Quân Thường Tiếu mới sáng ra đã vội vã mở cửa xông vào biệt viện, báo cho Mộc Nhiên một tin mà lão nghĩ là hắn sẽ phải thốt lên kinh ngạc. Đáng tiếc là Mộc Nhiên sau khi kết thúc bài quyền của mình, chỉ dừng lại ừm một tiếng.
"Thiếu gia, người ta tới là để đánh mình á. Ngài không thể tỏ ra quan tâm một chút được sao?" Qua thời gian cả tháng ở chúng, cái thói lắm lời của Quân Thường Tiếu đã bị Mộc Nhiên sử dụng phương pháp 'vật lý trị liệu' loại bỏ, thế nhưng cái mỏ hỗn của lão thì càng lúc càng lợi hại rồi.
Mộc Nhiên dễ tính dễ nết, cũng không khó chịu, chỉ là khẽ vươn vai rồi liếc nhìn lão:
"Quan tâm rồi có thể không b·ị đ·ánh sao?"
"À thì..." Quân Thường Tiếu bị lập luận đâm bang của Mộc Nhiên làm rối, gãi đầu một hồi cũng không biết nên nói gì cho phải.
"Thiếu gia, chẳng lẽ trong lòng ngài đã có đối sách gì sao? cho nên mới bình thản như vậy."
"Đối sách thì không, đói thì có." Mộc Nhiên lại không muốn tốn thêm thời gian để lãng phí với lão, chỉ mỉm cười rồi nói: "Mau chuẩn bị cho ta một bữa sáng thật ngon. Hôm nay có bị đ·ánh c·hết thì ta cũng phải là một con ma no mới được."
Quân Thường Tiếu nhìn thấy nụ cười mỉm chi mang tính 'thương hiệu' của Mộc Nhiên, mặt già co rúm lại, cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng chạy đi chuẩn bị buổi sáng.
Mộc Nhiên nhìn lão đi khuất, lại nhìn mặt trời đã lên cao cao trên đỉnh đầu, chắc cũng gần đến giờ chưa, sau đó không khỏi chậc lưỡi mấy tiếng: "Ầy, cuối cùng đã đến, ta ở chỗ này cũng sắp chán c·hết rồi."
Mộc Nhiên ghét phiền phức, thế nhưng càng ghét sống không tìm được mục tiêu, vui thú. Võ học trong Tàng Kinh Các Diệp Gia hắn đã luyện đến nhàm, cảnh giới võ đạo nhất thời không thể tăng lên, đoán luyện thân thể cũng phải từ từ, muốn ra ngoài luyện tay một trận mới nhận ra mình đã không còn đối thủ.
Lưu Hoành chắc là chỉ nhỉnh hơn Diệp Trần một chút, bởi vì thằng này sử dụng bí dược để đột phá, luận về căn cơ và cả tư chất thì còn lâu mới so được với Diệp Trần, chỉ hơn được cái kinh nghiệm chiến đấu. Mộc Nhiên cảm thấy nếu mình tung hết sức thì hai thằng này chỉ là dạng một đấm thì thiếu hai đấm thì thừa.
Tuyệt Đỉnh trong gia tộc ngoài hai tên này thì chỉ còn mấy lão già ngoài bốn mươi, công lực có mà thân thể không tốt lắm, có mấy lão lúc trẻ phóng túng về già còn mắc một đống bệnh nền. Mộc Nhiên sợ mình lỡ tay đánh bọn họ đi sang thế giới bên kia luôn thì phiền phức.
"Khổ thiệt, mong là Sơn Hà Môn lần này tới gã nào da trâu một chút, đừng có mấy đấm là hẹo."
...
Độc Cô Thành ngồi ở trong khách điếm Vạn Xuân, lặng lẽ nghe ngóng mọi người xung quanh vừa ăn nhậu vừa bàn tán, trên tay lại là một mớ thông tin về Diệp Gia mà hắn vừa mới bỏ tiền ra mua được.
Biết người biết ta tuy không đến mức trăm trận trăm thắng, nhưng ít ra cũng không sợ thua mà không hiểu vì sao, dính phải mấy đòn hiểm trở tay không kịp. Tuy là nội tâm Độc Cô Thành không coi trọng Diệp Gia, nhưng không ảnh hưởng đến hắn làm việc cẩn trọng.
