề quan trọng.

Mộc Nhiên lại nói: "Chính Đại Gia trưởng cũng nói Diệp gia ta có cơ nghiệp mấy trăm năm. Đây là chỗ dựa của chúng ta."

"Hừ, tình hình hiện tại nát bét, trong nhà không có Tông Sư chống đỡ, ngươi lại làm chuyện tày đình như vậy mà còn dám ở đây ăn nói hùng hồn sao?" Nhị Gia trưởng không nhịn được nói.

"Các vị Gia trưởng, mọi người ở trong cục quá lâu nên không có cái nhìn toàn diện. Hiện tại tình hình của chúng ta thê thảm, nhưng chỉ có trong nội bộ biết, bên ngoài đâu có tỏ tường. Nếu bọn họ biết được nhà ta tài sản lớn như vậy mà chỉ có loe ngoe mấy tên Tuyệt Đỉnh bảo hộ, có thể để yên đến giờ sao?"

"Chúng ta hiện tại càng tỏ ra yếu mềm, bọn họ càng cảm thấy chúng ta thật nhỏ yếu. Bây giờ ta dám g·iết chấp sự của Sơn Hà môn, lại muốn đòi thêm một lời giải thích. Một gia tộc tồn tại mấy trăm năm như Diệp gia không thể nào là ngu ngốc, người ngoài sẽ cảm thấy chúng ta làm vậy một là có dựa vào, hai là đã đến đường cùng sẵn sàng liều c·hết. Cho dù là loại khả năng nào, đối với Diệp gia hiện tại cũng là có lợi. Có thể trì hoãn một phần thời gian."

"Bang phái ở bên ngoài không phải đều là như vậy sao, thực lực đi trước, thanh thế theo sau. Diệp gia chúng ta hiện không có thực lực, nhưng thanh thế mấy trăm năm nay gầy dựng không được hạ xuống, ngược lại phải dựng cao lên. Chỉ có khoác lên da hổ mới có thể dọa sài lang."

Ba vị Gia trưởng đưa mắt nhìn nhau, sau cùng Đại Gia trưởng nheo mắt lại nói: "Ngươi nói dễ nghe lắm, nhưng sau đó thì phải làm thế nào, da hổ dựng lên nhưng chúng ta không phải là hổ, rồi sẽ có ngày bị lộ ra ánh sáng. Đến lúc đó bốn phía đều là đao kiếm, lại đỡ thế nào."

Mộc Nhiên ngồi dựa vào chủ vị: "Nếu ba vị Gia trưởng tin tưởng, Diệp Phong ta dám dùng mạng cam đoan có thể trong vòng ba tháng đưa Diệp gia ra khỏi hiểm cảnh."

Nhị gia trưởng nói: "Ngươi hẹn Sơn Hà môn ba tháng, nhưng theo ta thấy bọn họ chỉ cần hơn một tháng là đã có thể mang tai họa đến. Cho ngươi ba tháng, sợ là ngươi còn không sống nổi ba tháng."

Khoảng cách của Sơn Hà môn và Phiêu Diệp thành khá xa xôi, cho dù đi ngựa cũng phải mất hơn mười ngày, vừa đi vừa về chính là gần một tháng. Nhị Gia trưởng nói như vậy là đã nới ra cho Diệp Phong rất nhiều thời gian.

"Chuyện Sơn Hà môn, Diệp Phong tự có cách lo liệu. Các vị Gia trưởng không cần bận tâm."



Sau cùng vẫn là Đại Gia trưởng đưa ra quyết định. "Được, nếu như ngươi có bản lĩnh như lời ngươi nói. Sau ba tháng, chúng ta sẽ hết lòng ủng hộ ngươi lên làm Gia chủ.

Còn nếu như không được, hừ!"

...

Rời khỏi chính điện, Mộc Nhiên cảm thấy rất thoải mái. Tuy tình hình Diệp gia trông có vẻ càng thêm không ổn, ba vị Gia trưởng lại càng không ưa hắn thêm, nhưng lần gặp trước hắn chỉ có thể dùng thân phận hậu bối dạ dạ vâng vâng, sau hôm nay lại có thể thoải mái bàn luận.

Chỉ cần có chút quyền lực trong tay, rất nhiều vấn đề đều không còn là vấn đề nữa. Quan trọng là hôm nay, dược dịch được ủ từ Nguyên Long Bất Tử dược cũng sẽ đến tay. Tàng Long Kinh mà thành, thực lực của bộ thân thể này sẽ tăng lên một đoạn lớn.

Lưu Hoành một mặt im lặng đi theo phía sau, nhìn Mộc Nhiên lại khôi phục về dáng vẻ thiếu gia hiền lành vô hại, trong lòng vô cùng khó chịu. Bởi người bị hại thảm nhất hôm nay chính là Lưu Hoành hắn, hơn nữa cả quá trình sau đó đều không thể mở miệng chen vào.

