"Chỗ này trước kia là nơi Gia chủ ở lúc còn nhỏ. Năm đó mẫu thân ngài ấy chỉ là thị nữ, hai người bị cả gia tộc khinh khi chèn ép đến mức thê thảm. Vậy mà Gia chủ vẫn có thể trong khó khăn vực dậy, mở ra một đoạn nhân sinh huy hoàng. Nay thiếu gia cũng về đây ở, ta tin là số mệnh sẽ được lặp lại, giúp ngài vượt qua nghịch cảnh."
"Cẩu thúc, tạ ơn."
"Thiếu gia đừng nói như vậy, giúp đỡ thiếu gia là sứ mệnh thiêng liêng mà thượng thiên ban tặng cho ..."
Mộc Nhiên không nhịn được cắt ngang Quân Thường Tiếu, nếu như để lão nói chuyện bình thường, e rằng cả buổi cũng không giao lưu được mấy câu.
"Được rồi Cẩu thúc, ta vừa lúc có chuyện cần nhờ thúc đi làm."
Quân Thường Tiếu vừa vui vừa buồn nói: "Xin thiếu gia cứ nói, có thể giúp ngài phân ưu chính là vinh hạnh và lý tưởng sống cao đẹp của A Cẩu này. Chỉ cần chuyện trong khả năng của ta, có gian nan đến mấy ta cũng sẽ dốc hết sức lực đi làm."
"Ừm tốt. Nghe nói nhân mạch của thúc rất rộng, ta muốn thúc không dùng danh nghĩa Diệp ra mà loan tin ra bên ngoài. Chuyện là Quý Mặc dẫn theo vị hôn thê được xác định từ nhỏ của ta đến Diệp gia từ hôn. Thái độ càn rỡ ngang ngược, không biết là đầu óc có bệnh hay không, mà dám ở giữa đại điện chỉ vào mặt ba vị Gia trưởng mắng to Diệp gia không ra gì, nói Diệp gia là cỏ rác. Lại còn buông lời xúc phạm thiếu chủ hiện tại của Diệp gia, là ta."
Nói đến đây Mộc Nhiên dừng lại một chút để Quân Thường Tiếu kịp tiêu thụ thông tin, rồi mới nói tiếp: "Sau đó chấp sự Sơn Hà môn Quý Mặc bị hộ vệ của ta một chưởng đ·ánh c·hết, c·hết không hết tội."
Nghe tới chỗ này, Lưu Hoành không nhịn được nữa: "Đừng nói hàm hồ, ta và Quý Mặc giao đấu đến mấy chục chiêu. Làm gì có chuyện một chưởng đ·ánh c·hết như ngươi nói."
Mộc Nhiên hỏi lại Lưu Hoành: "Vậy lúc ngươi g·iết Quý Mặc là dùng một tay hay hai tay. Nói ngươi một chưởng đ·ánh c·hết hắn đâu có sai với sự thật."
Lưu Hoành: ...
"Nhưng không thể đổi trắng thay đen như vậy, huống hồ, Quý Mặc là do..." Lưu Hoành nói được nửa câu thì nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Mộc Nhiên, nhớ đến trước đó ở trong đại điện đã từng nói sẽ giữ kín bí mật về món ám khí kia, cho nên sau cùng chỉ có thể cắn răng nói "...Ta g·iết."
Quân Thường Tiếu chớp chớp mắt nhìn Lưu Hoành, thằng này bị khùng hả?
"Quá trình không quan trọng, kết quả và hiệu quả mới quan trọng. Cẩu thúc cứ như ta nói mà làm, loan tin này ra càng nhanh càng tốt." Mộc Nhiên nhìn chằm chằm Lưu Hoành nói.
"Nếu như có thể tạo ra một đội ngũ về sau chuyên làm loại chuyện này càng tốt. Chỉ có điều là phải đảm bảo bọn họ không có dính dáng gì với Diệp gia ta."
Lưu Hoành chỉ hừ một tiếng rồi thôi, trong lòng thì nghĩ bản thân chỉ hứa giữ kín bí mật, tại sao bây giờ lại trở thành đối tượng cõng nồi rồi?
Không ngờ vừa thoát thân phận ám tử đi ra ánh sáng thì gặp ngay ngôi sao chổi Diệp Phong này! Lưu Hoành cảm thấy mình bị hại thảm.
"Chuyện này không vẻ vang gì, thay vì giấu kín, tại sao lại gấp gáp truyền ra như vậy?" Lưu Hoành không hiểu nói.
"Chuyện này trước sau gì cũng lộ ra, trong tầm kiểm soát của chúng ta vẫn tốt hơn là trong tầm kiểm soát của đại chúng. Ta không quan tâm chỗ khác đồn đoán thế nào, nhưng ở thành Phiêu Diệp, Diệp gia chúng ta phải có đại nghĩa tuyệt đối."
