Đại Yêu Quái

Chương 80: Da hổ!



Chương 80: Da hổ!

Trong phòng, Mộc Nhiên toàn thân cởi trần ngồi xếp bằng lại, mồ hôi trên người đều đã hóa thành sương trắng bốc hơi, cả phòng trở nên nóng hừng hực như một cái lò lửa.

Dược lực của Nguyên Long Bất Tử dược sau mấy canh giờ luyện hóa cũng hội tụ lại một chỗ, dần dần tan ra hòa cùng với nội khí ở trong cơ thể, theo dòng khí huyết mà tuần hoàn khắp nơi. Chưa hấp thu được một nửa dược lực, thân thể này đã đột phá đến cảnh giới Nhất Lưu.

Tim đập như trống, khí huyết cuồn cuộn như dòng lũ.

Mộc Nhiên đoạn tuyệt ngũ cảm, thân thể đóng lại giống như một lồng giam lạnh lẽo, nội khí trong cơ thể sau mấy vòng tuần hoàn đều đặn bị dồn lại vào một góc trong đan điền.

Dược lực dung hòa với nội khí dần dần sinh ra biến chất. Sau tiếng long ngâm, một dòng nội khí mới tinh được sinh ra, nó thon dài linh hoạt, như một con tiểu long mới sinh hưng phấn chạy quanh kinh mạch.

Ngũ cảm mở ra, Mộc Nhiên nghiến răng cố chịu đau đớn, máu tươi theo lỗ chân lông tuôn trào, sau đó hóa thành sương đỏ bốc hơi.

Nội khí tiểu long giống như một c·hất k·ích t·hích, đi đến nơi đâu đều p·há h·oại một trận, khiến kinh mạch một lần nữa giản nỡ, vỡ ra.

Cũng may là dược lực ra sức, nhưng nơi thương tổn đều nhanh chóng được phục hồi, càng thêm bền vững hơn trước.

Mộc Nhiên đứng dậy, sử dụng quyền cước dẫn dắt khí huyết áp chế tiểu long, mà đây cũng là bộ quyền pháp khởi đầu của Tàng Long Kinh. Chín mươi sáu động tác qua đi, tiểu long bị thân thể vững chắc và khí huyết dồi dào chế phục, bắt đầu nhu thuận du tẩu trong kinh mạch, rồi dần ẩn mình trong dòng nội khí.

Thu công, thở ra một hơi nóng rực, Mộc Nhiên đáy mắt hiện ra thỏa mãn. Người khác nội khí hóa long phải luyện bảy bảy bốn mươi chín ngày, còn Nguyên Long Bất Tử dược ngày đầu tiên thì xém chút trực tiếp khiến thân thể này p·hát n·ổ, dược hiệu đâu chỉ cách nhau trời vực.

Nội khí tàng long, chưởng phong thành quyển!

Mộc Nhiên xuất chưởng, nội khí hóa thành một luồng gió xoáy xoắn nát cái ghế gỗ bên cạnh thành một đống mảnh vụn rơi xuống. "Ta mới chỉ Nhất Lưu, uy lực nội khí đã cường hoành chẳng kém Tuyệt Đỉnh bao nhiêu, thậm chí có thể ngắn ngủi ly thể. Tàng Long Kinh đã vượt qua khỏi phạm trù võ học bình thường... Hoặc là, ta đã nhìn thấy một con đường võ đạo hoàn toàn mới."

"Ừm, để mai tính đi."

Mộc Nhiên nheo mắt, ngáp một cái, sau đó lên giường đi ngủ. Quá trình nội khí hóa long quả thật quá dày vò người, bây giờ cả cơ thể của hắn đều sắp nhừ ra, muốn động cũng không động nổi.

...



Sau chuyện Gia chủ và Đại thiếu gia bất ngờ q·ua đ·ời, Diệp gia lại mang đến cho thành Phiêu Diệp một tin tức chấn động. Chấp sự Sơn Hà môn mang theo đệ tử đến từ hôn bị hộ vệ của Diệp gia một chưởng đ·ánh c·hết.

Nghe nói người này tên Quý Mặc, chỉ là một tên chấp sự bình thường của Sơn Hà môn mà thôi, vậy mà dám ngang nhiên ở đại điện của Diệp gia chỉ người này mắng người nọ, không thèm để ba vị Gia trưởng tuổi già sức yếu vào mắt. Gia chủ vừa mất, cả gia tộc đều chịu bi thương, vốn là cảm xúc đang rất không ổn định, lúc này người khác đến cửa khinh thường, ai mà chịu được?

Trước đó Diệp gia đã nuôi Bạch Băng Nhi kia từ một đứa bé lang thang trở thành một thiếu nữ như hoa như ngọc. Vậy mà nàng ta vừa bám vào được Sơn Hà môn, lại nghe tin Gia chủ Diệp gia vừa mất, thế là lập tức chạy về đề nghị từ hôn. Lý do là vì thiếu chủ Diệp gia hiện tại lúc nhỏ bị người ám hại, hai chân tàn tật, không xứng với nàng. Đây không phải là bạch nhãn lang sao?

