Đại Yêu Quái

Chương 87: Độc Cô Thành!



Chương 87: Độc Cô Thành!

Phía sau vang lên giọng nói của Mộc Nhiên, Diệp Trần vội đưa kiếm đón đỡ, nhưng không ngờ bị đạp một cái lăn ra xa mấy bước.

Không thể nào!

Trong nội tâm Diệp Trần gào thét, nhưng quay đầu lại là hiện thực bóng gậy càng lúc càng gần.

Bốc một tiếng!

Ba người quan chiến nhìn thấy Mộc Nhiên một gậy đập thẳng vào đầu Diệp Trần, lông mày không tự chủ được run rẩy một cái, nửa bên mặt cũng có ảo giác đau nhức. Quá tàn nhẫn rồi... Đánh kiểu này thì e là xương đầu cũng lệch.

"Đánh nhau mà ngươi thất thần cái quái gì thế?"

Mộc Nhiên chống nạnh, không vui nói. Nhớ đến lần trước hắn rất vất vả để cho Diệp Trần đánh cả buổi, hôm nay muốn lấy chút vốn lãi, thế quái nào mà tên này vừa ăn một chiêu đã ngã.

Chơi ăn gian vậy? đánh thế này sao mà đã tay?

Diệp Trần phải mất một lúc mới xua tan cảm giác choáng váng, lồm cồm bò dậy. "Ngươi vừa nãy là Sát Tâm Kiếm Pháp?"

Nghe vậy Mộc Nhiên không nhịn được cười: "Đùa, ta mà dùng loại kiếm pháp đó thì ngươi chẳng nhẹ nhàng như bây giờ đâu. Hên là ban nãy ta cầm gậy gỗ đó, cầm kiếm thì ngươi tiêu rồi."

Diệp Trần không tin tà, cầm kiếm xông lên.

"Một lần nữa."

Sau đó mười bốn chiêu, hắn lại bị Mộc Nhiên một gậy thọt mạnh vào bụng, đau đến không đứng lên nổi.

Mộc Nhiên thuần thục cả Kinh Phong Quyền lẫn Vô Ảnh Bộ, tốc độ không hề thua kém mà còn vượt qua Diệp Trần, về phương diện nội công thì Tàng Long Kinh lại hơn hẳn Thương Tùng Quyết mọi mặt.

"Kiếm pháp của ngươi t·ấn c·ông vừa nhanh vừa ác, nhưng mà sơ hở nhiều quá. Cảnh giới ngươi cao hơn ta là thật, nhưng lại không nhanh bằng ta, b·ị đ·ánh là chuyện rất bình thường thôi."



Mộc Nhiên cảm thấy mình vượt cấp đánh người là chuyện rất bình thường, lựa lời an ủi. Thật ra thì so với Diệp Trần thất vọng, Mộc Nhiên càng thất vọng hơn.

Chỉ là Diệp Trần nghe vậy không khỏi trầm mặc, không muốn tin tưởng mình sau khi lên Tuyệt Đỉnh vẫn không đánh thắng được.

"Lại tới."

Cảnh tượng sau đó, cả ba người đã không nỡ lòng nào nhìn xem. Diệp Liên Anh khóe miệng co rút, bất đắc dĩ nói: "Ta cảm thấy chúng ta sắp có thêm một tên đồng bọn."

"Vốn còn ý định sau khi lên Tuyệt Đỉnh sẽ quay lại khiêu chiến tên khốn này, hiện tại ta tuyệt vọng mẹ rồi. Tuyệt Đỉnh cũng bị hắn đánh như con." Diệp Khôi chậc lưỡi nói.

Diệp Liên Anh vỗ vai hắn an ủi: "Ít ra thì sau khi lên Tuyệt Đỉnh năng lực chịu đòn sẽ cao hơn, b·ị đ·ánh sẽ không đau như vậy nữa."

Diệp Khôi: "..."

