Hội võ gia tộc kết thúc, Diệp Phong bị mấy vị Gia trưởng kéo vào trong phòng. Nhị Gia trưởng cẩn thận đóng cửa phòng lại, sau đó lộ ra tiếng cười càn rỡ:
"Diệp Phong, ngươi rốt cuộc còn giấu chúng ta bao nhiêu chuyện?" Có thể nhìn thấy lão rất vui vẻ.
Tam Gia trưởng lại hỏi: "Đôi chân của ngươi lành lại từ bao giờ, năm đó chính mắt ta thấy, việc ngươi tàn tật không thể nào là giả."
Mộc Nhiên vẫn ngồi ở trên xe lăn, đối mặt với chất vấn, lại diễn ra dáng vẻ hồi ức sâu xa kể lại:
"Chuyện đến nước này, ta cũng không cần giấu diếm thêm nữa. Năm đó cha ta sớm đã cảm thấy Diệp Gia không còn Tông Sư chống đỡ, tình hình sẽ càng lúc càng khó khăn, cho nên sau khi tìm được người chữa trị cho ta cũng không đưa về gia tộc, mà căn dặn ta tiếp tục lẩn tránh bên ngoài, mượn cớ là đưa đi quản lý sản nghiệp gia tộc, thực tế là mong ta âm thầm luyện võ cho đến khi tấn thăng Tuyệt Đỉnh rồi thì sẽ đón trở về, không ngờ..."
"Người chữa trị cho ta năm đó, sau này vào rừng nghiên cứu dược đạo, thuận tiện lập ra một bang phái lấy tên là... Thiên Hạ Hội."
...
Mộc Nhiên vốn nghĩ sau khi hội võ gia tộc kết thúc thì mình sẽ được thanh thản một thời gian, không còn bị ai quấy rầy nữa.
Nhưng hiện thực lại hoàn toàn trái ngược với mong đợi, Diệp Huyên hầu như mỗi ngày đều đến, trước đây là vì khuyên hắn suy nghĩ thông suốt, mau chóng buông bỏ, hiện tại thì là ríu rít bên tai đòi được chỉ điểm võ học.
Mỗi lần như thế, Mộc Nhiên đều nở nụ cười thân thiện, sau đó đè nàng ra đánh một trận ra trò. Mỗi ngày Diệp Huyên đều sạch sẽ gọn gàng đi đến, đầu bù tóc rối đi về. Nhưng cô nàng ham học cực kỳ, cho dù b·ị đ·ánh bầm dập vẫn không ngày nào bỏ cuộc.
Qua mấy ngày, trước cửa lại đón thêm một vị khách không mời. Mộc Nhiên khi nhìn thấy Diệp Liên Anh cũng đầu đầy chấm hỏi.
"Ngươi đến đây làm cái gì?"
Diệp Liên Anh từ nhỏ lăn lộn bên ngoài, không hề rụt rè mà nói thẳng nguyên do: "Hôm trước không phải ngươi nói sẽ dẫn ta đi Tàng Kinh Các hay sao, chẳng lẽ quên rồi?"
Mộc Nhiên quả thực hôm đó chỉ tùy tiện nói chơi một chút, nhưng mà người ta đã đến cửa như vậy, không chịu trách nhiệm là không được. Nghĩ đến ban nãy đánh Diệp Huyên còn chưa đã tay, thế là Mộc Nhiên dõng dạc nói:
"Mấy thứ đó ta đều đọc qua rồi. Thay vì ngồi xem sách nhàm chán, chi bằng ngươi qua đây, chúng ta vừa đánh vừa thảo luận." Nói rồi hắn liền thuận thế dắt tay Diệp Liên Anh vào trong sân, sau đó cẩn thận đóng kín cửa.
"... Hả?" Diệp Liên Anh không nghĩ tới thiếu chủ Diệp Phong rảnh rỗi nhiệt tình như vậy, sau đó nàng bị hắn h·ành h·ạ suốt hơn nửa giờ, đến lúc bước ra cửa thì đã b·ị đ·ánh đến tàn tạ như một tên ăn mày.
Trong sân vọng lại tiếng nói như ma quỷ của Mộc Nhiên: "Ta cảm thấy mình còn rất nhiều thứ để dạy, nếu ngươi rảnh rỗi thì hôm khác nhớ đến."
Diệp Liên Anh nghe vậy cười khổ, hai chân run rẩy chống eo rời đi.
Hôm nay nàng học được rất nhiều, cũng b·ị đ·ánh rất thảm. Bốn chữ thương hoa tiếc ngọc dường như không nằm trong từ điển của vị thiếu chủ Diệp Phong này.
