Đại Yêu Quái

Chương 91: Thăng Long oai!



Chương 91: Thăng Long oai!

Mộc Nhiên đứng thẳng lưng, mày mắt như ánh kiếm, trong giọng nói không mang theo chút do dự:

"Chiêu tiếp theo của ta rất mạnh, nếu như ngươi không xuất ra toàn lực... Khó mà giữ mạng."

Độc Cô Thành nghe vậy, không giận, lại có mấy phần yên tâm.

"Vậy ngươi phải cẩn thận."

Nói rồi Độc Cô Thành không do dự nữa, tung người đạp lên mặt tường, mấy bước nhảy lên giữa không trung, dự định tung một chưởng từ trên cao xuống. Chưởng lực còn chưa xuất ra, quần áo của Độc Cô Thành đã bị nội khí thổi cho căng phồng, tóc dài tung bay phấp phới.

Độc Cô Thành nhảy lên tận mười mấy mét cao trên không trung, một chưởng rơi xuống, sau lưng mơ hồ nổi lên hư ảnh một ngọn núi, theo chưởng ấn mà rơi ngược.

Thiên Hàng Sơn Trụy!

Đây là chiêu thức uy lực mạnh mẽ bậc nhất của Sơn Hà Môn, cho dù không phải chưởng chiêu tối cao trong Đại Sơn Phật Chưởng nhưng lại là chưởng chiêu có uy lực cao nhất. Bởi vì Thiên Hàng Sơn Trụy là một chiêu thức vô cùng cực đoan, chỉ xem trọng sát thương mà bỏ qua tất cả phòng ngự, còn kèm theo tác dụng phụ to lớn nếu như đánh trượt.

Cho dù là cao thủ Tông Sư dính phải một chiêu này thì tính mạng cũng khó bảo toàn. Huống hồ Độc Cô Thành còn luyện đến mức đánh ra võ đạo chân ý, ngọn núi rơi thẳng xuống không hề do dự, cũng không chừa cho bản thân đường lui, chỉ cầu một kích phân ra sinh tử.

Mộc Nhiên đã chẳng quan tâm đến tiếng hò hét rầm rộ xung quanh, bởi vì chính hắn cũng có một chiêu tất sát cần phải thi triển.

"Ngươi có chưởng pháp từ trên trời đánh xuống, ta cũng có quyền pháp chuyên đánh từ dưới lên, vừa hợp!"

Chỉ thấy thiếu niên áo trắng đạp tới một bước, hai chân giang rộng, chẳng có động tác phô trương gì thêm nhưng không gian bốn phía xung quanh đã bị nội khí cuồng loạn làm cho vặn vẹo mơ hồ.

Thiên Hàng Sơn Trụy của Độc Cô Thành còn chưa rơi xuống, Mộc Nhiên đã xuất ra một quyền. Long ngâm thét dài, nền gạch dưới chân bị kình lực kinh khủng chấn thành mảnh vụn tróc lên.

Thăng Long Bá Quyền!

Quyền kình hóa thành long ảnh cường hoành dùng tốc độ như chớp giật v·a c·hạm thẳng vào chưởng ảnh trên cao, nhìn từ xa tựa như một luồng sấm đánh. Long ảnh sau khi phá tan Thiên Hàng Sơn Trụy còn có dư lực bay lên không trung một khoảng mới hoàn toàn biến mất.

Mọi người chỉ nghe một t·iếng n·ổ giòn dã trên không trung, dư chấn hóa thành sóng khí thực chất bắn ngược ra khoảng cách hơn bốn chục mét, dấy lên một trận khói bụi mịt mù.

Độc Cô Thành cảm thấy mình như bị cự lực v·a c·hạm, ngất đi. Kình lực xé nát ống tay áo rồi như vòng xoáy phá nát hết áo bào bên ngoài thành mảnh vụn, chỉ để lại một quyền ảnh đỏ tươi chiếm diện tích hơn nửa lồng ngực.



Thân thể Độc Cô Thành bị long ảnh v·a c·hạm, từ trên không rơi ngược xuống đất, may nhờ Bạch Băng Nhi nhanh tay lẹ mắt liều mình đón được.

Nhìn thấy thảm trạng của Độc Cô Thành, Bạch Băng Nhi còn chưa kịp kinh dị, thì bóng trắng đã lập lòe đến trước mặt. Là Mộc Nhiên thừa cơ khói bụi chưa tan mà đuổi tới.

Trong lòng báo động, Bạch Băng Nhi vội vàng thủ thế đón đỡ, sau đó bàn tay quả nhiên đỡ được một bình ngọc lạnh buốt.

Mộc Nhiên không lộ vui buồn nói: "Đan dược này có thể ổn định kinh mạch, điều hòa nội khí. Mau cho hắn uống vào, tránh được tàn phế."