Đám người của Quân Thường Tiếu chạy vào khắp các quán trà bàn nhậu bàn tán, lời ra tiếng vào, đa số đều là mắng chửi bêu xấu bên phía Sơn Hà môn, dấy lên một làn sống lớn phẫn nộ.

Đại đa số dân chúng đều cảm thấy Diệp gia bị hại thật thảm. Còn về các bang phái thế lực khác trong thành suy nghĩ như thế nào thì tạm chưa biết được.

Đến mức mấy ngày sau, tin tức truyền ra, Diệp gia muốn Sơn Hà môn cho mình một câu trả lời thỏa đáng, một cái công đạo. Chuyện này đều được dân chúng trong thành Phiêu Diệp đồng tình. Bởi vì bọn họ lúc này cảm thấy Diệp gia mới là bên bị hại.

...

Sáng hôm sau, Mộc Nhiên tỉnh lại, tinh thần tràn đầy, thân thể như ẩn chứa khí lực dùng không hết, không ngờ tới vừa ra cửa đã thấy gương mặt như bị cả thế giới nợ tiền của Lưu Hoành.

Lưu Hoành ôm kiếm, cái cổ dài ra ngó ngó vào trong phòng, sau đó nghi hoặc hỏi Mộc Nhiên.

"Chim của ngươi đâu?"

Mộc Nhiên trong đầu toàn là dấu hỏi, ngơ mặt ra: "Chim gì?"

"Thì là con đại bàng, đầu to, lông rậm của ngươi."

Mộc Nhiên: !!!

Sau khi trò chuyện một phen, Mộc Nhiên mới rõ ràng chuyện gì xảy ra, chỉ đành qua loa với Lưu Hoành là "Chim nhà ai người nấy xem, con chim quý của ta không thích gặp mặt người lạ."

Lưu Hoành bán tín bán nghi, lại chẳng mấy quan tâm nữa, chỉ xác nhận một phen xem Mộc Nhiên không có vấn đề gì thì liền rời đi.



Mộc Nhiên dở khóc dở cười, không nghĩ tới Tố Cẩm bình thường trầm mặt ít nói vậy mà còn biết lừa người. Chỉ là cái lý do này cũng quá tà môn, không biết là ai đã dạy cho nàng.

Lý do cỡ này hiển nhiên không lừa được Lưu Hoành, chỉ là tên đó lười quản, sáng sớm còn chuyên môn đến hỏi thăm đá đểu một phen. Mộc Nhiên dặn dò hạ nhân trong phủ mấy lời, sau đó đi tìm Quân Thường Tiếu hỏi thăm tình hình Diệp gia.

Bữa đó đám hạ nhân ôm một đống phế liệu từ trong phòng Diệp Phong đi ra, Lưu Hoành hỏi thì mới rõ từ sau khi hai chân bị tật, tâm lý của Diệp Phong thường xuyên bất ổn, những lúc như vậy phải đập phá đồ đạt để bình ổn cảm xúc.

Lưu Hoành nhìn bàn ghế đều bị đập đến không ra hình dáng, chẳng trách tối hôm qua tiếng động lại lớn như vậy.

Cùng ngày, Diệp gia lại xảy ra chuyện. Một phường thị lớn ở thành tây b·ị c·ướp, nhân viên và khách hàng thương tích thảm trọng, vô số tài vật b·ị c·ướp để cho Diệp gia vốn đang túng quẩn gặp phải đả kích không nhẹ.

Ngày trước Diệp gia thế lớn, đừng nói là c·ướp, cho dù mở cửa để tiền trên đất cũng không có tên nào dám thò tay ra nhặt.

Chuyện này đả kích kinh tế là thiểu, làm tổn thất uy danh của Diệp gia trong thành Phiêu Diệp là đa. Võ đạo thế gia không có gì hơn thực lực và uy danh. Nếu như xử lý chuyện này không khéo, chẳng những người ngoài khinh thường mà người trong gia tộc cũng sẽ bất an.

Gia chủ đã mất, gia tộc như rắn mất đầu, tất cả quyết định lớn nhỏ đều phải họp mặt bàn bạc. Ba vị Gia trưởng ở trong phòng nghị sự nhìn nhau, ai cũng không có sắc mặt tốt.

"Hay thật, Sơn Hà môn không nói, bây giờ đến cả người trong thành Phiêu Diệp cũng không xem chúng ta ra gì rồi." Nhị Gia trưởng tức giận, vỗ bàn nói.

Tam Gia trưởng đồng dạng sắc mặt âm trầm: "Theo nguồn tin ta điều tra được, chuyện này là do Dã Lang bang làm. Bang phái này mới vừa thành lập không được bao lâu, nghe nói phía sau có một tên Bang chủ là cao thủ Tuyệt Đỉnh. Khu vực hoạt động của bọn họ là ở phía thành bắc, không hiểu vì lý do gì mà lại đến p·há h·oại chúng ta trong loại thời điểm n·hạy c·ảm như vậy. Hay là cảm thấy Diệp gia ta bất ổn, muốn thừa cơ kiếm một chén canh?"