Mộc Nhiên lại nói với Quân Thường Tiếu. "Chuyện này từ miệng chúng ta mà ra, phải thêu dệt làm sao vừa bám vào sự thật mà vừa lấy được lợi ích tối đại hóa. Ta tin tưởng với khả năng của Cẩu thúc thì sẽ trót lọt không thành vấn đề."
Quân Thường Tiếu giống như vẫn đang tiếp nhận chuyện này, ban nãy là cảm thấy mình chỉ bước vào vũng bùn, hiện tại mới phát hiện ra là bước vào hố lửa.
"Thiếu gia. Chúng ta g·iết người của Sơn Hà môn, e là gây ra hậu quả nghiêm trọng. Phải giải quyết thế nào đây?"
Mộc Nhiên cười nói: "Diệp gia ta đâu phải gia tộc nhỏ, Tông Sư không nhiều chứ Tuyệt Đỉnh cả đống. Đến cả hộ vệ bên cạnh ta đều là Tuyệt Đỉnh. Sơn Hà môn cách xa nghìn trùng, chẳng dại gì mà toàn diện khai chiến với chúng ta, cùng lắm là cử người đến náo một trận."
Quân Thường Tiếu chớp chớp mắt: "Diệp gia chúng ta lợi hại như vậy... từ lúc nào?"
Lưu Hoành quay mặt đi không thèm nhìn nữa, tình hình hiện tại của Diệp gia hắn rất rõ ràng, lôi ra được mấy tên Tuyệt Đỉnh đã là tạ ơn trời phật, đừng nói xa vời đến chuyện có Tông Sư tọa trấn, nghe tên què này bốc phét mà chói cả tai.
Mộc Nhiên mỉm cười thần bí nói: "Diệp gia chúng ta tồn tại mấy trăm năm, thế lực trải dài lan ra mấy thành thị, có bao nhiêu cao thủ làm sao mà một quản gia tỏ tường được hết. Nói chung là thúc cứ theo lời ta dặn mà làm, mọi chuyện còn lại tự có các Gia trưởng và tộc lão an bài."
"Vậy A Cẩu đi an bài ngay." Quân Thường Tiếu nửa tin nửa ngờ rời đi.
Nhìn lão dáng vẻ như vậy, Mộc Nhiên lại càng an tâm. Đến cả người trong Diệp gia vẫn còn mơ hồ về thực lực gia tộc, vậy thì người ngoài cũng không khá hơn bao nhiêu. Tuy là trắng trợn lừa gạt có thể sẽ không thành công, nhưng tung ra một vài đám khói mù, giả tượng để hù dọa vẫn còn dư sức.
"Ngươi định giải quyết chuyện Sơn Hà môn như thế nào đây, ta chỉ mới lên Tuyệt Đỉnh. Trong tộc cho dù có Tuyệt Đỉnh thì cũng đều đã tuổi già sức yếu, chiến lực không còn bao nhiêu. Sơn Hà môn muốn đến phá Diệp gia ta, căn bản không cần Chưởng môn Tông Sư tự mình ra tay." Lưu Hoành cảm thấy vẫn nên kéo Diệp Phong trở về hiện thực tàn khốc.
Mộc Nhiên lại có vẻ chẳng để tâm: "Vậy nên ngươi hãy tranh thủ khoản thời gian yên bình còn sót lại này, ăn cơm cho no rồi kiếm chỗ ngủ một giấc dài đi, đừng có lẽo đẽo theo sau làm phiền ta."
Lưu Hoành ôm kiếm bực bội hừ một tiếng, lại không nói gì.
...
Đêm hôm đó, dược dịch được mang đến. Mộc Nhiên ngồi ở trong phòng, âm thầm nhớ lại khẩu quyết của Tàng Long Kinh. Bất kể một môn nội công nào đều chú trọng cơ sở, trong thời gian ở Tàng Kinh các, Mộc Nhiên không ngừng đoán luyện thân thể của mình, cuối cùng đã chạm đến cảnh cửa có thể tiếp nhận nội lực cuồng bạo của Tàng Long Kinh.
Cảnh giới võ đạo, Nhị Lưu chính là Tàng Khí. Nội công tâm pháp khác nhau đoán tạo cơ sở thân thể khác nhau, dưỡng dục ra nội khí cũng mang theo đặc tính riêng biệt.
