Đại Yêu Quái

Chương 84: Cân hết!



Chương 84: Cân hết!

"Ta đã nói rồi, quyền của ngươi rất chậm, rất chậm."

Mộc Nhiên trong vai thiếu chủ Diệp Phong toàn thân áo trắng, khí vũ hiên ngang, lắc đầu lặng lẽ thu lại quạt xếp. Sau đó mặc kệ Diệp Khôi đánh trái đánh phải, tung ra thêm bao nhiêu quyền đều bị Mộc Nhiên dùng nửa bước chân tránh né.

Mọi người xung quanh tuy chỉ thấy quyền ảnh lờ mờ, nhưng lại rõ ràng góc áo của Diệp Phong trước sau ngay ngắn.

"Tên khốn, có giỏi thì đừng né!"

Mộc Nhiên mỉm cười không nói, Diệp Khôi đang định lao tới chỉ cảm thấy mạn sườn đau nhói, tất cả khí lực giống như bị một luồng khí kình kinh khủng đánh tan, thân thể mất khống chế lui lại ba bốn mét sau đó ngã ngửa ra sau, toàn thân t·ê l·iệt.

Bên tai sau đó mới mơ hồ vang lên tiếng gió, Diệp Khôi đau đớn vẫn cố mở to mắt, nhìn thấy động tác thẳng tay của Diệp Phong vẫn chưa thu hồi, hóa ra thứ đánh vào người hắn không phải nắm tay mà chỉ là một cây quạt giấy.

"Nhìn rõ không, đây mới là Kinh Phong Quyền."

"Nghe được tiếng gió, thì ngươi đã bại."

Mộc Nhiên còn chưa kịp đắc ý, liền phải vội vàng dùng Vô Ảnh Bộ tránh né. Chỉ thấy trong lúc hắn quay đầu nói chuyện với Diệp Khôi, một bàn chân thanh mảnh hữu lực đã quét thẳng đến ngay sau ót.

Diệp Liên Anh chớp lấy cơ hội ngàn vàng, lộn nhào bổ xuống một cước, tiếc là cuối cùng cũng đánh vào khoảng không. Gót chân rơi xuống nền gạch nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, Diệp Liên Anh vặn eo lộn người sang bên, hai chân lại ở trên không trung vẽ ra cước ảnh mơ hồ.

Mộc Nhiên né thoát mấy cước liên hoàn, Diệp Liên Anh đã bật người dậy hai tay tung ra liên miên thủ ảnh, không phải là Lạc Diệp chưởng mà mà Miên Hoa chưởng nửa hư nửa thực hỗn hợp với Liên Tâm chưởng chuyên bất ngờ một chiêu đoạt mạng.

Sở học của Diệp Liên Anh đều không phải là võ học thành danh nòng cốt của Diệp gia, thế nhưng sử dụng tương đối thành thục, còn biết kết hợp với nhau.

Chỉ là...

"Ngươi không mệt sao?"

Mộc Nhiên đợi đến lúc Diệp Liên Anh chiêu thức ra hết, nội khí hỗn loạn, đạp nàng một phát văng ra xa năm, bảy mét. Diệp Liên Anh đến lúc bị đá văng rơi xuống đất, ôm bụng đau nhói, cũng không rõ ràng mình bại như thế nào.

Sau đó nàng rất nhanh nghe được Mộc Nhiên giải đáp.

"Liên tục vận công, chiêu thức có bao nhiêu tung ra bấy nhiêu, nhưng lại không thể hoàn toàn kiểm soát được tiết tấu cũng như dòng chảy nội khí ở trong cơ thể... Ngươi rất nỗ lực, nhưng còn thiếu quá nhiều kiến thức về bản chất của võ học."



"Những thứ này ở trong Tàng Kinh các của Diệp gia đều có, để hôm nào rảnh ta dẫn ngươi đi xem."

Diệp Huyên nhìn Diệp Phong dễ dàng hạ gục hai tên thiên tài trong tộc, hai đối thủ mà nàng cũng không có tự tin chiến thắng dễ dàng, trong lòng không khỏi nao nao. Nếu như Nhị ca vẫn luôn là thiên tài sáng chói như năm đó, vậy thì bản thân còn tranh giành cái chức Gia chủ cực khổ kia làm gì đây?

Từ đáy lòng, Diệp Huyên cảm thấy nhẹ nhõm, rốt cuộc thì nàng vẫn có thể tiêu diêu tự tại, không cần phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, Nhị ca cũng không cần nàng phải bảo vệ.

Nghĩ đến những năm này Nhị ca vẫn luôn ngồi ở trên xe lăn, chịu đựng đủ loại đàm tiếu, Diệp Huyên cảm thấy hổ thẹn vì những lời nói của mình khi trước.

"Tam muội, ngơ ngẩn ra đó làm gì, mau qua đây."

"Để ta xem những năm này ở bên ngoài, muộn đã trưởng thành như thế nào."

