Đại Yêu Quái

Chương 90: Ứng chiến!



Chương 90: Ứng chiến!

Độc Cô Thành tốc độ còn lâu mới theo kịp được Mộc Nhiên, chỉ mơ hồ nhìn theo bóng trắng dần dần xa cách trước mắt mà toàn lực truy đuổi. Bỗng nhiên tiếng phần phật xé gió vang lên, có thứ gì đó trắng ngần bay đến, chớp mắt đã đến trước mặt Độc Cô Thành.

Keng một tiếng, Độc Cô Thành rút kiếm ra đánh văng quạt giấy, lưỡi kiếm nặng nề vậy mà không thể nhất cử chém nát nó làm đôi.

Mộc Nhiên lộn nhào hai vòng trên không trung, xảo diệu thu lại quạt giấy, sau khi tiếp đất còn bày ra dáng đứng tiêu sái ở trước mặt Độc Cô Thành không xa

Độc Cô Thành lúc này nhìn lại, không ngờ chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà bọn họ đã ngươi truy ta đuổi đến quảng trường trung tâm thành Phiêu Diệp:

"Ngươi cũng là cao thủ Tuyệt Đỉnh? Diệp Phong, ngươi giấu sâu thật."

Mộc Nhiên quay đầu, khẽ nhếch môi:

"Ta không g·iết người vô danh, xưng tên ra đi!"

Hai người đứng cách nhau chưa tới mười mét, xung quanh là trên cả trăm người vây xem. Khung cảnh mang lại cảm giác hùng tráng chưa từng có, cả hai đều nổi lên chiến ý dạt dào. Độc Cô Thành khi biết đối thủ cũng là Tuyệt Đỉnh, trong lòng không phiền không lo, ngược lại càng cảm thấy hào hứng. Giang hồ rộng lớn này có chuyện gì đáng giá hơn là cùng kỳ phùng địch thủ chiến một trận?

"Chỉ mong ngươi có thể kiên trì dưới kiếm của ta nhiều hơn ba hiệp."

"Người g·iết ngươi, Độc Cô Thành!"

Độc Cô Thành vừa dứt lời thì rút kiếm bổ đến. Tuyệt Đỉnh cao thủ giao chiến hoàn toàn khác với phần tam lưu của giang hồ, lưỡi kiếm rời vỏ mang theo kiếm khí hùng hồn mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy, thế kiếm như muốn bổ núi ngăn sông. Một chiêu này là sát chiêu nằm trong phần mở đầu của Đại Hà Kiếm Quyết, Phất Lãng Kiếm!

Lưỡi kiếm rộng chừng bàn tay, nặng nề mà không kém phần linh hoạt, vung ra một phát tức thì kiếm khí trào dâng như sóng vỗ, khí thế kinh người.

Mộc Nhiên vừa nhìn đã biết chiêu kiếm này là thức cường công uy lực mạnh mẽ, trên tay chỉ cầm quạt giấy không tiện so chiêu, sợ làm quạt nát, thế là đạp bước không ngừng lui về sau né tránh. Đợi đến mấy kiếm qua đi, Mộc Nhiên mới tìm được cơ hội dùng lòng bàn tay khéo léo đánh vào mặt kiếm.



Lạc Diệp Chưởng chuyên bỏ qua phòng ngự mà p·há h·oại bên trong, một chưởng tinh chuẩn dễ dàng phá vỡ chiêu Phất Lãng Kiếm của Độc Cô Thành, còn làm hắn lui lại vài bước.

Nội kình đi vào thân kiếm, phá tan nội khí bên trong, còn thuận tiện lan đến trên cánh tay của Độc Cô Thành, để hắn ê buốt một trận.

"Khá lắm. Đây hẳn là Lạc Diệp Chưởng của Diệp Gia. Nhưng mà có thể dùng nó đến mức như vầy, e là mấy đời Gia Chủ cũng khó mà bì với ngươi. Xem ra ta lần này xuống núi không uổng phí!"

Kiếm pháp của Độc Cô Thành công phòng nhất thể, trong lúc đánh nhau muốn dùng lòng bàn tay vỗ vào thân kiếm chẳng khác nào đưa tay vào miệng cọp, nhưng mà Diệp Phong lại có thể thong dong làm được. Điều này đã thể hiện trình độ võ thuật tinh diệu của hắn, khiến Độc Cô Thành thật tâm nể phục.

Mộc Nhiên từ tốn thu tay lại, áo trắng phiêu phiêu.

"Nếu ngươi chỉ có như vậy thôi, thì ta phải thất vọng."