Diệp Huyên lại là người theo chủ nghĩa hiện thực: "Chúng ta mà lên Tuyệt Đỉnh, Nhị ca cũng lên Tuyệt Đỉnh lâu rồi. Trước sau gì cũng chỉ có thể b·ị đ·ánh."

Hoàng hôn rơi xuống trời tây, Diệp Trần mặt mũi bầm dập bước ra khỏi sân nhỏ, thẩn thờ, bao nhiêu ngạo khí ở trong lòng đều đã bị Mộc Nhiên từng gậy từng gậy đánh tan.

"Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên... Nhưng cũng không cần đánh đau như vậy chứ?" Diệp Trần vừa lẩm bẩm vừa sờ lên mặt, bàn tay vuốt đến đâu đều là đau rát.

"Dưỡng thương xong lại tới, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Mộc Nhiên nói xong quay đầu nhìn về ba người đang ngồi xem trò vui trong góc, nụ cười dần mất đi nhân tính.

"Các ngươi nghỉ ngơi xong chưa?"

Sau ngày hôm đó, Diệp Trần vẫn tới đều đặn, cùng ba người luân phiên đấu tập với Mộc Nhiên. Ngoài Sát Tâm Kiếm Pháp và Vô Ảnh Bộ ra thì công phu quyền cước của Diệp Trần chẳng khác nào mèo cào, Mộc Nhiên nhìn chán đến mức không thèm sửa lại. Dù sao thằng khứa này dùng được kiếm, vậy chẳng cần học thêm quyền cước quá nhiều làm gì, tránh việc học loạn mà không tinh.

Sau nửa tháng, hầu như võ học của cả bốn người đều được chấn chỉnh lại ngay hàng thẳng lối, đạt đến con số bảy trên thang mười điểm của Mộc Nhiên, mà quá trình huấn luyện cũng đến đây là kết thúc.



Lý do hoa mỹ thì là: "Những thứ có thể dạy ta đều đã dạy rồi, con đường phía sau này, võ đạo rộng lớn, các ngươi vẫn phải tự mình bước đi."

Lý do thực tế thì là Mộc Nhiên chơi chán, đánh cũng chán rồi.

Nghe đến sau này không còn b·ị đ·ánh nữa, bốn người đều tỏ ra tiếc nuối. Thời gian nửa tháng này bọn họ tiến bộ thần tốc, có thể nói là giảm bớt mấy năm khổ luyện. Nhưng mà đám người không nói gì thêm, dù gì với thân phận thiếu chủ Diệp Gia, Diệp Phong bận rộn cũng là điều dễ hiểu.

Sau khi đám người rời đi, Mộc Nhiên thực sự bận rộn bế quan đột phá cảnh giới Tuyệt Đỉnh. Người bình thường phải ở cảnh giới Nhất Lưu đắm chìm rất lâu mới có thể sinh ra lượng nội khí đủ để lắp đầy kinh mạch. Nhưng chỉ có thể nói là dược lực đến từ Nguyên Long Bất Tử dược thật sự quá bộ, Mộc Nhiên chẳng những cảm thấy nội khí trong cơ thể mình được lấp đầy, mà còn căng tràn như muốn bắn vọt ra ngoài.

Nếu mà không đột phá nữa, hắn chỉ sợ mình sẽ bị nổ c·hết!

Cảnh giới Tuyệt Đỉnh yêu cầu nội khí trong cơ thể chảy xuôi tạo thành một vòng tuần hoàn sinh sôi không dứt. Đối với người bình thường, chuyện này khá mơ hồ và khó giải quyết, nhưng với yêu quái đã từng chứng kiến đủ loại pháp thuật như Mộc Nhiên thì không có khó khăn gì.

Người khác trong lúc nguy cơ sinh tử đột phá, đốn ngộ đột phá, bế quan lâu ngày rồi đột phá, còn Mộc Nhiên chỉ cần ngồi xuống là có thể bắt đầu.