Mà đống thông tin nhận được, cũng khiến Độc Cô Thành cảm thấy mình mua rất đáng tiền.
Diệp Gia trong hơn một tháng này, chẳng những danh tiếng càng ngày càng được nâng cao, mà còn âm thầm liên kết với nhiều thế lực, có xu hướng muốn thống nhất thành Phiêu Diệp.
Sau khi Diệp Gia mượn nhờ chuyện công khai đối đầu với Sơn Hà Môn mà tạm thời nổi danh, thành Phiêu Diệp có rất nhiều biến động. Tỷ như khách điếm Vạn Xuân mượn nhờ người kể chuyện mà thu về lượng khách khổng lồ, thuận tiện mở ra dịch vụ buôn bán tin tức ngầm, có xu hướng nhân dịp loạn mà cắm một chân vào thành Phiêu Diệp. Tỷ như tiêu cục Phi Long mở rộng địa bàn, tiếp nhận quản lý mấy đoạn đường phố chủ chốt. Tỷ như trong thành vô duyên vô cớ m·ất t·ích kha khá tổ chức, bang phái. Mà những chuyện này, như có như không đều có bàn tay của Diệp Gia ở phía sau âm thầm thao tác.
"Vị thiếu hiệp này hình như rất quan tâm đến tình hình Diệp Gia. Ở đây chúng ta có một tin tức tuyệt mật, không biết thiếu hiệp có hứng thú hay không?"
Độc Cô Thành tuy đã hai mươi tám tuổi, nhưng bởi vì nội công tâm pháp có lợi cho thân thể, vẻ ngoài chẳng khác thiếu niên độ tuổi đôi mươi là bao, chỉ là trong mắt và trên mặt toát lên thần thái thành thục khác thường mà thôi.
Nghe người buôn tin nói như vậy, Độc Cô Thành cũng nổi lên hứng thú. Theo hắn được biết, khách điếm Vạn Xuân này chính là thuộc sở hữu của Tứ Đường Chủ Thiên Hạ Hội - Ngọc Diện Yêu Đao.
Thiên Hạ Hội này nằm ở chỗ loạn lạc giữa ba nước, không nể mặt bất kỳ thế lực giang hồ nào. Mà khách điếm Vạn Xuân chính là bộ mặt ngoại giao mua bán của Thiên Hạ Hội, uy tín mười phần, trước nay không bán tin giả.
"Các ngươi muốn bán tin tức gì?"
Người buôn tin lộ ra nụ cười thương nghiệp đã được đào tạo bài bản. "Thiếu hiệp hẳn là Thanh Sơn Cô Kiếm - Độc Cô Thành, lần này tới e là muốn tìm Diệp Gia phiền phức."
"Trong tay chúng ta có một tin, liên quan đến chuyện sinh tử chuyến này của ngài. Không biết ngài có hứng thú hay không?"
Bạch Băng Nhi ở bên cạnh giật mình, mày liễu nhíu lại. Độc Cô Thành lại lộ ra rất bình tĩnh, chỉ là giọng nói nhiều hơn mấy phần âm trầm.
"Ồ, trong giang hồ này, ăn có thể ăn bậy, nhưng nói thì không được nói bậy. Các hạ dám nói như vậy, hẳn là dám chịu trách nhiệm?"
Độc Cô Thành trong mắt bắn ra sát ý, bàn tay chậm rãi dời đến gần bên thanh kiếm cổ phác đặt ở trên bàn.
Sát ý thật đáng sợ!
Người buôn tin trong lòng lạnh giá, mặt ngoài lại lộ ra nét cười.
"Nếu như sai tin, đầu ta xem như quà tặng cho thiếu hiệp."
"Tốt." Sát ý trong mắt Độc Cô Thành vô thanh vô tức biến mất, chỉ để lại một gương mặt tràn đầy nghiền ngẫm.
"Ta cũng rất tò mò, trong thành Phiêu Diệp này có chuyện gì liên quan đến sinh tử của ta."
Bạch Băng Nhi từ đầu đến cuối không nói, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào người buôn tin. Tuy là người trước mắt mặc trang phục toàn thân màu đỏ kín đáo, lại dùng vải đỏ che lại nửa gương mặt, nhưng từ những chi tiết nhỏ có thể phán đoán đây ít nhất là một cao thủ Nhị Lưu, thậm chí là Nhất Lưu.
