Sau khi nghỉ ngơi một ngày, Độc Cô Thành không trực tiếp tới cửa Diệp Gia, mà là gửi chiến thư hẹn gặp nhau ở Vạn Hoa lầu bên cạnh quảng trường trung tâm thành Phiêu Diệp, mời cả các thế lực lớn trong thành tới quan sát.
Khác với khách điếm Vạn Xuân, Vạn Hoa lầu là nơi được xây dựng nhằm mục đích phục vụ cho việc ăn chơi, bài tiệc của giới thượng lưu. Vạn Hoa lầu tổng cộng có bảy tầng, dưới thấp thì là khoảng không gian rộng rãi, càng lên cao lại càng sang trọng, phân thành từng phòng riêng biệt.
Mà nói ra cũng chẳng cần mời, tin tức Độc Cô Thành hẹn Diệp Gia gặp nhau ở Vạn Hoa lầu vừa ra thì nơi này đã bị đặt kín chỗ. Trên đời này bất cứ nơi nào đều không thiếu người nhiều chuyện, có sở thích quan sát trò vui, nhất là với chuyện lớn như thế này.
Mặt trời lên cao, Độc Cô Thành mặc một thân trang phục tiêu chuẩn đệ tử Sơn Hà Môn, bên trong áo trắng, ngoài khoác áo lam sẫm màu, sau lưng chỉ vàng thêu hình sông núi biểu tượng của môn phái. Hắn thần sắc điềm đạm, tóc dài buông xõa, ngồi ở nơi đó phảng phất như một con hổ đang say ngủ.
Lúc này, cửa mở.
Mộc Nhiên một thân bạch y tiêu sái, tay cầm quạt xếp, tóc dài buộc gọn ra sau, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt ngồi xe lăn tiến vào. Phía sau chỉ có một tên không biết rõ là thiếu niên hay là thiếu nữ mặt trắng như bệnh trạng lâu ngày đi theo đẩy xe lăn, lại không còn thêm bất kỳ người nào khác.
"Xem ra Diệp Gia cũng không để tâm gì đến Sơn Hà Môn ta. Vậy mà chỉ phái một mình ngươi tới." Độc Cô Thành không che giấu bất mãn chút nào.
Mộc Nhiên nghe vậy, cười.
"Không phải là đi đánh nhau, kéo theo cả đám người đến để làm gì?"
"Huống hồ ta là thiếu chủ Diệp Gia, còn ngươi nói cho cùng cũng chỉ là một tên đệ tử của Sơn Hà Môn. Luận về thân phận thì người không nể mặt là Sơn Hà Môn mới phải."
Độc Cô Thành nghe vậy, cũng cười.
"Sơn Hà Môn ta, cần gì phải nể mặt Diệp Gia!"
"Các ngươi g·iết chấp sự Quý Mặc, hôm nay ta đến theo lệnh Chưởng Môn cũng không phải là để thăm hỏi."
"Nếu như Diệp Gia không cho ra một câu trả lời thỏa đáng, ta sẽ trở về bẩm báo, xem đây như là một hành động tuyên chiến."
Mộc Nhiên chậm rãi nhìn lên tầng hai, phát hiện một đám người cũng đang chăm chú nhìn nghe, cặp mắt kia giống như là bầy sói đói. Xem ra Độc Cô Thành cũng có ý định giống mình, muốn kéo cờ đại nghĩa lên cao rồi mới đánh.
Đám thế lực thành Phiêu Diệp hiển nhiên là không muốn Diệp Gia được thế. Diệp Gia vừa ngã xuống, bọn họ là bên chiếm lợi lớn nhất.
Tình hình hiện tại có thể nói là hổ xuống đồng bằng, xung quanh có sói, lại phải đánh nhau với sư tử. Cho nên nói gì cũng vô dụng, chi bằng trực tiếp vạch mặt.
"Quý Mặc ở trong đại điện Diệp Gia miệng xuất cuồng ngôn, xem thường ba vị Gia Trưởng, bị g·iết kể ra cũng là c·hết vừa đúng tội. Ta trước đó còn phân vân tên Quý Mặc này là tự mình xem thường Diệp Gia, hay là đại diện Sơn Hà Môn đến để gây chuyện. Hiện tại xem ra, đã rõ."
"Nếu như Sơn Hà Môn đã không tiếc thủ đoạn muốn chiến, Diệp Gia ta cũng không còn cách nào khác ngoài phụng bồi đến cùng."
Mộc Nhiên vừa dứt câu, Độc Cô Thành đã cười lạnh nói: "Quý Mặc có miệng xuất cuồng ngôn hay không, chưa biết. Nhưng mà hắn c·hết trong Diệp Gia là thật."
"Bọn ta muốn đánh Diệp Gia, cũng không cần phải đưa người qua chịu c·hết như vậy."
