Đại Yêu Quái

Chương 82: Hiền muội.



Chương 82: Hiền muội.

Mộc Nhiên mặt chưa tỉnh ngủ. "Thì sao, là người hay là cọp mà lão sợ ghê vậy?"

"Thiếu gia của ta ơi. Tam tiểu thư ở bên ngoài xông xáo lâu nay, một thân võ công không thể xem thường, tính tình hào phóng, anh tư bừng bừng, có thể nói là niềm tự hào của Diệp gia ta, mỗi lần nhắc đến đều có thể nở mày nở mặt..."

Quân Thường Tiếu nói thao thao bất tuyệt, còn Mộc Nhiên thì bình tĩnh móc ra một con dao: "Lão con dài dòng nữa thì ta đâm vô nách lão luôn đó. Nói ý chính thôi."

Quân Thường Tiếu nhìn m·ũi d·ao trắng ngần, không nhịn được hít một hơi sâu. Hôm qua Mộc Nhiên bảo lão chuẩn bị một con dao bôi độc, làm sao mà có thể khiến người b·ị đ·âm đau khổ còn hơn là c·hết, hóa ra chính là để dùng như vậy...

Độc là tự mình lựa, đương nhiên biết chất lượng thế nào, Quân Thường Tiếu cũng không dám thử xem thiếu gia có dám hay không. Mấy ngày nay lão đã chứng kiến đủ tính cách thất thường của người này, khi thì hòa nhã, khi thì hung ác đến đáng sợ, trở mặt còn nhanh hơn là sấm chớp.

"Thiếu gia, theo nguồn tin ta được biết, lần này tiểu thư trở về là để tranh giành chức vị Gia chủ với ngài."

Mộc Nhiên nghe đến đây, trong lòng chửi bậy, cuộc đời của cái tên Diệp Phong này chắc cũng sắp viết thành tiểu thuyết được rồi. Làm người chưa được một tháng, sóng gió còn nhiều hơn Mộc Nhiên làm yêu quái mười mấy năm.

"Chức vị Gia chủ là đồ chơi sao, ai cũng muốn giành..." Mộc Nhiên phiền muộn nói.

"Được rồi. Nếu nó đã về thì dẫn ta qua nhìn chút đi. Dù sao người thân hiện tại của ta chỉ còn duy nhất đứa em gái này, nhiều năm qua đi, không biết nó đã trưởng thành thành bộ dạng gì."

"Thiệt luôn hả thiếu gia? Ta cảm thấy bây giờ mà ngài đi gặp Tam tiểu thư, thế nào cũng phải cãi nhau một trận to."

"Là họa thì tránh kiểu gì cũng không khỏi mà."

Tố Cẩm đẩy Mộc Nhiên ra ngoài, chẳng mấy chốc thì đã gặp một thiếu nữ xinh đẹp đang hướng phía này đi tới.

Thiếu nữ tuổi tầm mười tám, mái tóc đen dài ở sau đầu buộc thành đuôi ngựa, mặc một bộ võ phục màu xanh nhạt, mi mày như vẽ, khuôn mặt toát lên anh khí bừng bừng, nhìn qua rất ra dáng nữ hiệp.

Người này chẳng phải ai khác mà chính là tam muội của Diệp Phong, Diệp Huyên.

"Tam muội, lâu ngày không gặp."



Mộc Nhiên có được ký ức của Diệp Phong, nhớ được ngày bé cô nàng này vẫn thường lẽo đẽo phía sau hắn chơi đùa như hình với bóng, tình cảm vô cùng thân thiết, cho nên lúc vừa gặp mặt cũng niềm nở chào hỏi.

Mà Diệp Huyên thì không có vui vẻ như trong tưởng tượng, chỉ có gương mặt như mang tâm sự nặng nề.

"Diệp Phong, đáng lẽ ngươi không nên trở về."

"Diệp gia là võ đạo thế gia, tổ huấn có dặn chỉ có thiên tài xuất sắc nhất của mỗi thế hệ mới có tư cách lên làm Gia chủ. Cho dù phụ thân trước khi q·ua đ·ời có truyền chức vị này lại cho ngươi, đó cũng chỉ là tạm thời."

Hôm nay trời xanh mây trắng, khí hậu ôn hòa, mát mẻ, không hiểu sao cô nàng trước mắt lại nóng tính đến như vậy. Người thân lâu ngày không gặp, giả bộ nói vài câu tình cảm xã giao trước không được hay sao?

