Đại Yêu Quái

Chương 81: Móng vuốt



Chương 81: Móng vuốt

"Ngươi nói thì hay lắm. Đánh nhau không phải chuyện đơn giản như vậy. Dã Lang bang tuy yếu cũng có một tên Tuyệt Đỉnh, mấy gã Nhất Lưu cùng với hơn trăm bang chúng. Diệp gia chúng ta muốn sống c·hết với chúng cũng phải chịu tổn thất nặng nề.

Huống hồ Tuyệt Đỉnh trong gia tộc đa số đều đã có tuổi tác, Lưu Hoành trẻ nhất thì là dùng bí dược đột phá, cảnh giới còn chưa ổn định. Muốn hạ Tuyệt Đỉnh của Dã Lang bang thì chúng ta ít nhất phải phái ra hai tên Tuyệt Đỉnh mới được.

Nhưng đánh xong trận này thì sao, Diệp gia vốn đã suy yếu, lại phải chịu thêm thương tích nặng nề. Nếu như thời điểm đó có kẻ muốn đến vây vét, chúng ta lại lấy cái gì ra mà chống đỡ!"

Tam Gia trưởng hết sức bất mãn với suy nghĩ càn rỡ của Mộc Nhiên. Nhị Gia trưởng tuy là phái chủ chiến, cũng hỏi lại kỹ càng: "Đánh nhỏ thì được, toàn diện khai chiến là chuyện lớn, không thể làm bừa."

Mộc Nhiên lắc đầu: "Phải nhịn đến bao giờ đây. Tuyệt Đỉnh trong gia tộc không mạnh, nhưng không phải số lượng cũng kha khá đó sao. Ta cảm thấy lần này ba vị Gia trưởng dẫn theo Lưu Hoành đi đánh Dã Lang bang, bốn đánh một, vậy thì có thể nắm chắc phần thắng rồi."

Đại Gia trưởng lại lắc đầu nói: "Chúng ta là Gia trưởng, tự mình xuất kích sẽ chỉ càng khiến cho người khác cảm thấy là Diệp gia đã không có người. Cho dù thắng cũng không khí thế, mà bại thì tổn thất thảm trọng, hoàn toàn trái với kế hoạch phô trương thanh thế mà ngươi nói tới."

"Ta muốn hỏi các vị Gia trưởng, trong nội bộ Diệp gia có lực lượng nào mà đến cả những tộc lão cũng không rõ ràng hay không?"

"Ý ngươi nói đến ám tử sao? bọn họ do Gia chủ tự mình bồi dưỡng, số lượng và thực lực đều hoàn toàn bảo mật." Đại Gia trưởng nheo mắt, dường như đã lờ mờ hiểu ý.

Mộc Nhiên lấy ra một sấp mặt nạ mèo đen ném lên trên bàn: "Gia trưởng tự mình ra tay thì quả là mất hết mặt mũi, nhưng nếu ám tử ra tay thì là chuyện khác. Vốn dĩ Diệp gia đào tạo ám tử là để dùng cho mấy việc như vậy, trước giờ chưa từng lộ diện, hiện tại là thời điểm thích hợp nhất để cho người trong thành Phiêu Diệp biết rõ ám tử Diệp gia lợi hại thế nào."

"Diệp gia chúng ta đều sử dụng chung một hệ liệt võ công, các vị chỉ cần g·iết bang chủ Dã Lang bang sau đó rời đi. Cho dù là người trong nội bộ gia tộc thì lúc đó cũng bận chiến đấu tối mặt tối mũi, chẳng có mấy người nhận ra đâu."

Ba vị Gia trưởng đưa mắt nhìn nhau, giống như đang xem xét tính khả thi của kế hoạch này. Mộc Nhiên nhân lúc bọn họ đang suy nghĩ, lại châm thêm lửa:

"Chúng ta chẳng những phải diệt Dã Lang bang, hơn nữa còn phải làm cho nhanh gọn sạch sẽ. Trong vòng một đêm, xóa sổ bọn chúng không còn dấu tích."

"Chúng ta chẳng những muốn lừa người ngoài, mà còn phải lừa cả nội bộ."

Tam Gia trưởng nhíu mày: "Ban ngày ngươi tung tin ra để Diệp gia chúng ta giả vờ yếu thế bị hại, hôm sau lại làm như vậy chẳng phải là sẽ mang đến hiệu quả trái ngược hay sao?"



"Chuyện tung tin, chẳng qua là phòng ngừa có kẻ thao túng dư luận nói xấu chúng ta. Võ đạo thế gia trước sau vẫn cần vũ lực tuyệt đối chống đỡ, chúng ta có thể là người bị hại, thế nhưng tuyệt đối không thể tỏ ra yếu mềm." Mộc Nhiên ánh mắt sắc bén nói:

"Các vị, Dã Lang bang chỉ là bắt đầu, nếu như xử lý không tốt thì sau đó sẽ còn có Dã Cẩu bang, Dã Khuyển bang nối gót đến p·há h·oại."