Mộc Nhiên trong lòng chửi bậy, ngoài mặt lại điềm nhiên nói: "Tình hình của Diệp Gia hiện tại, không có lý do gì để chủ động đắc tội thế lực như Sơn Hà Môn."
"Nếu như không bị bứt ép đến đường cùng, người bình thường cũng sẽ không ai lựa chọn làm như vậy."
Hai bên đối đáp kỳ keo nhau gần mười câu, rốt cuộc vẫn không sao chiếm lợi về phía mình, chỉ có càng nói càng thêm khó chịu. Cuối cùng vẫn là Độc Cô Thành trước tiên không nhịn được, vỗ bàn quát:
"Hừ, chuyện đến nước này, các ngươi có nói gì cũng không thể thay thế được sự thật là chấp sự của chúng ta đã bị g·iết trong Diệp Phủ." Độc Cô Thành lại nói:
"Nhưng Sơn Hà Môn ta cũng không quen ỷ mạnh h·iếp yếu. Nếu các ngươi giao ra kẻ đã g·iết chấp sự Quý Mặc, chuyện này xem như kết thúc."
"Không quen ỷ mạnh h·iếp yếu mà đã như vậy, quen rồi còn muốn như thế nào đây?"
Mộc Nhiên phẩy quạt, lắc đầu: "Quý Mặc đến tận cửa nhục mạ Diệp Gia ta, c·hết chưa hết tội. Nếu hôm nay Sơn Hà Môn mang người đến xin lỗi thì chúng ta tiếp, như có ý khác... miễn bàn đi."
Độc Cô Thành chầm chậm siết chặt nắm tay, thật muốn đánh người. Ngày hôm qua hắn còn không hoàn toàn tin tưởng Diệp Gia có Tông Sư tọa trấn, nhưng hôm nay nhìn thái độ nói chuyện của vị thiếu chủ này, không biết còn tưởng nhà hắn có mấy chục vị Tông Sư. Đúng thật sự là không biết sống c·hết, miệng lưỡi cứng rắn!
"Chẳng lẽ Diệp Gia các ngươi thật sự muốn chống đối Sơn Hà Môn ta?!"
"Cho ngươi nói lại, rõ ràng là Sơn Hà Môn cố tình gây sự trước, bây giờ còn muốn ở trước mặt bàng dân thiên hạ giả làm n·ạn n·hân. Bộ ngươi tưởng các vị ngồi ở đây đều là thằng ngu hay sao?"
Câu này nói ra, không chỉ mặt của Độc Cô Thành đen, mà mặt của cả đám quần chúng ngồi hóng chuyện trên lầu cũng đen.
Giữa lúc bầu không khí nồng nặc mùi thuốc súng, hai bên phảng phất lúc nào cũng có thể trở mặt đánh nhau, trên tầng hai lại có người không nhịn được mà châm thêm một mồi lửa, không biết là vô tình hay cố ý:
"Hai người các ngươi nói tới nói lui cũng chẳng phân ra được ai đúng ai sai, quá lãng phí thời gian. Cả hai đều là thế gia môn phái luyện võ, chi bằng dùng võ giải quyết đi."
"Đánh một trận công bằng, ai thua thì người đó nhận lỗi. Chúng ta vừa lúc ở đây nhiều người, ai cũng có thể làm nhân chứng."
Mộc Nhiên đưa mắt nhìn lên, phát hiện kẻ nói chuyện là một tên tiểu tốt lạ mặt, sau khi phát ngôn xong liền tìm cơ hội chuồn mất. Vừa nhìn liền biết là con bài của ai đó đặt sẵn từ trước.
Ây, lại chơi chiêu này!
Gã kia nói xong, mọi người cũng chẳng thèm quan tâm hắn là ai, chỉ lo hưởng ứng nhiệt liệt. Dù sao bọn họ ở nơi này đã ngồi nghe lâu lắm, nếu như đợi một hồi Diệp Gia cãi thắng thì cơ hội này coi như là vuột mất.
Độc Cô Thành giống như cười mà không phải cười, chậm rãi đứng lên nói:
"Được rồi, chỉ cần hôm nay có người nào trong thế hệ tuổi trẻ của Diệp Gia có thể đứng ra tiếp được ta ba chiêu, vậy thì chuyện lần này Sơn Hà Môn sẽ không truy cứu nữa."
Ban đầu Độc Cô Thành còn định đến cửa Diệp Gia náo một trận. Nhưng sau khi nghe tin tức bên trong Diệp Gia có Tông Sư tọa trấn, hắn không dám bén mảng làm liều, bèn ra chiêu này.