Đều nói con em gia tộc lớn đều có tu dưỡng, tại sao cái nhà này ai cũng khó chiều hết vậy... Mộc Nhiên thở dài, đối mặt với thái độ cường ngạnh của tam muội, chỉ cười làm lành nói một câu: "Công việc tạm thời cũng là công việc mà... Với lại, ta đã lên làm Gia chủ đâu mà muội oán trách?"

"Đó cũng là lý do hôm nay ta đến đây."

"Nhường chức vị Gia chủ cho ta đi. Ta mang trên mình huyết mạch của cha, tự thân thiên phú không thua kém ai trong gia tộc, hoàn toàn xứng đáng thừa kế chức vụ này."

"Trước khi các tộc lão và ba vị Gia trưởng có quyết định chính thức, ngươi tốt nhất là nên truyền lại quyền kế thừa chức vị Gia chủ cho ta. Chỉ có ta lên làm Gia chủ, trong tộc mới có thể im hơi lặng tiếng."

Mộc Nhiên nghe lảm nhảm một hồi, trong lòng không còn chút hứng thú gì với vị tam muội này nữa. Vốn tưởng là sẽ có một cô em gái ngoan ngoãn dịu dàng, xem ra là ta nghĩ nhiều. Đám võ đạo thế gia này không phải trong đầu toàn cơ bắp thì cũng là trong đầu có bệnh.

"Ài.... Muội có lòng tin như vậy, thì tự dùng bản lĩnh của mình mà tranh chức vị Gia chủ này đi."

Thấy Mộc Nhiên cứ như vậy mà quay đầu đi mất, không thèm điếm xỉa đến mình. Diệp Huyên không khỏi nổi nóng.

"Diệp Phong, huynh có nghe ta nói hay không vậy?"

"Ta chỉ muốn tốt cho huynh thôi."

Mộc Nhiên mấy ngày tiếp theo đều bị Diệp Huyên đeo bám, nghe mà nhức hết cả đầu, cho nên liền đến tìm ba vị Gia trưởng thương lượng.



"Cái gì? Ngươi muốn sớm tổ chức hội võ gia tộc?" Nhị Gia trưởng đầy mặt bất ngờ nhìn Mộc Nhiên, không nhịn được thét lên. Mà hai vị Gia trưởng khác, cho dù không thất thố như vậy, nhưng cũng không khá hơn bao nhiêu. Bởi vì yêu cầu này của Mộc Nhiên quá... không theo lẽ thường.

Diệp gia có tổ huấn, chỉ truyền lại chức Gia chủ cho tộc nhân có thiên phú xuất sắc nhất thế hệ (Vì nguyên nhân gì thì chắc ai cũng đã biết). Mà chuyện này sẽ được định đoạt ở hội võ gia tộc do các đời Gia chủ đích thân tổ chức, thường là thời điểm các tộc nhân trẻ tuổi đều đạt đến tuổi thiếu niên.

Trước đó Diệp Thiên đã định là sẽ tổ chức vào tháng tám cuối năm, hiện tại chỉ mới là giữa tháng ba. Theo lý mà nói, Diệp Phong nếu như muốn ổn định chức Gia chủ của mình thì nên đề nghị loại bỏ hội võ gia tộc mới phải. Bởi vì nếu chức vị Gia chủ đã được định ra là sẽ dành cho ai, vậy thì không cần phải tuyển chọn thêm nữa.

Nhưng yêu cầu loại bỏ hội võ gia tộc này, ba vị Gia trưởng cho dù tán thành, cũng sẽ bị các tộc lão khác bác bỏ.

Thế hệ này đám thiếu niên chưa ai tu luyện đến Tuyệt Đỉnh, Nhất Lưu lại có không ít, có thể nói là thế hệ hoàng kim của gia tộc trong vòng hơn một trăm năm qua.

Vấn đề của Diệp gia chỉ là đám nhỏ này còn chưa kịp trưởng thành, mà trong tộc đã không còn lực lượng để bảo hộ.

"Không phải ngươi muốn tranh chức Gia chủ sao? Bây giờ muốn tổ chức hội võ gia tộc sớm hơn dự kiến là muốn giở trò gì?" Lời của Tam Gia trưởng không dễ nghe, nhưng cũng hỏi ra tiếng lòng của hai vị Gia trưởng còn lại, bọn họ đều chăm chú nhìn về Mộc Nhiên, đợi hắn trả lời.

"Tình hình Diệp gia hiện tại đã rơi vào cảnh nguy hiểm trước nay chưa từng có. Mà muốn dẹp ngoại họa, trước phải bình nội loạn.