Sau đó Độc Cô Thành lần nữa cầm kiếm lao tới, nội khí cuồn cuộn thuận theo lưỡi kiếm chảy dài, kiếm pháp như mang theo một con sóng lớn vô hình quấn lấy Mộc Nhiên, để hắn cho dù có nhanh cũng không thể thoát ra được. Đây là bí kỹ vô cùng tinh diệu trong Đại Hà Kiếm Pháp, Trầm Hải Vây Long!

Mộc Nhiên cảm thấy giống như không gian bốn phía bị hút vào lưỡi kiếm. Không biết Độc Cô Thành đã dùng chiêu pháp gì mà biến nội khí thành hấp lực, trong phạm vi ba mét chẳng những khiến người ta di chuyển khó khăn, còn ảnh hưởng đến dòng nội khí bên trong cơ thể vận chuyển trì trệ.

Hai mắt Mộc Nhiên sáng lên, quả nhiên là đệ tử đại phái, võ học có thể bỏ xa Diệp Gia một khoảng về độ tinh diệu.

Quần hùng đứng ở bốn phía quan sát, chỉ thấy thân ảnh hai người đan xen. Mộc Nhiên toàn thân áo trắng giống như một con cá nhỏ linh hoạt không ngừng du tẩu trong phạm vi ba mét bên cạnh lưỡi kiếm, giống như khó mà thoát khỏi, lại giống như đang cố ý câu dẫn Độc Cô Thành sử xuất ra tuyệt chiêu càng thêm lợi hại.

Đại Hà Kiếm Pháp của Sơn Hà Môn sớm đã nổi danh, hôm nay bọn họ lại có một phen nhận thức mới về Vô Ảnh Bộ của Diệp Gia, quả thật là tới lui vô ảnh, người như ánh chớp.

"Xem ra Diệp Gia có thể tồn tại mấy trăm năm, không phải là không có lý do." Có người không nhịn được thốt lên.

"Hai người này trẻ tuổi mà đã là bước vào cảnh giới Tuyệt Đỉnh, võ công lại chẳng bình thường, sau này ắt sẽ vang danh giang hồ!"



Diệp Gia ba vị Gia Trưởng, các tộc lão, và thế hệ thiếu niên thiên tài đều đừng xen lẫn ở trong đám người, nhìn ánh trắng phiêu nhiêu không ngừng xê dịch giữa sân, lại nghe bốn phía quần hùng không tiếc lời khen, trong lòng không khỏi dâng lên cảm xúc khác lạ.

Diệp Trần ôm kiếm đứng ở bên cạnh Lưu Hoành, Lưu Hoành hỏi: "Nghe nói trước đó ngươi tìm hắn so đấu, kết quả thế nào?"

Diệp Trần ánh mắt thủy chung đặt ở giữa sân, chỉ tùy tiện trả lời một câu: "Hắn không phải là người." Cũng chẳng biết là đang khen hay buông lời mắng nhiếc.

Lưu Hoành nghe vậy, thoáng thẩn thờ, sau lại tỏ ra đồng tình nhìn vào giữa sân. "Dạng người như hắn, đúng là yêu quái."

...

Độc Cô Thành chiến đấu với Mộc Nhiên, lòng đã sớm không còn quan tâm đến xung quanh, không còn nhớ đến gì khác, chỉ có kiếm ở trong tay không ngừng biến hóa.

Một thức Trầm Hải Vây Long này dùng ra rất nhiều lần, thế nhưng chưa bao giờ Độc Cô Thành có cảm giác ăn khớp hòa hợp như vậy.

Có lẽ là trước đây đối thủ của hắn chưa bao giờ mang lại cảm khác giống 'long' như vậy, linh hoạt khó khốn, uy mãnh khó cầm. Phảng phất chỉ cần một giây sơ hở, con quái vật kia sẽ vung lên móng vuốt phá tan đại hải, phi thân bay về đến chín tầng trời.

Dưới áp lực và linh cảm, kiếm pháp trong tay Độc Cô Thành càng lúc càng thạo, càng tinh.

Đánh nhau gần nửa giờ, hai người để lại trên sân vô số dấu vết, nội khí cũng dần cạn kiệt. Cuối cùng, Độc Cô Thành bỗng nhiên thỏa mãn thu kiếm, ôm quyền đáp tạ:

"Tại hạ đã quá ba chiêu, theo như ước định, Sơn Hà Môn sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Hiềm khích giữa hai nhà, đến đây chấm dứt."