Bạch Băng Nhi nhíu mày, có chút không biết làm sao đối diện với người trước mắt, càng không biết nói gì. Nàng chỉ thấy sau những chuyện hôm nay, giống như trên mặt mình bị người hung hăng đánh một bạt tay, không còn chút tự tôn.

Mộc Nhiên nhìn ra trong lòng nàng không thoải mái, lại nói:

"Bạch cô nương không cần quá nặng lòng. Chuyện hôn ước chẳng qua là cha ta cao hứng tùy tiện nói, chẳng có căn cứ, lại không chứng thực. Giữa chúng ta không hề có quan hệ gì. Cô nương muốn theo đuổi tương lai của mình, ta hết mình ủng hộ. Còn về chuyện ân nợ trước kia, coi như là cha ta để lại thế giới này một phần thiện duyên đi."

"Lần này lại phiền cô nương mang theo Độc Cô Thành an toàn trở về môn phái, cũng thuận tiện giúp ta truyền lời với Chưởng Môn một câu."

Bạch Băng Nhi không nghĩ đến Mộc Nhiên sẽ nói mấy lời như vậy, không khỏi ngơ ngác một hồi, nhưng sau đó rất nhanh lấy lại tinh thần:

"Ngươi muốn truyền lời, lời gì?"

...

Mọi người xung quanh chỉ thấy Mộc Nhiên một chưởng đánh xong, thân hình thẳng tắp bị bụi mù che phủ, nhưng giọng lại như sấm vang toàn trường:

"Trở về nói với Chưởng Môn của các ngươi, nếu trong vòng ba tháng không cho Diệp Gia ta một lời xin lỗi thỏa đáng, một quyền này lần tiếp theo sẽ đánh nát bảng hiệu Sơn Hà Môn!"

Dưới lớp bụi mù, không ai nhìn thấy Mộc Nhiên nhẹ nhàng cười nói, chỉ nghe thấy hắn giọng điệu đanh thép bá đạo, giống như tiếng long ngâm lẫn quẩn trong lòng bọn họ không yên.

Diệp Gia... Khó lường!

Khói bụi tan đi, đã không còn bóng dáng của Mộc Nhiên ở đó, nhưng truyền tụng về hắn lại theo cơn khói bụi mịt mù này mà chậm rãi lan truyền đến khắp thành Phiêu Diệp. Thanh thế Diệp Gia cũng vì sự kiện này mà dâng lên độ cao chưa từng có.



"Thiếu gia, ngài khó khăn lắm mới dẹp được một Độc Cô Thành, sao lại dính tới Chưởng Môn Sơn Hà Môn rồi, người ta là Tông Sư hàng thật giá thật đó." Quân Thường Tiếu đi theo Mộc Nhiên, trong lòng vừa kinh vừa sợ. Kinh là không ngờ Mộc Nhiên đã có thực lực như thế, sợ là bản lĩnh gây họa của hắn còn cao hơn thực lực đến mấy phần.

"Thiếu gia à, ngài đòi đập bảng hiệu nhà người ta, chuyện này khó mà giải quyết êm đẹp được rồi."

Mộc Nhiên quay đầu lại, cười.

"Sao phải giải quyết êm đẹp, làm rầm rộ lên cho ta. Trước khi Sơn Hà Môn đánh tới, ta muốn hung danh của Diệp Gia truyền khắp Đại Lý. Còn về chuyện hậu quả sau đó, ta tự có tính toán."

Quân Thường Tiếu đầy mặt đau khổ.

"Tiểu tổ tông của ta ơi. Diệp Gia chúng ta không có Tông Sư, không có thực lực, khuếch trương danh tiếng như vậy thì có lợi ích gì chứ!"

"Diệp Gia chúng ta có thực lực đó hay không chưa quan trọng. Chỉ cần cả thiên hạ đều tin nhà chúng ta có thực lực, có nắm đấm là được rồi. Trên đời này ai cũng tham sống, hung danh lớn rồi, rất nhiều chuyện không cần động đến binh đao cũng có thể nhẹ nhàng giải quyết."

Mộc Nhiên bước nhanh hơn, chỉ để lại cho Quân Thường Tiếu một bóng lưng khó lòng đuổi kịp.

"Liên hệ ba vị Gia Trưởng và tộc lão cho ta, trong vòng ba tháng, ta muốn thành Phiêu Diệp này chỉ còn lại một tiếng nói duy nhất. Bọn tiểu bang tiểu phái kia, cũng đến lúc cho chúng biết mảnh rừng này ai mới là cọp rồi."

Quân Thường Tiếu dốc sức đuổi theo, giống như nhìn thấy ảo giác bóng lưng của Mộc Nhiên và Gia Chủ trước đó dần dần tương hợp, trên gương mặt già nua hiện ra vẻ chờ mong khó hiểu.