Ta không muốn các tộc nhân bởi vì chức vị Gia chủ này mà âm thầm náo ra mâu thuẫn, tạo cơ hội cho một số nội gian ẩn mình trong tộc thành lập âm mưu chia rẻ.

Cho nên chi bằng sớm tổ chức hội võ gia tộc, để bọn họ có một cơ hội tranh đấu công bằng."

"Còn riêng về phần ta vốn là một người tàn tật, chỉ cần Diệp gia vượt qua sóng gió lần này, chức vị Gia chủ này có thể tiếp tục làm nữa hay không thì với ta cũng có quan trọng gì đâu."

Mộc Nhiên một bộ vì đại nghĩa mà không tiếc chính mình, nói đến ba vị Gia trưởng đều hoang mang đôi phần. Nhưng chuyện này đối với gia tộc trăm lợi mà không có một hại, bọn họ không có lý do gì để từ chối cả.

Đại Gia trưởng im lặng hồi lâu, vẫn hỏi lại một lần:

"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Mộc Nhiên dứt khoát nói: "Diệp Phong mong các Gia trưởng chấp thuận."



"Nếu như ngươi đã muốn như vậy thì bọn ta cũng không ngăn cấm, nhưng đến lúc đó, chỉ mong ngươi đừng có hối hận." Tam Gia trưởng vuốt râu, híp mắt nói.

...

Sau khi tin tức này được tuyên bố, trong gia tộc ai cũng ngỡ ngàng, nhưng sau đó là làn sóng lớn tán đồng. Đây vốn là truyền thống của Diệp gia, để mỗi phân chi đều có cơ hội dựa vào thực lực của mình để cạnh tranh chức vị Gia trưởng.

Cho dù hơn trăm năm nay, không hiểu nguyên nhân gì mà các đời Gia chủ đều là cha truyền con nối, dần dần tạo ra khoảng cách giữa chi chính và chi phụ trong gia tộc. Thế nhưng tổ huấn vẫn còn ở đó, thiếu niên thế hệ này ai cũng muốn đứng lên tranh đấu một lần.

Tin tức này đến tai Diệp Huyên, sau đó nàng liền đến tìm Diệp Phong.

"Nhị ca, cuối cùng huynh đã suy nghĩ thông suốt."

Nghe tiếng 'Nhị ca' lần đầu phát ra từ miệng Diệp Huyên cũng không làm Mộc Nhiên vui vẻ, ngược lại khiến hắn đầy mặt phiền muộn. "Tiểu tổ tông của ta ơi, muội không có việc gì khác để làm hay sao? Suốt ngày đến phiền ta làm gì?"

Diệp Huyên chấp tay sau lưng nghĩ nghĩ, sau đó gật đầu nói: "Ta quả thật không có việc gì khác cần làm."

Nói vậy thì chịu rồi!

"Các Gia trưởng nói chúng ta dù gì cũng là huynh muội, quan hệ không nên quá căng thẳng. Nếu huynh đã không còn cố chấp, bị quyền lực làm mờ mắt, ta cảm thấy hai huynh muội chúng ta nên chậm rãi bồi dưỡng tình cảm, dù gì ta cũng chỉ còn mỗi huynh là người thân trên đời."

"Sau này ta sẽ bảo hộ cho huynh, mặc kệ là huynh muốn vinh hoa phú quý hay chơi bời lêu lỏng đến hết quảng đời còn lại, ta đều sẽ giúp huynh."

Mộc Nhiên trầm mặc nhìn muội muội ruột của Diệp Phong, trong lòng không biết nói gì cho phải.

Bị quyền lực làm mờ mắt, tham vinh hoa phú quý, chơi bời lêu lỏng... Hóa ra ta chính là người như vậy! Chẳng lẽ nàng cảm thấy ta sau khi hai chân tàn tật, tâm lý cũng bắt đầu vặn vẹo rồi?

Hình như trong phủ gần đây cũng có tin đồn dạng này, không biết là ai ác miệng như vậy!

"Hội võ gia tộc chẳng mấy ngày nữa sẽ diễn ra, muội không lo trở về cố gắng tu luyện, đến lúc đó bị người ta đè ra đánh thì sẽ bị ta cười c·hết."

"Huynh dám, ta đánh không lại người khác, nhưng mà dư sức đánh huynh." Diệp Huyên tức giận giơ lên quả đấm nhỏ.

Nhìn bộ dạng này, Mộc Nhiên sững sờ, thoáng chốc nhớ đến một vị cố nhân đã lâu không gặp.

Không biết hiện tại cô nàng bướng bỉnh đó sống như thế nào?