Diệp Huyên ngẩng đầu lên, phát hiện Diệp Phong thần thái rạng rỡ, nụ cười nhàn nhạt trên môi tựa như ánh nắng ấm áp. Hội võ gia tộc lần này chính là để chọn ra người có tư chất cao nhất trong gia tộc, xứng đáng kế thừa vị trí Gia chủ.

Nếu như huynh đã muốn chứng minh bản thân mình như vậy, tam muội này cũng sẵn lòng trợ giúp một tay!

"Ta sẽ không vì huynh là Nhị ca của ta mà nhường nhịn đâu. Cho nên... Xem chiêu!"

Diệp Huyên đạp Thừa Phong Bộ, thân hình mảnh khảnh như một luồng gió xanh lao đến, thủ chưởng trắng nõn mềm mại mang theo hương thơm ngào ngạt không lưu tình chút nào vả thẳng vào mặt Mộc Nhiên.

"Hung hăng vậy sao..."

Mộc Nhiên nghiêng người né qua, Diệp Huyên lại liên tục đánh ra thêm gần chục chưởng, tốc độ nhanh đến mức tạo ra tàn ảnh, để người ta cùng lúc nhìn thấy được cả mấy cánh tay.

Nhìn chưởng ấn như hoa nở rộ ở trước mặt, Mộc Nhiên cũng không vì đối thủ là tiểu muội của mình mà nương tay. Quạt giấy trắng tinh bị ném lên cao, bàn tay của Mộc Nhiên như rắn đưa về phía trước, luồng qua chưởng ấn, liên tiếp đánh mấy phát vào hai cánh tay của Diệp Huyên.

Đến khi quạt trắng rơi xuống gọn gàng trong lòng bàn tay của Mộc Nhiên, Diệp Huyên mới nhận ra hai tay của mình đã bị phong kín huyệt đạo, nhất thời nội khí không thể lưu thông.

"Vừa nãy là... Thất Xà Bế Huyệt Chỉ?" Diệp Huyên có phần không dám xác định.

Thất Xà Bế Huyệt Chỉ là một môn võ học mà Diệp Gia sưu tầm được, để ở trong tầng một Tàng Kinh Các, là một môn thủ pháp điểm huyệt bình thường, hơn nữa phải điểm đúng bảy mạch mới có thể phát huy ra được tác dụng là ngăn trở dòng chảy nội khí trong thời gian ngắn.

Diệp Huyên từng bị tên gọi của nó thu hút, nhìn qua một lần, lại xem thường luyện, không ngờ hôm nay bản thân lại bị môn võ học này khắc chế gắt gao, ngay cả Lạc Diệp chưởng cũng không thể phát huy tác dụng.



Mất gần nửa phút, hai tay Diệp Huyên mới lần nữa trở nên thông thuận. "Nhị ca, không ngờ huynh còn tìm được võ học khắc chế Lạc Diệp chưởng."

Mộc Nhiên cười. "Đâu có."

"Đó là bởi vì Lạc Diệp chưởng của muội quá kém, ta tùy tiện dùng chiêu số gì cũng có thể khắc chế được."

"Lạc Diệp chưởng của Diệp Gia ta đáng lẽ phải giống như lá rơi trong gió, để người ta không thể nắm bắt, phòng bị. Tinh túy của nó đều bị muội hoang phí, cố gắng ra chiêu nhanh như vậy thì có lợi ích gì đâu."

Nói đoạn, Mộc Nhiên đạp Thừa Phong Bộ đi đến trước mặt Diệp Huyên, một chưởng vô cùng chậm rãi đưa ra.

Diệp Huyên kinh nghi, định dùng Lạc Diệp chưởng đối kháng, không ngờ liên tiếp tung ra hai chưởng vẫn không thể cản lại bàn tay kia, trơ mắt nhìn nó theo một góc độ hiểm hóc chạm vào ngực mình.

Sau đó Diệp Huyên chỉ cảm thấy như đ·iện g·iật một cái, cả người nhanh chóng bị dòng khí nhu hòa xâm nhập, không nhịn được mà phun ra một ngụm máu tươi, choáng váng lui lại phía sau mấy bước rồi ngã xuống nền đất.

Lạc Diệp chưởng một khi trúng đích sẽ phá tan hết lục phủ ngũ tạng của đối phương, Mộc Nhiên đã rất nhẹ tay, chỉ làm náo loạn dòng nội khí vận chuyển trong người Diệp Huyên trong thoáng chốc, thế nhưng vẫn gây cho nàng đau khổ không nhẹ.

Với độ thành thục Lạc Diệp chưởng của Mộc Nhiên hiện tại, cho là là người có luyện ngạnh công như Diệp Khôi nếu như không kịp dụng nội khỉ cản trở cũng có thể bị hắn một chưởng đánh cho nội tạng nát ra thành cháo. Vốn còn muốn một đánh bốn, nhưng mà nhìn thấy ba ngươi mới chỉ dính có một chiêu mà sắc mặt đều đã trắng xám, Mộc Nhiên chỉ có thể lắc đầu ngao ngán.

"Diệp Trần, đến lượt ngươi."

