Chương 83: Đó là bởi vì... Ta đã chờ không nổi nữa!
Hội võ gia tộc được Diệp gia tổ chức âm thầm không phô trương, ít ra bên ngoài không có mấy người hay biết, chỉ có trong gia tộc là rầm rộ náo nhiệt.
Tộc nhân từ khắp các chi nhánh đều tụ hội về Diệp Phủ, đứng chật ních xung quanh diễn võ trường rộng lớn. Trên đài cao, ba vị Gia trưởng ngồi ở chủ vị, hai bên là các tộc lão tư thế nghiêm trạng. Mộc Nhiên toàn thân áo trắng ngồi trên xe lăn, tay cầm quạt giấy nhắm mắt dưỡng thần ở nơi đó, quả thực bắt mắt.
Đại Gia trưởng đứng ở trên bục, đọc một bài diễn thuyết dài, sau đó tuyên bố hội võ bắt đầu. Các chi mạch cử thiếu niên nhà mình lên, tự hành giới thiệu một phen, sau đó tiến hành bốc thăm chia tổ thi đấu.
Mộc Nhiên hé nửa con mắt, thấy bóng dáng hiên ngang của Diệp Huyên đứng đó. Cô nàng vừa xong phần bốc thăm, bỗng nhiên quăng ánh mắt khiêu khích về phía này. Nhìn khẩu hình miệng kia, Mộc Nhiên thở dài, cô nàng này lại muốn đánh mình.
Ây, chỉ mong lúc đó đừng có b·ị đ·ánh đến khóc.
Diệp Phong mang thân phận thiếu chủ, hôm nay đương nhiên sẽ tham gia hội võ gia tộc. Nhưng hắn đã xin một số đặc quyền nhất định, chỉ có những người vào được chung kết mới có quyền khiêu chiến hắn.
Cho dù con của Gia chủ các đời đều không ai làm như vậy, đều là từ vòng loại đánh lên, thứ nhất là để phục chúng, thứ hai là để có thêm nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Mà Mộc Nhiên làm như vậy không có ai dị nghị gì. Bởi nếu để hắn tham gia từ vòng loại với đôi chân tàn tật đó, chỉ e trận đầu tiên cũng là trận cuối cùng rồi, về sau không có phần diễn nữa.
Các tộc lão cảm thấy hôm nay Diệp Phong đã suy nghĩ thông suốt, quyết định nhường lại chức vị Gia chủ còn chưa tới tay kia cho người xứng đáng, nên cho dù hắn có đưa ra vài yêu cầu quá phận cũng chẳng ai tỏ thái độ gì.
Hôm nay thiên tài chói sáng trong gia tộc ngoại trừ Diệp Huyên, còn có Diệp Khôi con của Nhị Gia trưởng, Diệp Trần con của Tam Gia trưởng, và Diệp Liên Anh xuất thân từ một chi mạch gần như đã bị lãng quên trong gia tộc.
Diệp Khôi và Diệp Trần tuổi tác xấp xỉ Diệp Huyên, còn Diệp Liên Anh thì mới chỉ bước sang tuổi mười bảy, đều là thiếu niên hăng hái.
Diệp Khôi từ nhỏ ở trong võ đường lớn lên, tu luyện Thương Tùng quyết, còn ngoại luyện thêm vài môn ngạnh công, sở hữu một thân thể cường tráng vạm vỡ và khuôn mặt chất phát ngây ngô.
Diệp Trần là con của Tam Gia trưởng, tính tình trầm mặc ít nói, lúc này đang ở trong góc vắng đứng chờ đợi cho đến lượt mình, không muốn giao lưu cùng người khác.
Diệp Liên Anh tuổi nhỏ nhất, lại tỏ ra tương đối thành thục, trong mắt ẩn chứa nét phong trần mệt mỏi cùng với một chút kiên cường khó nói, đứng ở giữa đám người lộ ra không hợp.
Về phần Diệp Huyên, không nhắc cũng được. Mộc Nhiên sửa lại xe lăn một phen, khoác lên tấm nệm, cũng thiết kế cho nó nghiêng ra trở thành ghế dựa. Tố Cẩm bất động thanh sắc lấy ra một cái dù lớn. Đến khi các vị tộc lão vô thức nhìn qua, vị thiếu chủ kia đã nằm ngủ ngon lành.
"Thật là..." Đại Gia trưởng nhìn, lắc đầu thở dài, thật không hiểu nổi tên nhóc này nghĩ cái gì trong đầu.