Tỷ như trong số nội công tâm pháp Diệp gia, Bích Liễu công chú trọng tính dẻo của cơ thể, nội lực được luyện ra có thuộc tính mềm mại nhu hòa, vừa vặn phù hợp với Lạc Diệp chưởng biến hóa đa đoan. Người luyện Bích Liễu công, thân thể xương cốt sẽ dần dẻo dai như cành liễu, luyện được sức chịu đựng bền bỉ.
Thương Tùng quyết thì ngược lại chú trọng ngay thẳng cương mãnh, nội lực luyện ra như một cơn gió nhẹ lúc nào cũng có thể hóa thành bạo phong, không động thì thẳng tắp như tùng, động thì như sấm chớp ngang trời.
Già Diệp công không có quá nhiều đặc tính, nhưng hạn mức nội lực của nó rất rộng, cần thời gian lâu dài tích lũy, cùng cảnh giới thì lượng nội lực của người luyện Già Diệp công gần như gấp đôi người khác.
Tàng Long Kinh khác hẳn nội công tâm pháp bình thường, nội khí hóa thành một con tiểu long, khi xuất chiêu thì long ảnh hiện ra, uy lực chiêu thức có thể nâng lên gấp bội.
Mộc Nhiên hiện tại đang chuẩn bị cho nội khí hóa long, bước ngoặc quan trọng nhất để luyện thành Tàng Long Kinh.
Dược lực của Nguyên Long Bất Tử dược quá mức mạnh mẽ, cho dù là yêu quái mấy trăm năm đạo hạnh cũng không dám trực tiếp nuốt xuống toàn bộ. Mộc Nhiên bẻ một nhánh lá cây ra pha loãng thành rượu, chỉ uống một hớp mà đã cảm thấy thân thể này nóng bừng lên như lửa đốt bốn bề.
Mộc Nhiên đứng dậy, thông qua thi triển quyền cước mà áp chế dược lực cường hoàng trong cơ thể, thân ảnh chớp nhoáng xê dịch khắp nơi trong căn phòng, quyền phong chưởng ảnh liên miên gào thét.
Lưu Hoành đứng canh gác ở bên ngoài bất chợt mở mắt, vội vàng cầm kiếm, dùng khinh công chạy tới xem có chuyện gì xảy ra. Đoạn hắn định phá cửa xông vào thì bị một thân ảnh gầy gò chặn lại.
Tố Cẩm cầm kiếm, ánh mắt bình tĩnh lạnh lùng đứng đó. Gió đêm thổi qua trang phục nô bộc, lại khiến cho Lưu Hoành có cảm giác mình đang đối mặt với một kiếm khách phiêu bạt giang hồ nhiều năm.
"Công tử có dặn bất cứ ai cũng không được vào."
"Đây là lệnh, không thể trái."
Lưu Hoành nhíu mày, nhìn cánh tay nhỏ nhắn mảnh khảnh cầm một thanh kiếm bình thường chặn trước mặt mình. "Trong phòng tiếng động lớn như vậy, giống như có người đánh nhau."
"An nguy của chủ tử quan trong nhất, có trái lệnh ta cũng không quan tâm."
Tố Cẩm nheo mắt lại, tiếng động trong phòng vẫn vang không ngớt. "Là chim đó."
Lưu Hoành: "... Hả?"
Tố Cẩm hít sâu một hơi, lại nói: "Công tử có mua một con chim quý từ thương đội Vạn Xuân, hiện tại âm thanh trong phòng là ngài ấy đang... chơi chim."
Lưu Hoành nghe từng hồi gió rít trong phòng, chơi chim thôi thì có cần phải chơi mạnh tay đến như vậy... Bộ không sợ chơi hư con chim sao?
"Ngươi chắc chắn đó là chim sao?"
Tố Cẩm gật đầu: "Là một con đại bàng lớn, đầu to, lông rậm, trông rất ngốc nghếch. Cái hộp lớn buổi chiều ta mang vào chính là nó."
Lưu Hoành nhớ tới buổi chiều Tố Cẩm quả thật có mang theo một cái hộp lớn trở về, hỏi thì chỉ nói là đồ vật yêu thích của công tử, rất quý giá. Lúc đó Lưu Hoành còn tưởng là thứ gì cao siêu không thể cho người ngoài xem.
"Vậy... Nói với hắn là chơi chim ít thôi, chú ý bảo trọng thân thể."
Không hiểu sao Lưu Hoành cảm thấy gió ở nơi này càng lúc càng lạnh, sau khi xác nhận âm thanh ầm ĩ kia chỉ là Diệp Phong 'chơi chim' vậy liền quay đầu rời đi không ở lại thêm.
Tố Cẩm yên lặng nhìn Lưu Hoành hoàn toàn đi khuất, mới nhẹ nhõm thở ra một hơi, xem ra là không cần phải g·iết người diệt khẩu.