"Hiện tại các vị có thể cảm thấy ta quá liều lĩnh hiếu chiến, nhưng thật ra ta chỉ là muốn Diệp gia tránh khỏi tổn thất về sau, vất vả một lần đổi lấy nhàn nhã về sau."

Đại Gia trưởng ngồi tựa trên ghế. "Ý kiến các ngươi thế nào."

Tam Gia trưởng nheo mắt, sắc mặt âm trầm, lại không nói một lời. Nhị Gia trưởng trầm lắng một hồi, sau đó tung chưởng vỗ nát cái bàn gỗ bên cạnh, chỉ nói một chữ: "Đánh!"

"Được, vậy thì đánh đi."

Không biết có phải ảo giác hay không, Mộc Nhiên nhìn thấy trong ánh mắt bình tĩnh của ba vị Gia trưởng lóe lên một vòng sắc bén rồi rất nhanh biến mất, phảng phất như lão hổ một lần nữa nhớ về thời điểm oai phong.

Có lẽ, với vài người, đêm nay sẽ là một đêm khó quên.

....

Trong đêm, đường phố phía thành bắc yên tĩnh khác thường. Ánh trăng vừa lúc bị mây mờ che khuất, hơn trăm bóng người từ khắp mọi ngõ ngách xuất hiện bao vây lấy căn cứ của Dã Lang bang, đao kiếm ở trong bóng tối phát ra ánh sáng lạnh lùng.

"Có địch tập!"

Một tên bang chúng vừa cao giọng hô lên, âm thanh chưa dứt, đầu người đã rơi xuống đất. Dã Lang bang hơn mấy chục bang chúng lũ lượt tràn ra, đập vào mắt chính là mấy viên đạn dược đen ngòm.

Sau t·iếng n·ổ, cả căn phòng lớn đều ngập trong ánh lửa, hai mươi mấy mạng người cứ thế trở thành củi đốt, tấm biển lớn Dã Lang bang bị nổ đến chỉ còn một nửa.

Bang chủ Dã Lang bang cầm đao xông ra, lại rất nhanh cầm đao chạy vội. Bởi vì đối thủ của hắn không phải là một, mà là ba tên cao thủ Tuyệt Đỉnh.



"Giết!"

Một tiếng ngân dài phá vỡ màn đêm, sau đó là âm thanh đao kiếm xé rách da thịt trộn lẫn cùng tiếng thét rên thê thảm. Đầu của bang chủ Dã Lang bang bị ném xuống trước cửa, thân thể b·ị c·hém thành mấy đoạn nằm vương vải. Bang chúng không còn sĩ khí chỉ lo quay đầu bỏ chạy, để rồi sau cùng hóa làm một phần trong khung cảnh máu tươi và ánh lửa ngập tràn.

Ba vị Gia trưởng cùng các tộc lão yên lặng ngồi trong chính điện, chợt cửa mở ra, một tên ám tử chạy về mang theo tin tức thắng lợi.

Mộc Nhiên cuối cùng cũng không thuyết phục được ba vị Gia trưởng tự mình ra tay. Thế nhưng với hỏa dược được hắn chế tạo và các vị môn khách còn lại của Diệp gia, dọn dẹp Dã Lang bang chỉ là vấn đề thời gian. Mộc Nhiên đến đây mới biết, Tuyệt Đỉnh trong gia tộc ngoại trừ ba vị Gia trưởng và Lưu Hoành, còn có hai vị môn khách chỉ nhận tiền làm việc, mỗi năm xuất thủ hai lần, ngoài định mức thì phải thêm tiền.

Sáng ngày hôm sau, Dã Lang bang đừng nói là người, cho dù là v·ết m·áu trên sàn đều đã bị lau sạch sẽ không còn dấu vết. Sản nghiệp và địa bàn của Dã Lang bang chỉ trong một đêm đều đã sang nhượng, bàn giao hoàn tất, hôm sau vẫn hoạt động một cách bình thường.

Tiếng nổ lớn trong đêm inh ỏi như thế, nhưng ngày hôm sau tuyệt nhiên không có quan phủ tra hỏi, chỉ có dân chúng bàn tán xôn xao.

....

"Lần này bảy thành lợi nhuận đều đưa vào tay tiêu cục Phi Long. Chúng ta dùng thứ này đổi được ba tháng minh hữu, nếu như có địch tập kích, chúng ta cũng không đến nỗi một mình chống chọi."

Trong phòng nghị sự lúc này chỉ có Mộc Nhiên và ba vị Gia trưởng.

"Bảy thành, có nhiều quá hay không?" Nhị Gia trưởng không nhịn được tiếc của.

"Chúng ta nuốt một mình cũng không trôi, hơn nữa sẽ làm cho đám bang phái trong thành Phiêu Diệp bất mãn." Tam Gia trưởng nói đến đây nheo mắt: "Bọn tiêu cục Phi Long bình thường chỉ lo áp tiêu, ngươi làm sao lôi kéo được bọn hắn tham gia vụ này?"

