Mộc Nhiên ở dưới sân cũng không biết có một lão già một vợ sáu th·iếp đang lo lắng cho mình đến nẫu ruột, chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt quả thực thú vị, kiếm pháp kia cũng rất thú vị.
Ít ra thì hàn quang phát ra từ mũi kiếm kia đã phần nào xua tan đi cơn buồn ngủ của hắn.
Sát Tâm Kiếm Pháp tinh túy nằm ở hai chữ sát tâm, ý niệm g·iết người càng mạnh thì tốc độ ra kiếm càng nhanh, kiếm quang lại càng sắc bén. Chiêu này người muốn luyện đến thành thạo thì khó, nhưng nếu chỉ dùng để đem ra liều mạng thì lại rất dễ dàng, sát tâm liều mạng vừa lên, thực lực tự nhiên tăng lên mấy phần.
Chỉ là nếu như cả về tốc độ và kỹ thuật đều kém đối thủ, Sát Tâm Kiếm Pháp lại lộ ra có lòng mà không đủ lực. Giống như tình hình của Diệp Trần và Mộc Nhiên trong sân hiện giờ vậy.
Mũi kiếm của Diệp Trần có nhanh nữa cũng khó mà theo kịp Vô Ảnh Bộ của Mộc Nhiên, so đấu hiện tại nhìn như chiêu chiêu đều là sinh tử so đấu, hiểm hóc vô cùng, thực ra lại là một trận so thể lực xem ai mệt mỏi trước. Bởi cả Vô Ảnh Bộ và Sát Tâm Kiếm Pháp đều tiêu hao rất nhiều, một cái thì hao nội khí, một cái thì hao tâm thần.
Nhưng hiển nhiên đánh nhau như vậy thì chán quá, không phù hợp với tâm thái muốn chơi đùa một trận của Mộc Nhiên.
"Diệp Trần, ngươi luyện kiếm mười năm, rốt cuộc là đã thành thạo sử dụng Sát Tâm Kiếm Pháp, hay là Sát Tâm Kiếm Pháp đã thành thạo sử dụng ngươi?"
Mộc Nhiên nhìn ra được Diệp Trần tư chất rất tốt, ở độ tuổi này vậy mà đã luyện đến Nhất Lưu giai đoạn viên mãn, lại còn mơ hồ nhìn ra được hình thức ban đầu của võ đạo chân ý. Nếu Diệp Phong lúc nhỏ không bị t·ai n·ạn kia, thiên phú cũng chẳng hơn Diệp Trần hiện tại là bao.
Chỉ là Sát Tâm Kiếm Pháp này có quá nhiều vấn đề, trong mắt Mộc Nhiên thì nó không phải là một bộ kiếm pháp hoàn hảo. Nếu như từ loại kiếm pháp này ngộ ra võ đạo chân ý, e là còn đường sau này của Diệp Trần sẽ bị chệch đi.
Cho nên Mộc Nhiên không tiếc đề điểm.
Diệp Trần đã luyện kiếp pháp này mười năm, luyện đến cảnh giới cho dù cơ thể hoạt động theo sát tâm dẫn lối, hắn vẫn có thể giữ được ý thức thanh tỉnh. Nghe được câu nói của Mộc Nhiên, nội tâm của Diệp Trần giống như không gian im ắng bỗng bị một hồi trống gõ vang, bừng tỉnh.
"Kiếm tùy tâm động, nhưng ngươi đã không thể kiểm soát được tâm của ngươi, lại làm sao có thể kiểm soát được kiếm trong tay."
"Trên đời này sát ý có rất nhiều loại, có đến từ giận dữ, đến từ hận thù, đến từ kích động nhất thời, nhưng những thứ này không phải sát ý thuần túy nhất, càng không phải loại sát ý mà một kiếm khách nên theo đuổi."
Mộc Nhiên một chỉ ấn vào giữa trán Diệp Trần, tách một tiếng, Diệp Trần cảm thấy cả thế giới đều trở nên chậm chạp giống như thời gian dừng lại, trong đầu giống như bị một con nước lớn ập tới, cuốn trôi đi hết thảy suy nghĩ.
Lúc này bên tai lại chậm rãi vang lên giọng nói:
"Quên đi kiếm pháp của ngươi, quên đi tất cả mọi căn nguyên của sát ý, chỉ chừa lại trong lòng duy nhất một lưỡi kiếm."
Mộc Nhiên lùi lại một bước, thân hình nhoáng cái đã lách qua khoảng cách sáu mét, sau đó âm thanh bình thản vang vọng xung quanh: "Vô Ảnh Bộ cho dù có khổ luyện thế nào, cực hạn cũng chỉ có thể trong chớp mắt bước ra một bước, lướt đến khoảng cách hai mét trước đó."
"Chỉ có tâm cảnh đạt đến vô ngã, trong thoáng chốc không còn tạp niệm, không còn vướng bận gì nữa mới có thể bước ra cái cực hạn này."