Thế nhưng sau đó mỗi ngày Diệp Liên Anh đều đến đúng giờ, cùng với Diệp Huyên tìm Mộc Nhiên luận võ. Hai đánh một nhưng hai nàng không chiếm được chút tiện nghi nào, cho dù dùng tư thế nào bắt đầu thì đều kết thúc bằng tư thế nằm bẹp dưới sân. Người này ngã xuống thì người kia b·ị đ·ánh, cứ thế luân phiên.
Đến nỗi Diệp Liên Anh và Diệp Huyên cảm thấy chỉ có hai người không đủ để cho Diệp Phong h·ành h·ạ, hôm sau còn lôi kéo Diệp Khôi đến.
Nghe nói là được chỉ điểm võ học, Diệp Khôi phi thường hăng hái, còn chưa đến cửa đã thét lớn: "Diệp Phong, ta đến rồi!"
Hai người Diệp Huyên và Diệp Liên Anh nhìn nhau, trong mắt lóe lên một vòng ý cười thâm hiểm, sau đó trái phải dẫn Diệp Khôi bước vào. Cửa lớn đóng lại, trong sân bắt đầu truyền ra từng hồi tiếng rên cả nam cả n·ữ q·uái dị, khiến người đi ngang không khỏi rùng mình.
Không giống như lúc ở hội võ gia tộc, Mộc Nhiên ngoài né tránh còn biết nắm lấy cổ tay vật người ta xuống đất. Ba người luân phiên lao tới, kết quả không được mấy chiêu thì đều bị ném nằm ra đất, dấy lên một trận cát bụi mịt mù.
Đều là Nhất Lưu, nhưng kỹ thuật chênh lệch quá lớn, làm cho Mộc Nhiên nhìn qua giống như đang khi dễ ba đứa con nít. Thảm nhất phải là Diệp Khôi, hầu như không ra được quá hai quyền thì đã bị Mộc Nhiên nắm lấy quăng đi.
"Yếu, yếu quá, kiểu này ta phải chăm sóc các ngươi thật kỹ càng mới được." Mộc Nhiên nhìn ba người bị ném đến rên rỉ nằm trên mặt đất không còn sức lực đứng lên, trong nội tâm dâng lên một hồi tiếng cười giống như ma quỷ.
Ba người nằm ở trên đất cố nhẫn nhịn toàn thân nhức mỏi, trong lòng cũng là cười khổ. Tên Diệp Phong này giống như một quyển bách khoa toàn thư, còn thông thạo võ học của Diệp Gia hơn là các tộc lão trong gia tộc, chỉ nhìn một chút là đã biết vấn đề của họ ở đâu sau đó đề ra phương hướng sửa đổi.
Tuy là b·ị đ·ánh đến nâu tím khắp người, nhưng chỉ qua mấy ngày như thế, bọn họ đã có cảm giác trước đây mình luyện võ đều là sai lầm. Võ học Diệp Gia ở trong tay Mộc Nhiên triển lộ ra phong thái và uy lực trước đây chưa từng có.
Kinh Phong Quyền, Lạc Diệp Chưởng, Vô Ảnh Bộ, Toàn Phong Cước cùng với hơn hai mươi tám môn võ học khác đều bị hắn luyện đến cảnh giới đăng phong tạo cực, thậm chí uy lực còn vượt qua giới hạn ban đầu.
Ba người bọn họ cảm thấy với thiên phú võ học như vậy, việc Diệp Phong trở thành võ đạo Tông Sư chỉ là vấn đề thời gian.
Sau hội võ gia tộc mười ngày, trong sân lại thêm ra một vị khách không mời.
Diệp Trần nhìn Diệp Khôi lê lết nơi góc tường, Diệp Huyên nằm sải lai giữa sân, Diệp Liên Anh ngã cắm đầu ôm góc cột, lại nhìn Diệp Phong dáng vẻ người vật vô hại ngồi trên xe lăn, trong đầu tràn đầy dấu chấm hỏi.
"Các ngươi ở đây là để làm gì?"
Ba người kia hít vào thì ít thở ra thì nhiều, đương nhiên không rảnh rỗi hao phí khí lực trả lời vấn đề của Diệp Trần. Chỉ có Mộc Nhiên mỉm cười nói:
"Bọn họ đến giúp ta dọn sân, nhổ cỏ."
Ba người nằm nghe Mộc Nhiên nói ra lời lẽ như vậy, trong lòng không khỏi chửi thề một trận. Quả thực sau khi ba người bọn họ đến đây luyện võ, trong sân không còn ngọn cỏ nào mọc nổi, nhưng cũng không cần nói thẳng ra như vậy chứ!
Diệp Trần không hiểu chuyện gì xảy ra, cũng không mấy để tâm, bởi hôm nay hắn đến là có chuyện khác quan trọng hơn.
"Ta muốn đánh với ngươi lại một trận, ta có thể áp chế thực lực xuống còn Nhất Lưu."
Mộc Nhiên đánh giá Diệp Trần từ trên xuống dưới, khí huyết nội liễm, hơi thở vững vàng, hoàn toàn không lộ ra bất kỳ một tia nội khí bất ổn nào.