Mộc Nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt rơi vào thiếu niên từ đầu đến giờ vẫn một tay cầm kiếm đứng ở phía xa diễn võ trường xem xét.

Diệp Trần nhìn Mộc Nhiên, lại nhìn thanh kiếm trong tay, trầm mặc không biết suy nghĩ điều gì.

Mộc Nhiên bước tới mấy bước, có chút húng thú hỏi: "Ta rất tò mò, tại sao ngươi mang theo kiếm, lại trân quý nó như vậy, từ hôm qua cho đến tận bây giờ đều chỉ dùng tay còn lại để đánh nhau?"

Diệp Trần ngước mặt lên, ánh mắt thanh tĩnh như nước, giọng nói lại có phần trầm lạnh:

"Ta mười năm chỉ luyện duy nhất một kiếm chiêu, lại là chuyên dùng để g·iết người đoạt mạng."

"Nếu như đó là điều ngươi lo sợ." Mộc Nhiên nhìn thẳng Diệp Trần, không hề sợ hãi nói:

"Ta cho phép ngươi rút kiếm."



Diệp Trần giống như chờ đợi việc này rất lâu, cũng không từ chối.

"Hi vọng ngươi không hối hận."

Sau đó kiếm ra khỏi vỏ reng một tiếng, lưỡi kiếm trắng ngần v·út ra khỏi vỏ kiếm đen nhánh, tựa như bạch long rời khỏi vực sâu, mở miệng gào thét.

Diệp Trần thân pháp rất nhanh, thoáng cái đã đến trước mặt Mộc Nhiên, lưỡi kiếm giống như một ánh chớp bạc lóe lên trước mắt Mộc Nhiên, sau đó đã trực chỉ vào buồng tim của hắn.

Đáng tiếc cuối cùng mũi kiếm cũng giống như những đòn công kích khác trên diễn võ trường ngày hôm nay, chỉ đủ lướt qua góc áo trắng tinh mà không thể đâm vào.

Diệp Trần nói không sai, kiếm chiêu đoạt mạng mà hắn luyện là một môn kiếm pháp vô cùng nổi danh được Diệp Gia sưu tầm, để ở trong tầng một Tàng Kinh Các. Thế nhưng nó không phải nổi tiếng vì mạnh mẽ, mà nổi tiếng về độ tà môn, rất nhiều đệ tử Diệp Gia đã bỏ dở giữa chừng vì lúc luyện có triệu chứng tẩu hỏa nhập ma, đầu óc trở nên không bình thường.

Sát Tâm Kiếm Pháp!

Trong khoảnh khắc, sát ý tuôn trào đến cực hạn, tròng mắt của Diệp Trần che kín tơ máu, tâm trí bị ý niệm g·iết người bao phủ. Kiếm tùy tâm động, mũi kiếm nở rộ ra hàn quang kh·iếp người, lại càng nhanh hơn mấy bậc.

Nhị Gia trưởng ngồi ở trên đài cao sớm đã không còn giữ được nụ cười, nhìn về phía Tam Gia trưởng, buồn bực nói:

"Lão giấu thật kỹ."

Tam Gia trưởng không phản bác, ánh mắt chăm chú nhìn vào trận đấu giữa sân. Diệp Trần chính là con át chủ bài của lão, thiên phú chẳng kém gì Diệp Phong năm đó, thế nhưng lâu nay vẫn im hơi lặng tiếng chính là để chờ đợi một cơ hội như thế này.

Lão chờ ngày này, đã chờ mười mấy năm.

Năm đó chức vị Gia chủ bị Diệp Thiên c·ướp mất, lão thua tâm phục khẩu phục, thế nhưng con của lão anh tài như thế, sẽ giành lại phần vinh quang ấy về!

Tam Gia trưởng ánh mắt chăm chú giống như có thể phản chiếu được hình ảnh những năm này Diệp Trần thầm lặng cố gắng, thầm lặng trưởng thành, nắm tay không tự chủ được dần dần siết chặt.

Diệp Trần con ta, cố lên!

Đại Gia trưởng im ắng nhìn xuống giữa sân, thân thể căng thẳng. Bởi vì Sát Tâm Kiếm Pháp là một trong những chiêu thức nguy hiểm bậc nhất cất giữ trong Tàng Kinh Các, mà cả Diệp Phong và Diệp Trần đều là tương lai của gia tộc, thế nên lão phải chắc rằng mình có thể ra tay ngăn cản bất cứ lúc nào.

Thế nhưng... Đại Gia trưởng âm thầm xoa bóp cột sống, tại sao lúc này bệnh xương khớp lại tái phát rồi. Sau đó lão liền giao lại việc cứu người cho Lưu Hoành, bản thân thì thở dài ngồi lại tại chỗ.

"Làm Gia trưởng gần hai mươi năm rồi, vậy mà bọn trẻ vẫn không khiến lão già này bớt lo. Cũng không biết khi nào mới có thể về hưu nghỉ ngơi đây..."

"Biết vậy khi đó đã luyện Bích Liễu Công, ít ra về già không cần lo lắng bệnh xương khớp h·ành h·ạ."