Độc Cô Thành cũng nắm đại khái tình huống Diệp Gia bên này, biết được trong thế hệ trẻ tuổi cho dù được xưng là thế hệ hoàng kim cũng chỉ là đám thiếu niên mười tám, hai mươi, khó mà trở thành đối thủ của hắn được. Dù sao hắn cũng là cao thủ Tuyệt Đỉnh hàng thật giá thật.
Hậu bối giao tranh, Tông Sư đương nhiên không tiện nhúng tay vào. Tự thân chỉ đánh một trận mà nhẹ nhàng giải quyết chuyện này, bắt Diệp Gia nhận lỗi, há chẳng phải quá nhàn nhã, dại mới không làm.
Đáng tiếc, Độc Cô Thành có nằm mơ cũng không tưởng tượng được bên trong Diệp Gia lúc này có một con yêu quái, hơn nữa còn là một con yêu quái không yên phận.
Mộc Nhiên biết thừa đây là mưu kế của đối phương, thế nhưng... vừa khéo lại hợp ý mình. Hôm nay đến đây, Sơn Hà Môn mà lịch sự không chiến thì Diệp Gia cũng đã mượn cơ hội vang danh một lần. Còn nếu Sơn Hà Môn muốn chiến, vậy hiệu quả lại càng tốt. Chuyện này cho dù phát triển như thế nào, có Mộc Nhiên ở đây, Diệp Gia chỉ có thể đứng ở thế bất bại.
Cho nên Mộc Nhiên không hề do dự, lại còn bày ra một mặt đè nén căm phẫn, giống như đã chịu thiên đại ủy khuất mà nói:
"Ngươi không truy cứu, nhưng Diệp Gia ta khó mà nuốt trôi mối nhục này. Hôm nay ta chẳng những muốn tiếp ngươi ba chiêu, còn muốn đánh ngươi bò lăn trên đất. Chứng minh ngày hôm đó Quý Mặc nói Diệp Gia ta không có anh tài là lời lẽ ngu xuẩn bực nào!"
Hai người lời này vừa ra, toàn trường xáo động.
Độc Cô Thành đứng dậy, không khỏi nheo mắt, nếu như phải đánh với một tên tàn tật thì dù kết quả thế nào thanh danh của hắn đều phải tổn hại. Cho nên Độc Cô Thành nghe vậy, rất tức giận:
"Chỉ bằng ngươi, muốn đánh với ta?"
"Diệp Gia chẳng lẽ không còn người nữa sao, mà phải để một tên què ra trận?!"
Mộc Nhiên cười nhạt một tiếng, sau đó từ từ đứng lên. Gió phất qua, tà áo đong đưa, một thân bạch y ôn hòa như ngọc.
Hắn sống lưng thẳng tắp, hiên ngang đứng trước quần hùng, mày kiếm mắt sáng, phong thần tuấn lãng, chỉ là đứng lên một cái hình tượng đã từ một tên què trở thành thế gia công tử.
"Ta chẳng qua là thích ngồi xe thôi. Nhưng đánh với người được xưng là thiên tài đệ nhất thế hệ này của Sơn Hà Môn, không đứng lên thì xem thường ngươi quá."
Độc Cô Thành hơi có kinh ngạc, sau đó lại chẳng để tâm. Cho dù đối phương có đứng hay ngồi thì cũng không thể thay đổi được sự thật tất bại. Chỉ là Mộc Nhiên câu trước vừa bảo hắn chỉ là một tên đệ tử bình thường của môn phái, câu sau lại ví là thiên tài đệ nhất, tâng bốc lên đến tận mây... Chuyện này để Độc Cô Thành khó chịu. Cảm giác giống như gã này muốn tâng mình lên để đạp xuống vậy.
"Cuồng ngôn! Bộ ngươi thật cảm thấy chỉ cần đứng lên là có thể thắng được ta sao?"
Mộc Nhiên ngửa đầu cười vang ba tiếng: "Nếu như phải đợi đến lúc chắc thắng mới dám đứng lên đánh trả, vậy thì còn gì là khí phách nam nhi!"
"Người là do Diệp Phong ta g·iết, hôm nay cái mạng này đặt ở đây, ngươi muốn thay hắn ra mặt, có bản lĩnh thì cứ bước tới mà lấy!"
Mộc Nhiên nói vừa dứt tiếng, đã đạp Vô Ảnh Bộ, thân hình hóa thành bóng trắng thoáng cái xông ra cửa lớn. Độc Cô Thành rút kiếm, dậm chân theo sát phía sau. Đám quần hùng cũng không muốn bỏ lỡ trận đấu này, đua nhau xông ra quan sát.
Vạn Hoa lầu lúc ấy toàn bộ cửa lớn cửa nhỏ đều mở, một đám lãng khách giang hồ xông ra rơi xuống như mưa, chỉ là để đuổi theo hai bóng hình một trắng một xanh thấp thoáng phía xa.