Tiểu long linh hoạt chạy khắp kinh mạch, dẫn dắt dòng nội khí cuồn cuộn tạo thành một vòng tròn không dứt. Mộc Nhiên cứ ngồi đó, để dòng chảy nội khí liên tục men theo đường cũ mà tăng tốc, cho đến khi hóa thành một dòng chảy bất biến.

Nội khí nối thành vòng tròn tuần hoàn, không có điểm đầu cũng không có điểm cuối, sau mỗi vòng chảy đều lặng lẽ tăng trưởng một chút. Cảnh giới Tuyệt Đỉnh nếu như luyện đến cực hạn, số lượng nội khí có thể nhiều gấp ba, bốn lần lúc còn ở Nhất Lưu, hơn nữa còn có khả năng phục hồi nhanh chóng.

Mộc Nhiên mở mắt, tung chưởng, một long ảnh mơ hồ gào thét bay ra khoảng cách ba mét rồi biến mất. Nhất Lưu có thể dùng nội khí bao bọc cơ thể, cường hóa chiêu thức. Còn Tuyệt Đỉnh có thể nội khí ngoại phóng, hóa thành đủ loại sát chiêu kinh khủng. Mỗi tăng lên một cảnh giới võ đạo đều là thay đổi về chất, kể ra uy lực chiêu thức và nền tảng cơ thể đều được tăng cao một mảng lớn.

Nhẹ nhàng lau v·ết m·áu nơi khóe miệng, Mộc Nhiên biết là cảnh giới của mình đi lên quá nhanh, cơ thể đã có phần áp chế không nổi nội khí hóa long ở trong cơ thể. Thời gian sau đó, có lẽ phải chăm chỉ tắm thuốc rèn luyện để đền bù.

"Làm người mệt thiệt... nhưng mà cũng vui."

...

Năm thứ mười bảy, tháng tư.

Đứng trước cửa thành Phiêu Diệp phồn hoa náo nhiệt, Bạch Băng Nhi vẫn như hơn một tháng trước đó, trên mặt mang một tầng băng sương lãnh cảm. Chỉ khi quay đầu nhìn về thanh niên bên cạnh, băng giá trong mắt nàng mới có phần tan đi đôi chút.



"Sư huynh, chúng ta đã đến nơi. Huynh có muốn tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút hay không?"

Đứng trước mặt nàng lúc bầy giờ là Độc Cô Thành, thanh niên có tư chất xuất chúng nhất thế hệ này của Sơn Hà Môn, năm tuổi luyện võ, mười sáu tuổi Nhất Lưu, hai mươi mốt tuổi Tuyệt Đỉnh. Nay y hai mươi tám tuổi, tinh thông cả hai môn tuyệt học nổi danh của Sơn Hà Môn là Đại Sơn Phật Chưởng và Đại Hà Kiếm Quyết. Với tư chất như vậy, Độc Cô Thành được đánh giá là tương lai trong vòng ba mươi năm rất có khả năng sẽ trở thành vị Tông Sư thứ hai trong môn phái, được Chưởng Môn hết mực bồi dưỡng.

Cho dù Bạch Băng Nhi lớn lên xinh đẹp hơn người, thiên phú luyện võ xuất chúng, nhưng đứng ở bên cạnh Độc Cô Thành vẫn lộ ra có hơi bình thường.

"Cũng được, khó khăn lắm mới có một chuyến ra ngoài. Ta cũng muốn xem xem thành Phiêu Diệp này có chỗ nào đặc sắc, mà lại sinh ra một Diệp Gia ngang tàng như vậy." Độc Cô Thành mặt ngoài không lộ buồn vui, trong mắt toát lên tự tin cùng kiêu ngạo. Lần này đến thành Phiêu Diệp đối với hắn chẳng phải chuyện lớn lao gì, chẳng qua là thay sư môn xuất khí, dạy dỗ một chút tiểu miêu tiểu cẩu mà thôi.