Trong lúc Mộc Nhiên đang ngủ, hội võ gia tộc diễn ra một cách suôn sẻ. Có thể thấy các chi mạch của Diệp gia đời này quả thật là thế hệ hoàng kim, hậu nhân chỉ mười mấy hai mươi mà không thiếu người đã đạt đến cảnh giới Nhị Lưu, tin chắc sau này đều sẽ trở thành lực lượng trung kiên của gia tộc. Trong đó Nhất Lưu thì có đến bốn người.
Diệp Huyên, Diệp Khôi, Diệp Trần, Diệp Liên Anh với ưu thế cảnh giới vượt trội, rất thuận lợi đi vượt qua đối thủ, đi đến vòng trong. Hội võ gia tộc sẽ cử hành hai ngày: Ngày đầu phân ra top tám, ngày thứ hai tiến hành thi đấu xếp hạng.
Kết quả chính là ngày đầu Mộc Nhiên ngủ, ngày thứ hai hắn vẫn tiếp tục nằm ngủ, đã vậy còn không chịu đi xuống đài cao.
Trưa ngày thứ hai, mặt trời trên cao thiêu đốt, cả diễn võ trường đều chìm trong hơi nóng hừng hực. Giữa sân lúc này chỉ còn lại bốn thiếu niên thiếu nữ, xung quanh vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn họ, bốn người này tương lai đương nhiên sẽ là trụ cột vững chắc của gia tộc.
Diệp Khôi bẽ bẽ khớp tay, hăng hái nhìn về ba đối thủ còn lại của mình, rất nóng lòng muốn so tài một trận. Diệp Huyên, Diệp Trần cùng với Diệp Liên Anh không ngoài dự đoán đều thành công đánh vào vòng cuối cùng. Dù sao trong cả đám thì chỉ có bốn người bọn họ là cao thủ Nhất Lưu, gia tộc khi xếp đấu phân cặp cũng ưu tiên không cho bọn họ gặp nhau, mãi cho đến vòng cuối cùng.
Mộc Nhiên đang ngủ say sưa thì bị Tố Cẩm đánh thức, lờ mờ mở mắt ra mới kinh ngạc phát hiện mình đã bị đẩy đến vị trí cao nhất trên bục phát biểu, trực diện ánh mắt chăm chú của toàn trường.
"Sau đây thiếu chủ Diệp Phong sẽ đại diện cho dòng chính Diệp gia phát biểu đôi câu vài lời, đồng thời thông báo thể lệ của trận chiến cuối cùng, phân định ra ai là quán quân của hội võ ngày hôm nay."
Câu nói của vị tộc lão gợi lên một tràn pháo tay nhiệt liệt, nhưng lại khiến Mộc Nhiên rất muốn chửi thề.
Nên nói cái gì đây? Vừa mới tỉnh lại đã bị đưa vào thế khó, Mộc Nhiên chỉ biết hiện tại mình rất lúng túng, cũng rất muốn phát tiết một trận. Hắn nhìn xuống đài, thấy bên dưới lít nhít người đứng, có quen có lạ. Ngay cả Lưu Hoành vừa mới thoát khỏi cơn giày vò từ dược dịch cũng ôm kiếm nép ở trong góc nhìn xem.
Bốn tên nhóc bên dưới đều là Nhất Lưu, với Mộc Nhiên mà nói một đấm thì thiếu hai đấm thì thừa. Phía sau hàng ghế, Nhị Gia trưởng không thèm che giấu gương mặt đắc ý muốn nhìn xem trò vui. Chỉ là không biết một lúc sau nữa lão có cười tiếp nổi được hay không?
Một cánh tay đưa lên cao, thanh âm ồn ào xung quanh dần dần yên tĩnh. Mộc Nhiên thở dài một hơi, sau đó từ từ đứng lên trong ánh mắt không thể tưởng tượng của toàn thể người trong gia tộc.
Ánh mặt trời cuồng nhiệt rọi xuống giống như một lớp nền làm cho thân ảnh thẳng tắp đó càng thêm chói mắt. Âm thanh của Mộc Nhiên vang vọng, dường như có ma lực đánh thẳng vào tâm can từng người.
"Ta đã sống như một v·ũ k·hí bí mật của gia tộc trong suốt ngần ấy năm, chỉ để chờ một cơ hội... Không ngờ đến cuối cùng chỉ chờ được tin báo tử nặng nề."
Sau tiếng thở dài, ánh mắt của Mộc Nhiên dần dần sắc bén.
"Các ngươi có thắc mắc tại sao năm nay hội võ gia tộc lại được tổ chức sớm hơn dự định hay không?"