Bây giờ đi theo Mộc Nhiên, Mộc Nhiên cũng không thèm nói chuyện với hắn.

Tố Cẩm chậm rãi đẩy xe lăn về phía trước: "Công tử, muốn đi đâu?"

"Diệp Thế An vừa giới thiệu cho ta một người có vẻ rất thú vị, ta muốn đến xem thử."

Quân Thường Tiếu hiện tại là Đại quản gia trong Diệp Phủ, chuyện lớn chuyện bé đều đến tay lão lo liệu, võ lực không cao nhưng nhân mạch rất rộng, thông tin linh hoạt. Dẫu vậy Mộc Nhiên chẳng cảm thấy mình cần người này giúp đỡ bao nhiêu, tìm đến chẳng qua là vì cảm thấy kẻ này thú vị, không biết bộ dáng ra sao.

Đi tới chỗ của Quân Thường Tiếu, Mộc Nhiên gõ cửa, sau đó liền nghe thấy giọng nói già nua hiền lành: "Là ai vậy?"

"Ta là Diệp Phong, đến tìm Quân Thường Tiếu."



Bên trong im lặng gần ba phút đồng hồ, sau đó cửa mở, một ông lão tuổi tầm tứ tuần, dáng người phì nhiêu một đường chạy ra rồi trượt gối lướt đến bên cạnh của Mộc Nhiên, ôm lấy chân hắn mà nức nở.

"Thiếu gia, cuối cùng thì ngài cũng đến. Lão nô còn tưởng là ngài không cần ta nữa. Hu hu hu."

Mộc Nhiên im lặng nhìn Quân Thường Tiếu cầm lấy vạt áo dưới của mình mà lau nước mắt nước mũi của lão, vừa lau vừa nói, nói xong nước mắt nước mũi lại trào ra, cứ thế chẳng mấy chốc cả mảnh áo quần bên dưới của hắn đều ướt.

"Ta nghe nói lão sống ở đây rất thoải mái."

"Không có, tuyệt đối không có, từ ngày Gia chủ lìa đời, ta mỗi sáng mỗi tối đều lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa, cơm ăn ba bữa không thấy ngon, ngủ cả đêm cả ngày cũng không quên được hiện thực tàn khốc, cảm thấy nhân sinh không còn hi vọng. Nếu như không phải ta còn trọng trách coi quản nhân sự, chuyện lớn chuyện nhỏ trong Diệp gia, từng thề sẽ cống hiến tới hơi thở và giọt máu cuối cùng cho gia tộc thì từ sớm đã đi theo hầu hạ Gia chủ nơi suối vàng, báo đáp lại ân đức như trời bể trước kia..."

Mộc Nhiên phát hiện Quân Thường Tiếu này là một cái máy nói, nói nhiều đến nỗi tai hắn lùng bùng, liền vội vàng ngăn lại: "Được rồi, ta tin thúc."

"Đúng vậy, cho dù cả thế gian này nghi ngờ ta thì thiếu gia nhất định phải tin lời ta nói. Bởi vì hiện tại ngài chính là vầng thái dương, là lẽ sống của đời ta. Hôm nay A Cẩu này cho dù có lên núi đao xuống biển lửa cũng sẽ hết lòng giúp ngài lấy lại ngôi vị Gia chủ, kế thừa gia nghiệp mà Gia chủ quá cố để lại. Nhớ năm đó, ta đã từng hứa với Gia chủ sẽ cả đời hầu cận trung thành bên cạnh ngài ấy, ngài ấy mà c·hết thì ta hầu đại thiếu gia, đại thiếu gia mà c·hết thì ta theo hầu thiếu gia đây. Thiếu gia đây mà, à không, thiếu gia làm sao mà c·hết được, từ bây giờ người muốn làm hại ngài đều phải bước qua xác của A Cẩu này."

"A Cẩu? Không phải thúc tên là Quân Thường Tiếu sao?"

"Cái tên đó quá bình thường, sao có thể xứng với thân phận hầu cận của ta. Thiếu gia từ bây giờ cứ gọi ta là A Cẩu, vui thì gọi một tiếng Cẩu thúc cũng được, bởi vì ta đã từng thề cả đời sẽ làm con chó trung thành tận tụy nhất của Diệp gia, vì các đời Gia chủ mà vung vẩy nhiệt huyết, cống hiến hết tâm can sức lực...."

"Được rồi, Cẩu... thúc." Mộc Nhiên lấy tay đỡ trán, bắt đầu cảm thấy có chút hối hận vì mình đã quá tò mò.



Quân Thường Tiếu ngoài cười mà tâm không cười, ngoài khóc tâm cũng khóc rất thê thảm. Lão sống nhiều năm như vậy đương nhiên biết tình hình bên phía Diệp Phong không hề thuận lợi. Bản thân hiện tại ít ra có thể sống yên ổn một thời gian, đi theo Diệp Phong thì chẳng biết ngày nào cái mạng già này cũng không còn.