Diệp Gia tuy là có mấy trăm năm lịch sử, nhưng danh tiếng trung quy trung củ, thực lực càng ngày càng giảm, đã không có phong độ như xưa. Trong mắt của đại đa số người giang hồ, đây chỉ là một gia tộc sắp sửa lụi tàn mà thôi.

Không ai giàu ba họ, không ai khó ba đời. Thế sự luân chuyển, loại chuyện một gia tộc đã từng huy hoàng dần dần đổ nát ở trong giang hồ đã không còn lạ. Đại Lý quốc thổ lớn như vậy, thử hỏi thế gia tồn tại được ngàn năm có bao nhiêu?

Sơn Hà Môn tuy chỉ mới thành lập không lâu, nhưng Chưởng Môn là Tông Sư thực lực cao cường, còn đang độ tuổi sung mãn. Trong môn phái lại có hai món tuyệt học nổi danh là Đại Sơn Phật Chưởng và Minh Hà Kiếm Quyết, nghe nói đều thoát ly phạm trù võ học thông thường, đã dính đến một chút ảo diệu tiên nhân.

Trong toàn bộ Đại Lý rộng lớn, thế lực Sơn Hà Môn đủ sức xếp vào thứ hạng trước hai mươi, thậm chí nếu cho thêm vài chục năm phát triển thì nằm trong hạng mười cũng là chuyện không khó. Mà Diệp Gia? Ra ngoài thành Phiêu Diệp, thật sự chẳng có mấy ai biết đến. Lần gần nhất mà Diệp Gia nổi danh giang hồ, cũng là nhờ dám đứng ra khiêu khích Sơn Hà Môn.

Cho nên đừng nói là Diệp Gia, mà cả thành Phiêu Diệp đều chẳng là gì trong mắt Độc Cô Thành. Đối với hắn, nếu không phải vì cách trở xa xôi, diệt Diệp Gia chỉ là chuyện Sơn Hà Môn có muốn hay không mà thôi.

Bạch Băng Nhi cúi đầu theo sát bên cạnh, thi thoảng sẽ lén nhìn Độc Cô Thành bằng ánh mắt phức tạp. Vẻ tự tin trên người những thiếu niên từ nhỏ đã lớn lên dưới ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, cô nhi như nàng cả đời cũng không thể có được.

Diệp Gia đối với nàng tốt không?

Tốt.

Thế nhưng Diệp Gia hiện tại đã không thể mang lại loại tương lai mà nàng mong cầu, theo đuổi. Nghĩ đến chuyện phải trở về bên cạnh một người chồng tàn tật, cùng nhau gánh vác một gia tộc đã dần suy tàn. Bạch Băng Nhi chỉ muốn vứt bỏ quá khứ ở phía sau, dùng thân phận không chút ràng buộc tiếp tục ở lại Sơn Hà Môn, tiếp tục theo đuổi tương lai trong lòng mình.

Như vậy có phần ích kỷ là thật. Nhưng thử hỏi, giang hồ rộng lớn, có ai là không vì mình?

Diệp Gia hiện tại chẳng khác nào một chiếc thuyền lủng, chẳng ai muốn trói chân mình vào. Những thứ mà bản thân từng nợ Diệp Gia, Bạch Băng Nhi cảm thấy chỉ cần về sau từ từ hoàn lại là được, không cần đem cả vận mệnh của mình ném vào.

Đột nhiên nhớ lại dáng vẻ lạnh lùng của thiếu niên Diệp Phong và ba vị Gia Trưởng hôm đó, nhịp tim Bạch Băng Nhi gia tốc, không tự chủ được bước nhanh hơn.

"Diệp Gia, là các ngươi ép ta..." Trong lòng tự nhủ một câu, chính nàng cũng không biết tại sao phải tự tìm cho mình một lý do, nhưng hẳn là như vậy sẽ nhẹ nhàng hơn.