"Mấy tháng trước cùng lắm chỉ là không nể mặt, xem lời nói của chúng ta như bụi. Hiện tại ngang nhiên khiêu khích như vậy, bọn họ là đang khi dễ Diệp gia ta không có Tông Sư, chỉ có một đám Tuyệt Đỉnh tuổi già sức yếu." Nhị Gia trưởng buồn bực, càng nghĩ càng tức.

"Tên tiểu tử Diệp Phong kia bảo chúng ta khoác lên da hổ, khá lắm. Bây giờ chưa kịp treo da hổ lên thì đã bị mất một miếng thịt."

Đại Gia trưởng đợi cả hai người ầm ĩ xong xuôi, mới chậm rãi thở dài: "Bây giờ bàn luận mấy thứ này đều không có ít gì. Vấn đề trước mắt là phải giải quyết chuyện này ra sao."

"Còn thế nào, để ta mang người đến Dã Lang bang hỏi xem là bọn chúng đã ăn gan hùm mật gấu gì. Chuyện này nếu như chúng không xin lỗi, bồi thường thỏa đáng thì không yên với ta đâu."

Tam Gia trưởng lại nói: "Hiện tại Diệp gia chúng ta tình hình không ổn, quá bá đạo sợ là đám bang phái đó sẽ liên kết chống trả. Ta cảm thấy chỉ cần qua đó đòi lại bồi thường thỏa đáng, đừng nên náo quá lớn chuyện."



"Thù này giữ lại, sau này ổn định trả cũng không muộn."

Lúc này, một thanh âm khinh bỉ từ ngoài cửa truyền vào.

"Không muộn? Ta thì thấy đã quá muộn rồi."

Cửa lớn mở ra, Mộc Nhiên ngồi xe lăn ngang nhiên tiến vào, ánh mắt điềm tĩnh đối mặt với ba vị Gia trưởng.

"Diệp Phong, ngươi đã không còn biết phép tắc gì sao? Bọn ta không có triệu ngươi đến, sao ngươi dám tự ý xông vào!?" Nhị Gia trưởng đang trong cơn tức, thuận miệng liền mắng.

"Ta cũng không muốn vào đâu, chỉ là nghe các vị định giải quyết mọi chuyện như vậy, nhất thời không nhịn được thôi."

Đại Gia trưởng trước sau bình tĩnh, lúc này ra hiệu cho bên cạnh im lặng.

"Nói đi, ngươi hẳn là có chuyện muốn nói."

Thấy Đại Gia trưởng thẳng thắn, Mộc Nhiên cũng không quanh co lòng vòng.

"Chuyện Gia chủ và đại ca ta vô cớ m·ất m·ạng, chắc chắn là có kẻ chủ mưu ở sau. Diệp gia chúng ta hiện tại, nội bộ hẳn là có chút tai mắt, bên ngoài cũng bị kẻ thù nhìn chằm chằm. Theo lý mà nói Diệp gia vốn nên an phận, ổn định suy thoái, sau đó từ từ phát triển lại, nhưng hôm qua chúng ta náo ra động tĩnh lớn như vậy.

Dã Lang bang chỉ có một tên Tuyệt Đỉnh, lại vừa thành lập không được bao lâu đã vững gót chân ở thành Phiêu Diệp, ở phía sau chắc chắn có người âm thầm trợ giúp. Mà hôm nay bọn chúng đến p·há h·oại chuyện làm ăn của Diệp gia, hẳn là ném đá dò đường.

Có người muốn xem thái độ của Diệp gia chúng ta, coi chúng ta rốt cuộc là vì cái gì mà dám ngang nhiên chống đối Sơn Hà môn. Là có chỗ dựa hay chỉ bí quá làm liều."

Đại Gia trưởng nghe vậy gật đầu. "Ta cũng đã nghĩ đến trường hợp này." Lão nhìn hai vị Gia trưởng, sau đó lại chầm chậm nhìn về phía Mộc Nhiên:

"Ngươi đã phá cửa mà vào, trong lòng hẳn là tự tin có cách giải quyết chuyện này, khiến cho chúng ta tin phục. Vậy thì cứ nói thử xem."

Tố Cẩm đóng cửa lại, căn phòng lại lần nửa chìm trong bóng tối lờ mờ. Ba vị Gia trưởng chỉ nhìn thấy thiếu niên kia từ từ ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên đầy tà tính.

"Giết!"

"Hơn nữa còn phải đại khái sát giới, g·iết đến tất cả bang phái trong thành Phiêu Diệp run rẩy một lần."

"Da hổ đã khoát lên, vậy cũng đã đến lúc lộ ra chút móng vuốt rồi."