Nửa giờ giao đấu để Độc Cô Thành nhìn Mộc Nhiên bằng con mắt khác. Người này chẳng những võ thuật tài tình, mà làm người cũng rất quân tử, thấy hắn trong kiếm pháp có cảm ngộ liền thuận nước đẩy thuyền kiên trì bồi luyện. Đứng ở thế đối lập mà vẫn có thể ra tay tương trợ như thế, Độc Cô Thành tự thẹn không bằng.

Người như vậy nhìn chung giang hồ cũng là hiếm có khó tìm.



Mộc Nhiên có chút chưa thỏa mãn, tuy đã sơ bộ nắm giữ Đại Hà Kiếm Quyết, nhưng lại không cách nào trong quá trình chiến đấu mô phỏng ra nội công tâm pháp phối hợp với nó. Xem ra với trình độ hiện giờ của hắn chỉ có thể học được chiêu thức của người khác, không cách nào mô phỏng ra nội công tâm pháp.

Sơn Hà Môn chiêu thức tinh diệu như thế, nội công tâm pháp hẳn cũng là dạng không bình thường.

Còn đối với lời nói của Độc Cô Thành, Mộc Nhiên lại bày ra dáng vẻ xem như gió thoảng.

"Mang kết quả này về, ngươi không tránh khỏi bị quở trách một trận. Mà ta cũng chẳng thể làm vừa lòng gia tộc."

"Sơn Hà Môn muốn một câu trả lời, Diệp Gia ta cũng muốn đòi lại công đạo. Hai ta mang sứ mệnh trong người, không lý nào mà không tận lực."

Mộc Nhiên thu quạt, mắt hàm khó xử, thân bất do kỷ nói: "Với nội khí còn lại của hai ta, chi bằng một chiêu phân thắng bại, phó mệnh cho trời đi."

Xung quanh không rõ họ nói với nhau câu gì, chỉ thấy hai người riêng phần mình lui lại chục bước, mắt lộ hàn quang kh·iếp người như sắp liều mạng so đấu.

Độc Cô Thành buông kiếm, không phải bỏ cuộc, mà là muốn xuất ra một chiêu mạnh nhất của mình, loại chưởng pháp mà hắn vẫn còn chưa hoàn toàn khống chế.

"Để học được chiêu này, ta đã khổ luyện ba năm, đến nay vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế. Diệp Phong, nếu hiện tại ngươi muốn lui bước thì vẫn còn cơ hội vãn hồi."

Lần này Độc Cô Thành cao giọng, lời nói bốn phía đều có thể nghe thấy. Nhất thời mọi người nổ lên nghị luận sôi nổi, không biết chiêu thức mà Độc Cô Thành nói tới là gì.

"Đại Sơn Phật Chưởng tổng cộng mười hai chưởng. Trước ba chưởng ổn định như núi, giữa ba chưởng thế đại lực trầm, sau ba chưởng cương sát bá đạo, ba chưởng cuối cùng không phải Tông Sư thì không thể dùng. Với độ tuổi và cảnh giới của Độc Cô Thành, hắn nói tới hẳn là chưởng thứ bảy Đại Lực Phách Sơn, hoặc là chưởng thứ tám Liên Ảnh Tiêu Hồn." Một hiệp khách đội mũ rộng vành, toàn thân hắc y, không biết từ đâu đến, cũng chẳng biết sẽ đi về đâu, đứng ra giúp mọi người giải hoặc.

"Sao không phải là chưởng thứ chín?" Có mấy người không nhịn được hỏi.

Người kia nhìn vào giữa sân, nhẹ giọng than thở: "Bởi vì chưởng thứ chín Thiên Hàng Sơn Trụy uy lực quá mạnh mẽ, quá khó luyện. Ngay cả Chưởng Môn hiện tại của Sơn Hà Môn còn chưa dám nếm thử. Ta cũng hi vọng mình đời này được nhìn thấy nó một lần."

Bạch Băng Nhi đứng ở trong đám người, trong lòng giống như trúng phải tiếng sét. Bởi vì nàng biết rõ cả chưởng thứ bảy và chưởng thứ tám của Đại Sơn Phật Chưởng Độc Cô Thành đều đã có thể lưu loát sử dụng, vậy thứ chưởng pháp mà hắn nói là chưa thể khống chế hoàn toàn kia...

Trong lòng phức tạp, mắt nhìn về giữa sân, hai nam nhân một thân áo xanh, một thân áo trắng đối diện nhau mà đứng. Bạch Băng Nhi trong lúc hoảng hốt, nhớ tới câu nói rất lâu rất lâu trước kia của Chưởng Môn.

Thế giới của thiên tài, các ngươi vĩnh viễn không thể hiểu thấu.