"Đó là bởi vì ... Ta đã chờ không nổi nữa!"
Sau đó Mộc Nhiên bước ra một bước, thân hình như ánh sáng trắng lập lòe, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách mười tám mét đi xuống đài cao, đạp lên diễn võ trường, đứng trước mặt của bốn tên thiên tài gia tộc.
"Cùng lên đi, để ta nhìn xem thiếu niên thế hệ này của Diệp gia lợi hại thế nào!"
Nếu như nói Mộc Nhiên có thể đứng lên khiến toàn trường kinh ngạc không nói nên lời, thì việc hắn chớp nhoáng vượt qua mười tám mét đạp lên diễn võ trường chính thức khiến mọi người như ong vỡ tổ, bốn phía bỗng chốc tràn ngập trong tiếng la hét inh ỏi.
Nhị Gia trưởng sắc mặt cứng đờ, cảm thấy hơi thở không thông. "Ta vừa nhìn thấy cái gì thế kia, là Vô Ảnh Bộ của Diệp gia đó sao?"
Bên cạnh, Tam Gia trưởng không khá hơn bao nhiêu, thân thể không ức chế được run rẩy: "Vô Ảnh Bộ luyện đến viên mãn có thể một bước vượt qua ba mét, hắn ban này bước mấy bước ta không nhìn rõ, nhưng tuyệt đối đã vượt qua cực hạn mà Vô Ảnh Bộ có thể chạm tới."
Đại Gia trưởng thu hồi biểu cảm thất thố, nhưng đáy mắt lại khó che giấu hưng phấn cùng kích động. "Từ nội khí ba động có thể nhìn ra Diệp Phong hiện tại hai chân chẳng những không hề tàn phế, mà còn có thực lực Nhất Lưu vững chắc. Thế nhưng hắn quyết định một mình đánh với bốn người như vậy, có phải là quá kiêu ngạo hay không?"
...
Dưới diễn võ trường.
"Cùng lên đi, để ta nhìn xem thiếu niên thế hệ này của Diệp gia lợi hại thế nào!"
Kinh ngạc qua đi, Diệp Khôi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Mặc kệ là nguyên nhân kết quả thế nào, nếu như đối phương cũng chỉ là cảnh giới Nhất Lưu thì có việc gì mà ta phải sợ?
"Diệp Phong, cho dù ngươi trước đây có là thiên tài số một của Diệp gia, cho dù hai chân ngươi từ đầu đến cuối vẫn luôn hoàn hảo, thì muốn một mình cân bốn cũng quá ngông cuồng rồi! Trước tiên thử tiếp một đấm của ta trước đi!"
Diệp Khôi hét lên một tiếng đinh tai, Thương Tùng quyết không động thì thôi, động thì mãnh liệt như bão tố. Diệp Khôi phóng tới như một viên đạn bắn, nấm đấm nặng nề xé rít không khí, phát ra tiếng gió vù vù chớp nhoáng đã đến trước mặt Mộc Nhiên.
Chỉ thấy Mộc Nhiên trên mặt mang theo thần sắc thất vọng, nhẹ nhàng bước chệch một bước. Một quyền tấn mãnh của Diệp Khôi cứ thế mà chạy ngang góc áo của Mộc Nhiên, lại còn bị hắn thuận thế đẩy nhẹ một cái xém thì té ngã.
Diệp Khôi khó khăn lắm mới giữ được trọng tâm, lại nghe phía sau có âm thanh quạt giấy mở ra, cùng với tiếng than thở nhẹ nhàng vang lên:
"Kinh Phong Quyền tinh túy nằm ở một chữ nhanh, thời cơ ra quyền phải chuẩn, đánh phải chính xác và đủ hung ác. Quyền này của ngươi quả thật kinh phong, chỉ là quá nặng nề, chậm chạp, hạ bộ lúc ra quyền cũng quá qua loa."
Diệp Khôi trán nổi gân xanh, một quyền của hắn căn bản không hề chậm, lại còn mạnh mẽ hữu lực, hôm nay chưa có tên thiếu niên nào có thể chịu nổi hai quyền mà bất bại, há lại là thứ quyền pháp sai lầm trong miệng của tên khốn Diệp Phong này?
Diệp Khôi cảm thấy mình bị sĩ nhục, không nhịn được lao tới lần nữa, Kinh Phong Quyền càng thêm ra sức, muốn giáo huấn cho Diệp Phong một bài học.
"Ta cũng không tin là người có thể né được quyền thứ hai, thứ ba, né được cả đời."