"Thiếu gia à, chờ ta với, cái thân già này không đuổi kịp ngài đâu!"

...

Ngay hôm sau, Diệp Gia bắt đầu khắp nơi chèn ép các thế lực lớn nhỏ lâu năm trong thành Phiêu Diệp. Mặc kệ là bọn họ sau lưng có chỗ dựa hay không đều đến hung hăng thăm hỏi một đợt.

Những thế lực nhỏ phần lớn đều không dám phản kháng, nên thay thì thay, nên dọn thì dọn, biểu thị sau này một đoạn thời gian sẽ thuần phục dưới trướng Diệp Gia.

Thật ra giai đoạn này Diệp Gia hung danh đang thịnh, dư âm một chưởng kia của Diệp Phong vẫn còn làm phần lớn thế lực trong thành e dè. Huống hồ đòi đánh đến bảng hiệu của Sơn Hà Môn, có khi chỉ mấy tháng sau Diệp Gia đã khó giữ mình. So với hiện tại làm căng phản khán, đa phần thế lực trong thành đều quyết định tạm nhường cho qua chuyện.

Còn đối với những kẻ ngoan cố cứng đầu, hôm sau vẫn mở cửa hoạt động bình thường, nhưng bảng hiệu đã đổi thành của Diệp Gia.

Diệp Gia mấy đời nay đều theo đường lối làm việc trước đó, tương đối chính đạo luận lý lẽ, nhưng dưới sự thúc đẩy của Mộc Nhiên đã dần hóa thành một con hổ lớn có vuốt lẫn răng nanh.

Trước đó tổ tiên Diệp Gia xây dựng gia tộc chỉ là thuận tiện che mắt bên ngoài để âm thầm nghiên cứu Tàng Long Kinh, nhưng qua mấy đời, không thể chiếu theo lệ này nữa.



Ba vị Gia Trưởng và các tộc lão đều bận tối mặt tối mũi, tranh thủ đoạn thời gian này thu kết sản nghiệp khắp nơi trong thành. Đương nhiên những phần nuốt không hết thì sẽ chia lại cho thế lực liên minh để đổi lại một vài lợi ích khác, lẫn nhau có lợi. Cả gia tộc mấy ngày này có thể nói là cả ngày lẫn đêm bận rộn vẫn làm không hết việc.

Mà không ai ngờ tới, có người sẽ ở trong đoạn thời gian này ghé thăm Diệp Phủ.

Đêm đến, Diệp Phủ, Tàng Kinh Các.

Diệp Thế An đang nhắm mắt dưỡng thần nằm trên ghế dựa, bỗng nhiên bừng tĩnh.

"Ai?"

Lão vừa lên tiếng, vội vàng phi thân ra ngoài. Ghế dựa sau đó bị nội khí cường hoành cách không đánh thành mảnh vụn vỡ tan tành rơi xuống đất.

Nhìn ra uy lực như vậy, Diệp Thế An trợn tròn mắt.

"Tông Sư?"

Trong bóng tối, cũng truyền đến giọng điệu kinh ngạc không kém: "Lão đã già nhưng tai thính mắt tinh, giữ chức giám thư quả thật rất xứng."

Một hắc y nhân từ trong bóng tối bước ra, long hành hổ bộ, miệng mũi che kín sau lớp mặt nạ bạc, chỉ chừa lại hai mắt uy nghiêm có thần.

"Các hạ là ai, sao đêm hôm khuya khoắt lại xâm nhập Diệp Phủ?"

"Lão hỏi câu này không cảm thấy buồn cười sao?"

Hắc y nhân không nhiều lời, thoáng cái đến trước mặt Diệp Thế An, tung ra một chưởng. Kết quả không có gì để bàn cãi, Diệp Thế An trúng một chưởng bay ngược ra sau, văng vào góc tường rồi rơi xuống đất, không rõ sống c·hết.

Hắc y nhân từ trên người Diệp Thế An lấy đi mấy chùm chìa khóa, lúc này mới kinh nghi phát hiện lão vẫn còn sót lại một hơi.

"Khá lắm, không ngờ một lão già giám thư lại có công lực Tuyệt Đỉnh, chả trách có thể sống qua một chưởng của ta."

Hắc y nhân thở dài, đoạn định bồi thêm một chưởng kết liễu Diệp Thế An cho chừa hậu hoạn thì phía sau chợt vang lên tiếng gió rít như tên bắn. Hắn vội vàng tung người né tránh, lúc quay đầu nhìn lại mới thấy dưới ánh trăng chiếu rọi, một cây quạt xếp cứ thế mà cắm vào nền gạch đến nửa tất.

Công lực này...

"Con chuột béo, bắt được ngươi rồi!"