Nghe nói Thiên Hạ Hội nhân tài đông đảo, nhưng một người buôn tin tùy tiện cũng có thực lực như vậy thì khá khoa trương.
Người buôn tin cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp truyền âm cho Độc Cô Thành. Nội dung chỉ có mấy chữ ngắn ngủi, lại làm cho Độc Cô Thành thất thố trợn tròn mắt.
"Ngươi nói là thật?"
Người buôn tin từ chối giao tiếp thêm, chỉ lặng lẽ xòe bàn tay ra.
"Thiếu hiệp, vẫn chưa trả tiền đâu."
Khách điếm Vạn Xuân đưa ra tin tức không hợp thói thường, đưa ra giá cả càng không hợp thói thường. Độc Cô Thành với số tiền 'ít ỏi' trong túi đương nhiên là không đủ chi trả, chỉ đành ngậm ngùi ký tên vào giấy nợ.
"Biết thế thì đã hỏi giá trước." Độc Cô Thành bỗng nhiên hoài niệm lời dặn trước khi xuống núi của sư phụ.
Trên đời này khó phòng bị nhất không phải là ám khí hay độc dược, mà là lòng người.
"Sư huynh, rốt cuộc là tin tức gì?" Đợi đến khi người buôn tin đi mất, Bạch Băng Nhi không nhịn được hỏi.
Độc Cô Thành thở dài.
"Diệp Gia... Có Tông Sư."
"Chuyến này e là phải hành sự cẩn thận."
Bạch Băng Nhi chỉ cảm thấy như sét giữa trời quang. Thế lực có Tông Sư và không có Tông Sư lại hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Tông Sư cũng giống như v·ũ k·hí hạng nặng của mỗi thế lực, mỗi lần xuất động đều có thể gây ra tổn thất nặng nề. Trên đời này chỉ có Tông Sư mới có thể ngăn cản Tông Sư, cho dù mấy người Tuyệt Đỉnh vây đánh cũng chẳng thể ảnh hưởng đến một Tông Sư thực thụ. Đây chính là hạng người có thể dùng sức một mình tiêu diệt một thế lực, là biểu tượng của võ đạo tận cùng.
"Diệp Gia Gia Chủ đời hai đời liên tiếp đều m·ất t·ích bí ẩn, hơn nữa đều chẳng ai tu luyện đến cảnh giới đó. Vậy Tông Sư này của Diệp Gia là từ đâu ra?"
Bạch Băng Nhi từ nhỏ lớn lên ở Diệp Gia, phản ứng đầu tiên sau khi nghe được thông tin này chính là nghi ngờ.
Độc Cô Thành nhắm mắt suy tư, giống như đang quyết định xem chuyện này có đáng tin tưởng hay không, sau một lúc mới hồi thần nói: "Khách điếm Vạn Xuân dám bán tin này với giá cao như vậy, không thể nào là giả."
"Nhưng mà cũng khó tin thật."
Độc Cô Thành biết mình có cơ hội trở thành Tông Sư, nhưng đó là chuyện của năm năm, hay mười năm sau thì chính hắn cũng không nói chắc được. Không có Tông Sư nào mà không phải là hạng người kinh tài tuyệt diễm, nếu như Diệp Gia có một người như vậy, lý nào lại không nổi danh trên giang hồ?
"Ta chỉ biết thế hệ tuổi trẻ của Diệp Gia có một vài mầm móng tốt. Thế nhưng thế hệ trước nghe nói đều bị Diệp Thiên làm lu mờ, chẳng lý nào lại vô duyên vô cớ xuất hiện một vị Tông Sư." Bạch Băng Nhi khó hiểu nói.
"Dù bên phía Diệp Gia có Tông Sư thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mục tiêu chuyến này của chúng ta. Chẳng lẽ bọn họ lại dám công nhiên khiêu chiến với Sơn Hà Môn ta?"
Nói như vậy, nhưng Độc Cô Thành lại trầm mặc. Hắn từ nhỏ đến lớn chỉ học đánh người như thế nào, không hề học bị người ta đánh thì chạy thế nào. Chuyến này mà bên kia có Tông Sư tọa trấn, vậy thì phải cân nhắc kỹ càng mới được. Không khéo đang nói lý lẽ, Diệp Gia lại chơi trò đóng cửa thả Tông Sư, như vậy thì cái mạng nhỏ của hắn coi như xong rồi.