Võ học thật sự là một thứ rất kỳ diệu, ngày mà Mộc Nhiên vô tình phá vỡ cực hạn của Vô Ảnh Bộ, ngộ ra võ đạo chân ý, nguyên thân của hắn sau một thời gian mày mò cũng thành công lợi dụng những kinh nghiệm này ngộ ra một thức thần thông mới.
Vong Trần.
Đáng tiếc là chỉ có nguyên thân mới có thể sử dụng được chiêu này, bởi vì nó đã vượt qua cực hạn sức chịu đựng của con người.
Câu nói của Mộc Nhiên khơi lên một mảnh hoang mang, đây chính là chia sẽ cảm ngộ của mình về võ đạo chân ý. Ngay cả Tông Sư cũng không hào phóng như vậy.
Đám tộc nhân Diệp Gia cho dù nghe không hiểu gì cũng âm thầm ghi nhớ, có người còn âm thầm viết ra giấy để về sau nghiên cứu.
"Hai người, hai người, Diệp Gia chúng ta quả thật là có phúc." Có tộc lão không nhịn được mà than.
Mười người Nhất Lưu thì chỉ có năm, bảy người có hi vọng đột phá Tuyệt Đỉnh. Cả trăm Tuyệt Đỉnh thì cùng lắm chỉ có hơn mười người đột phá được Tông Sư. Sở dĩ rất nhiều người dừng lại ở một bước này chính là vì không ngộ ra được võ đạo chân ý.
Mà Diệp Gia hiện tại, vậy mà đã xuất hiện hai người. Diệp Phong không cần phải nói, Diệp Trần đã ngộ ra hình thức ban đầu, hoàn toàn lĩnh ngộ chân ý chỉ còn là vấn đề thời gian. Nếu như thuận lợi, Diệp Gia thế hệ này có thể xuất hiện hai vị Tông Sư, so với các đại phái đứng đầu Đại Lý hiện tại cũng không kém bao nhiêu.
Bọn họ nhìn xuống diễn võ trường phảng phất có thể nhìn thấy tương lai rực rỡ của Diệp Gia, lúc này ai thắng ai bại đã chẳng còn quan trọng nữa.
Lúc này, Mộc Nhiên khóe miệng chậm rãi cong lên. Bởi vì trước mắt hắn, Diệp Trần chẳng những không phụ kỳ vọng, lại còn vô tình rơi vào trạng thái đốn ngộ vong ngã. Đây chính là trạng thái mà võ tu ngày đêm tha thiết, mức độ hiếm hoi còn hơn là việc trúng số độc đắc.
Diệp Trần mở mắt, trong mắt hoàn toàn thanh tịnh, chỉ có đáy mắt hiện lên sát khí vô hình. Lưỡi kiếm nâng lên, lại một lần nữa trực diện Mộc Nhiên.
Lần này không có dấu vết của Sát Tâm Kiếm Pháp, đường kiếm đơn giản, lại khó né tránh hơn trước đó gấp mấy lần.
Diệp Trần bước ra một bước, thân hình giống như ánh chớp xuất hiện ở ngay bên cạnh Mộc Nhiên, kiếm phong xoẹt qua để lại trên gò má của hắn một v·ết m·áu mơ hồ.
"Khá thật..."
Mộc Nhiên đạp Vô Ảnh Bộ né tránh, giây tiếp theo mũi kiếm của Diệp Trần đã đâm vào vị trí trái tim của hắn ban nãy, phá tan tàn ảnh. Hai người ở trong sân chỉ còn lại hai cái bóng trắng mơ hồ, giao chiến nhanh đến mức khán giả đã không thể theo kịp.
Chỉ thấy Diệp Trần như hòa làm một với kiếm quang, không ngừng di hình hoán ảnh trên sân, thậm chí xung quanh một đám tộc nhân đã chẳng nhìn được chân hắn thế nào mà đi, kiếm hắn thế nào mà chém xuống, chỉ thấy trên thân thiếu chủ Diệp Phong thi thoảng lại thêm vết cắt nhỏ xíu đến từ kiếm phong.
Diệp Trần trong trạng thái đốn ngộ, chẳng những dần sáng tạo ra Sát Tâm Kiếm Pháp thuộc về riêng mình, còn nhờ Mộc Nhiên nhắc nhở mà nắm giữ được tinh túy của Vô Ảnh Bộ.
Sát Tâm Kiếm Pháp và Vô Ảnh Bộ kết hợp, cộng thêm trạng thái đốn ngộ không cảm nhận được thân thể đau đớn, để chiến lực của Diệp Trần đạt đến một loại độ cao vô cùng kinh khủng.
Trên đài cao, ba vị Gia trưởng đều đã đồng loạt đứng lên. Nhị Gia trưởng tầm mắt gắt gao nhì xuống dưới, cảm thấy kinh ngạc đến hít thở không thông. Cho dù là Tuyệt Đỉnh như lão, nhìn bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện đem theo kiếm quang đoạt mạng kia cũng phải sởn cả gai óc.
"Sát Tâm Kiếm Pháp và Vô Ảnh Bộ kết hợp không ngờ lại nguy hiểm đến mức này. Nếu như đổi lại là người khác, e là chưa quá ba chiêu đã đầu rơi khỏi cổ."