Lão trung tâm là thật, nhưng nhân vô thập toàn, thấy kèo không thơm thì có ai dại mà chủ động lao vào, huống hồ còn là chuyện liên quan đến mạng sống.

Tranh đấu gia tộc là tàn khốc nhất.

Nhớ năm đó Diệp Phong đang thanh thế lên cao thì bị hại cho tàn tật, phải đi xa tránh nạn. Bây giờ hắn bị ép trở về cùng lắm là trở thành một con bù nhìn thế mạng mà thôi.

Võ đạo thế gia, nào ai chấp nhận một tên què dẫn dắt. Lần này Diệp Phong trở về, không biết khi nào lại bị khiêng đi, trước đó chỉ què thôi, bây giờ có khi là đi cả mạng.

Cho nên những giọt nước mắt lăn trên gò má của Quân Thường Tiếu, từng giọt đều là thật, từng giọt đều là đau thương.

"Thiếu gia, có thể hầu hạ ngài, ta thật sự là quá cảm động. Nghĩ tới nửa đời sau có thể tiếp tục cống hiến sức lực cho huyết mạch của Gia chủ quá cố. Lòng của A Cẩu đã cảm thấy quả mãn nguyện rồi, không còn cần gì thêm nữa."

"Thiếu gia đường xa trở về chắc là mệt mỏi. A Cẩu đã dốc tâm chuẩn bị cho ngài một phòng có thể nói là vô cùng thượng hạng, vị trí có phong có thủy, sáng có thể ngắm mặt trời mọc, chiều có thể nhìn mặt trời lặn, cách nhà trăm dặm còn có hồ nước trong xanh, trong hồ lại còn có cá kiểng..."

Hồ nước cách nhà một trăm dặm... cũng gần. Mộc Nhiên lắc đầu, đại khái đã hiểu được tính tình của lão ba hoa này, chỉ là không biết năng lực làm việc thế nào. Phải biết để làm được vị trí Đại quản gia của một gia tộc lớn như Diệp gia, chỉ dựa vào cái miệng thôi là không đủ.

Mộc Nhiên dưới sự dẫn dắt của Quân Thường Tiếu, sau một hồi đã đến được nơi ở mới. Không tệ như trong tưởng tượng. Đây là một biệt viện nằm ở phía nam của Diệp phủ, tuy là xa cách trung tâm, nhưng được cái yên tĩnh thoải mái.

"Thiếu gia ở chỗ này là lựa chọn tuyệt hảo, thiết kế của biệt viện này vừa dễ thủ vừa dễ chạy. Người ta muốn đánh từ cửa chính hay cửa phụ đều phải mất một khoảng thời gian nhất định, mà chúng ta chỉ cần bước vài bước là tới lỗ chó. Ta còn tỉ mỉ chuẩn bị một đường hầm phía sau nhà xí, có thể liên thông đến cái hồ ở phía sau rừng, dùng cho chạy trốn hay du lịch ngắm cảnh đều là lựa chọn tuyệt vời, khuyết điểm duy nhất chính là phải chịu khó chui một chút."

Lần này không chỉ Mộc Nhiên, mà đến cả Tố Cẩm và Lưu Hoành cũng dùng ánh mắt quái lạ để nhìn Quân Thường Tiếu.

"Nói ra thì cái lỗ chó này rất có lai lịch, rất có giá trị kỷ niệm. Năm xưa chính là Gia chủ quá cố đã đích thân đào cái lỗ này để trốn ra ngoài chơi đá dế. Mỗi lần đi ngang nhìn cái lỗ chó này, nỗi nhớ trong ta lại ùa về, lòng tiếc thương như con nước lớn chảy dài ra biển không sao kể xiết..."

Quân Thường Tiếu vừa nói vừa che lòng ngực, trên mặt đau xót vô cùng chân thật. "A Cẩu cả một đời khổ cực, bị người ta đối xử không bằng con chó. Nhờ có Gia chủ để mắt đến ta mới có quần áo sạch sẽ mà mặc, trải nghiệm được cảm giác cơm ngày ba bữa, mỗi bữa đều có rau, có thịt, đến cả ngủ cũng có thể nằm trên giường lớn, đắp được chăn ấm. Cả cuộc đời ta đều được chiếu cố, nợ Gia chủ quá nhiều. Tiếc là ơn này chưa kịp báo hết thì Gia chủ đã bất hạnh ra đi."

"Nay thiếu gia và tiểu thư là huyết mạch duy nhất còn sót lại của Gia chủ, ta tình nguyện dùng cái mạng già này để thủ hộ hai người đến cùng. Hôm nay A Cẩu ta thề ở đây, nếu như làm trái thì Quân Thường Tiếu sẽ bị trời tru đất diệt."