Mộc Nhiên cười nói: "Tiêu cục Phi Long thuộc Thiên Hạ hội, mà cái hội này chỉ tin một loại chân lý gọi là tiền. Chuyện ngồi không hưởng lợi như vậy đương nhiên bọn họ sẽ không từ chối."

"Tiêu cục Phi Long này mới nổi lên gần đây, nhưng vô cùng hung ác. Chỉ cần là thành thị có tiêu cục Phi Long dựng lên, các tiêu cục khác hoặc là liên minh, thuần phục, hoặc là biến mất không còn dấu vết. Độc Nhãn Ma Long Trần Phi tính tình quái gỡ, thủ đoạn tàn nhẫn bất luận nhân tính. Tổng tiêu đầu Hạ Bình lại là một con tiếu diện hổ, bề ngoài hiền lành lòng dạ rắn rết.

Bọn chúng tuy chỉ có hai tên Tuyệt Đỉnh nhưng đều không phải dạng vừa, Hạ Bình từng chiến với Tông Sư mấy chục hiệp mà bất bại, Trần Phi cũng từng bị ba tên Tuyệt Đỉnh vây đánh mà toàn thân trở ra. Đều là hạng bất phàm. Thiên Hạ hội phía sau chúng càng là không giảng đạo lý, không kiêng nể bất cứ thế lực giang hồ nào. Chúng ta tốt nhất không nên có quá nhiều dây dưa với tiêu cục Phi Long thì hơn."



Nghe Tam Gia trưởng tâng bốc thủ hạ của mình như vậy, Mộc Nhiên quả thật thoải mái: "Mọi người yên tâm. Ta và Long Đầu của Thiên Hạ hội có chút quen biết, tiêu cục Phi Long là bạn không phải thù."

Câu này vừa ra, đến cả Đại Gia trưởng cũng thoáng kinh ngạc, sau lại nhắc nhở: "Dù có quen biết cũng phải cẩn trọng. Giang hồ này chỉ có lợi ích, bằng hữu... suy cho cùng cũng là một loại lợi ích."

"Gia trưởng dạy phải." Mộc Nhiên mơ hồ cảm giác trong lời nói của Đại Gia trưởng còn có thâm ý khác, lại không biết cụ thể là lão muốn ám chỉ điều gì.

Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, Mộc Nhiên ngồi xe lăn trở về biệt viện, nhìn thấy Lưu Hoành sắc mặt nhợt nhạt đứng ở nơi đó.

"Bị thương sao không nghỉ ngơi đi."

Lưu Hoành nghe chỉ hừ một tiếng, lại không nói gì. Đêm qua tuy là lấy ba đánh một, nhưng Tuyệt Đỉnh của Diệp gia đều là loại không già thì yếu. Lưu Hoành chém xuống đầu của bang chủ Dã Lang bang, bản thân cũng b·ị t·hương không nhẹ, e là phải tịnh dưỡng mười ngày nửa tháng.

Nhìn lọ ngọc Mộc Nhiên đưa tới, Lưu Hoành nghi hoặc hỏi: "Thứ gì đây?"

"Vật đại bổ." Mộc Nhiên cười nói: "Chẳng những có thể chữa thương của ngươi, còn có thể khiến công lực tăng lên một bậc."

"Còn không cần lo lắng tác dụng phụ giống như bí dược Diệp gia."

Lưu Hoành cầm bình ngọc, có chút không dám tin, lúc muốn ngẩng đầu lên hỏi vì sao đối phương lại đưa cho mình thứ quý trọng như vậy thì mới phát hiện Mộc Nhiên đã được Tố Cẩm đẩy đi xa khuất.

Ám khí, thuốc nổ, dược dịch, trên người tên này còn bao nhiêu bí mật... Những năm tháng bôn ba bên ngoài gia tộc, rốt cuộc hắn đã trải qua những gì, trở thành dạng người như thế nào... Lưu Hoành nhìn về phía trước, cảm thấy mình càng lúc càng nhìn không thấu vị thiếu gia tàn tật này.

"Diệp gia ta có một người như vậy, không biết là phúc hay họa..."

Mộc Nhiên không quan tâm Lưu Hoành nghĩ gì, chỉ biết là lọ dược dịch đó có thể khiến gã đau khổ mấy ngày, mà bản thân trong thời gian này có thể thoải mái thông qua thi triển quyền cước luyện hóa mớ dược vật còn sót lại trong cơ thể, tranh thủ sớm ngày vững chắc thực lực mà không sợ bị ai đó cứ đứng hoài ngoài cửa dòm ngó.

Với cái đà này, có lẽ chuyện trở thành Tông Sư chẳng cần mất đến vài năm.

Một đêm luyện võ miệt mài, Mộc Nhiên ngủ thẳng một giấc đến khi mặt trời lên cao mới chịu thức dậy, không ngờ vừa mở cửa ra đã gặp Quân Thường Tiếu mang đến một tin động trời:

"Thiếu gia, không xong rồi! Tam tiểu thư trở về!"