Tam Gia trưởng căng thẳng hơn cả, lo lắng nói: "Trạng thái của Trần nhi e là cả đời khó gặp, nếu như lúc này bị gián đoạn thì quá đáng tiếc..."
Đại Gia trưởng lập tức gằn giọng: "Diệp Phong là thiên tài của Diệp Gia ta, là người kế thừa chức vụ Gia Chủ tương lai, cho dù thế nào cũng không được sảy ra sơ xuất."
"Nếu như một lát tình hình không tốt, do dù có hi sinh mạng già cũng phải tách hai đứa trẻ này ra!"
Lão nói là làm, nhảy một cái, thân hình nhanh chóng tiếp cận bên mép sàn đấu, đồng thời còn ra hiệu cho đám người quan chiến lui ra xa xa.
Mộc Nhiên không ngừng b·ị t·hương, nhưng lại phi thường vui vẻ. Nhìn Diệp Trần không ngừng tiến bộ, chính hắn cũng đang không ngừng tiến bộ. Bởi vì những thứ mà Diệp Trần thi triển, chỉ cần nhìn qua thì Mộc Nhiên cũng đã học xong, thi thoảng hắn còn có loại xúc động muốn dùng Sát Tâm Kiếm Pháp cùng múa với Diệp Trần một hồi.
Chỉ là thoáng nghĩ loại trạng thái này với người thường sao mà khó gặp, cho nên Mộc Nhiên quyết định hỗ trợ Diệp Trần hết mình, để hắn thỏa sức trưởng thành.
Cứ thế giằng co thêm năm phút, Mộc Nhiên bạch y rách nát đủ chỗ, trên mình cũng thêm nhiều v·ết t·hương ngoài da.
Diệp Trần rời khỏi trạng thái đốn ngộ, chẳng những mơ hồ mò mẫm được võ đạo chân ý hoàn toàn mới, nội khí trong cơ thể cũng thông suốt thành một vòng tuần hoàn sinh sôi không dứt, sơ bộ bước vào cảnh giới Tuyệt Đỉnh.
Hai người nhìn nhau, Mộc Nhiên ung dung đứng đấy, còn Diệp Trần sau một hồi trầm mặc thì chậm rãi thu kiếm vào vỏ.
Mộc Nhiên nãy giờ chịu đánh cả buổi, cũng muốn đánh nhau một trận ra trò, thế nhưng nghĩ lại Diệp Trần vừa mới đột phá đến cảnh giới Tuyệt Đỉnh lực lượng còn chưa ổn định nên cũng không có ý ngăn cản.
Hắn chỉ đành quay qua nhìn ba người còn lại:
"Được rồi, cùng lên đi."
Chẳng ngờ ba người kia nghe vậy sắc mặt xám xịt, Diệp Khôi hừ một tiếng: "Hừ, đánh nữa còn có ý nghĩa gì chứ. Ta nhận thua." Nói xong gã liền xoay người rời đi.
Mộc Nhiên chớp mắt ngỡ ngàng.
Hai thiếu nữ còn lại trong sân quay mặt nhìn nhau, đều nhìn ra được bất đắc dĩ trong mắt đối phương, sau đó cũng đồng loạt ôm quyền nói: "Ta cũng nhận thua."
Sau khi nhìn thấy màn đánh nhau của Diệp Phong và Diệp Trần, ngay cả cảnh giới Tuyệt Đỉnh như ba vị Gia trưởng còn phải trố mắt, ba người Nhất Lưu bọn họ cũng tự biết bản thân mình thực lực đến đâu.
Mục đích đến hội võ gia tộc là để chứng tỏ tài năng, bây giờ ba người mà cùng lên đánh một người, thắng chẳng được vẻ vang gì, còn thua thì mất hết mặt mũi, quan trọng là còn b·ị đ·ánh.
Ba người bọn họ đương nhiên là không muốn tự chuốc đau khổ.
Mộc Nhiên khóe môi mấp máy mấy lần, cuối cùng cũng không nói nên lời. Chẳng lẽ bây giờ lại bảo bọn họ ở lại một chút, mình đánh còn chưa đã tay?
Đại Gia trưởng nhìn tất cả bình an, thở phào một hơi, sau đó cao giọng tuyên bố:
"Hội võ gia tộc thế hệ này, người thắng chung cuộc là thiếu chủ Diệp Gia, Diệp Phong!"
Lời tuyên bố chấm dứt, kéo theo mấy trăm người nhiệt liệt hưởng ứng, reo hò. Năm nay có thể nói là hội võ gia tộc xuất sắc nhất trong mấy trăm năm vừa qua, cuối cùng cũng tìm ra quán quân chung cuộc, người tương lai sẽ dẫn dắt thể hệ trẻ tuổi của Diệp Gia đi về phía đỉnh phong.
Mộc Nhiên đứng ở giữa sân đấu nhìn bốn phía nổi lên một trận hoan hô ầm ĩ, cái tên Diệp Phong được kêu lên liên hồi, khóe môi không nhịn được câu lên.