"Xem ra ngươi đã kiểm soát ổn định được cảnh giới."
"Vậy tốt."
Mộc Nhiên giống như đã đợi ngày này rất lâu, chạy vào trong góc lấy ra gậy gỗ mà mình đã chuẩn bị từ trước, một mặt mong đợi nói: "Đến đi, ngươi không cần áp chế cảnh giới làm gì đâu, để cho ta xem ngươi hiện tại đã mạnh bao nhiêu."
Diệp Khôi nhìn ánh mắt Mộc Nhiên, nếu không lầm thì đó là ánh mắt đã muốn đánh người đến mức khó lòng chờ đợi. Nhưng mà đối thủ lần này của hắn là một tên Tuyệt Đỉnh, đánh nổi sao? Trong lòng cả ba người đều nổi lên câu hỏi như vậy, đồng thời còn có một chút mong chờ vô lý. Nếu như có thể nhìn thấy dáng vẻ của tên Diệp Trần kia bị ném xuống đất, chậc chậc...
"Tuyệt Đỉnh và Nhất Lưu chênh lệch rất lớn, ngươi tốt nhất không nên khinh thường." Diệp Trần mặt không biểu lộ, lạnh nhạt nhắc nhở.
Mộc Nhiên lại như chẳng để vào tai. "Tới đi, ngươi và ta chênh lệch cũng rất lớn."
Câu trả lời này để Diệp Trần im lặng một hồi.
"Ngươi sẽ hối hận."
Ba người Diệp Huyên, Diệp Liên Anh và Diệp Khôi ngồi chụm lại một góc, vừa quan chiến vừa thảo luận. Diệp Khôi nói: "Các ngươi cảm thấy ai sẽ thắng."
Diệp Liên Anh có chút mong đợi nói: "Cuối cùng có thể nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Phong lúc b·ị đ·ánh là như thế nào." Mấy ngày nay tuy là học được nhiều điều, nhưng mà nàng cũng bị khi dễ thảm, trong lòng tích tụ không ít hỏa khí.
Diệp Huyên lại có chút trầm tư: "Một người thiên phú võ học phi phàm, một người mới mười chín tuổi đã vào Tuyệt Đỉnh. Chung thế hệ với hai người này áp lực ghê."
Diệp Liên Anh nghe vậy cười nói: "Đã là gì, nghe nói Ngũ Đường Chủ Vũ Canh của Thiên Hạ Hội năm đó mới mười sáu tuổi đã vào Tuyệt Đỉnh, hơn nữa lần đầu xông xáo giang hồ đã độc chiến đánh bại ba vị Tuyệt Đỉnh khác, lấy được xưng hào là Bạch Mi Tà Hổ. So với hắn thì hai người này còn kém lắm."
"Đừng có tâng bốc người ngoại hạ thấp người nhà như vậy, nhị ca ta và Diệp Trần cũng không hề kém." Diệp Huyên nghe vậy, khẽ bất mãn.
Diệp Liên Anh bĩu môi: "Ta chỉ muốn an ủi ngươi một thoáng. Núi cao luôn có núi cao hơn, chúng ta hoàn thành tốt bổn phận của mình là được rồi."
Diệp Khôi yên lặng cách xa hai cô nương này một chút: "Cãi nhau gì chứ, so với ai thì chúng ta cũng đánh không lại. Càng so càng thảm."
Lúc này, trong sân, ánh kiếm kinh hiện.
Ba người đưa mắt nhìn qua chỉ lờ mờ thấy được một bóng đen mang theo ánh kiếm sáng ngời. Dưới mặt trời ban trưa, lưỡi kiếm của Diệp Trần sao mà chói mắt, lại nhanh như chớp giật, thoáng cái là tới.
Diệp Trần không hề khinh thường đối thủ, vừa xuất chiêu đã dùng đến tuyệt kỹ Sát Tâm Kiếm Pháp. Sau khi đột phá Tuyệt Đỉnh, Diệp Trần cảm thấy mình trong cùng thế hệ Diệp Gia đã không còn đối thủ. Hôm nay đến khiêu chiến Diệp Phong, chỉ là đền bù tiếc nuối mười ngày trước không thể đánh đến cuối cùng.
Nào ngờ lưỡi kiếm vụt qua, Diệp Trần lại như bao lần chỉ có thể chém trúng tàn ảnh của Mộc Nhiên. Nhưng khác là lần này, ngoại trừ né tránh, Mộc Nhiên còn biết phản công.
Một kiếm không trúng, Diệp Trần bỗng nhiên cảm thấy nhịp tim gia tốc, phía sau tiếng xé gió càng lúc càng gần.
"Mấy hôm nay ta cũng luyện Sát Tâm Kiếm Pháp, ngươi có muốn nếm thử một chút hay không?"