"Diệp Phong, ngươi gan lắm, còn dám đơn thân xuất hiện trước mặt ta!" Người áo đen chấp hai tay sau lưng, tuy bị phát hiện nhưng không hề lộ ra hoảng hốt.
Mộc Nhiên đi đến đâu đều kéo theo một đám nữ quỷ theo cùng để thuận tiện sai khiến đi làm mấy việc vặt vảnh. Tàng Kinh Các cất giữ Tàng Long Kinh là địa điểm cần phải đề phòng nghiêm mật. Mộc Nhiên chẳng tin tưởng năng lực của đám hộ vệ Diệp Gia, cho nên cử hai con nữ quỷ ở đây quan sát ngày đêm.
Nay bọn chúng phát hiện kẻ đột nhập bay về báo lại, Mộc Nhiên liền tức tốc dùng Thừa Phong Bộ đuổi tới. Vừa đến nơi thì nhìn thấy cảnh Diệp Thế An bị một chưởng đánh văng, nên vội vàng ném quạt ứng cứu.
Lúc này Mộc Nhiên toàn thân áo trắng đạp lên nhánh cây mà đứng, vai đội trăng sáng, mắt hàm hàn quang. Nhìn thấy người áo đen là Tông Sư, trong lòng hắn cũng không chút e dè, nao núng.
"Đường đường là võ đạo Tông Sư, lại hành động che che lấp lấp như một tên trộm vậy. Tôn nghiêm của ngươi ném ở đâu rồi?"
"Hừ, chẳng đến lượt một tên nhóc vắt mũi chưa sạch dạy đời ta đâu. Tôn nghiêm của ta, đương nhiên là nằm ở trên nắm đấm."
Người áo đen nhanh như gió, chớp mắt đã phi thân vượt qua khoảng cách mười mấy mét, một quyền nặng nề đánh thẳng về phía Mộc Nhiên. Chỉ nghe keng một tiếng, nắm tay đấm vào mảnh sắt, lực lượng hùng hồn lại giống như đá chìm đáy bể biến mất.
Người áo đen thấy thế vừa kinh vừa mừng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cây quạt sắt trên tay Mộc Nhiên không rời.
"Có thể hóa giải nội khí, đó là loại bảo bối gì?"
Trả lời hắn là Mộc Nhiên tay trái vỗ một chưởng, long ảnh phá thể mà ra, giương nanh múa vuốt lao tới.
Quạt trên tay là pháp bảo hạ phẩm trong túi của một trong bốn tên tu sĩ mà Mộc Nhiên hạ được lúc cứu Dương Tiêu, chẳng qua là nó chẳng được tác dụng gì ngoài cứng rắn và chất lượng tốt nên luôn bị hắn ném ở trong góc. Nay có dịp thì mới đem ra dùng cho đỡ phí.
"Xem ra ngươi vẫn chưa hiểu Tông Sư là khái niệm gì." Người áo đen chẳng bày ra chiêu thức gì, chỉ đưa tay ra một phát đã bắt được long ảnh rồi bóp nát.
Mộc Nhiên thầm kinh, một chiêu này tuy là còn lâu mới bằng Thăng Long Bá Quyền dùng ra lúc đánh với Độc Cô Thành, nhưng cũng có ba, bốn phần uy lực. Không ngờ lại bị đối phương đưa tay bóp nát như thế.
"Sợ rồi đúng không?"
Người áo đen chấp tay sau lưng, che giấu bàn tay phải đã sưng trầy đỏ rát, mặt lại bình thản không đổi sắc nói: "Quả nhiên ngươi biết Tàng Long Kinh, giao thứ tuyệt học ấy và cây quạt trong tay ngươi ra đây thì hôm nay ta tha cho ngươi một mạng."
Mộc Nhiên chỉ khẽ lắc đầu: "Ngươi mạnh thật. Nhưng ta đánh không lại, còn có thể gọi thêm người tới."
"Hu ~ uýt!!"
Nghe Mộc Nhiên huýt sáo trong đêm, người áo đen không khỏi lắc đầu buồn cười. "Ở nơi này, chỉ có ngươi miễn cưỡng tiếp được vài chiêu của ta. Gọi thêm đám người già lọm khọm ấy tới thì có ích gì."
"Tin tức Diệp Gia có Tông Sư là do ngươi tung ra đúng không. Tiếc là ngươi hù được kẻ khác, không hù được ta. Diệp Gia cả trăm năm nay thực lực thế nào ta rõ trong lòng bàn tay, căn bản không có ai chạm đến cảnh giới Tông Sư cả."
Mộc Nhiên nghe vậy cũng cười: "Lần này xem ra bắt được con cá lớn rồi."
"Tiểu Mỹ, giao cho ngươi."
Đang lúc người áo đen nghi hoặc không hiểu Tiểu Mỹ là ai thì một con bạch hồ linh hoạt phóng ra từ bụi rậm.
Dưới ánh trăng bộ lông của nó mềm mại mượt mà tựa như khoát lên mình tơ lụa thượng hạng nhất, thân thể cao gầy thon thả, lúc di chuyển ưỡn ngực nâng mông, cái đuôi ở phía sau nhẹ nhàng đung đưa. Nó cằm vểnh cao, nhìn đời bằng nửa con mắt mơ màng, tính kiêu kỳ từ trong cốt cách tỏa ra không hề che lấp.
Đây chính là con yêu hồ năm đó đã từng bị Mộc Nhiên dạy dỗ, nay nguyện về dưới trướng của hắn làm hầu cận, đạo hạnh cũng đã ngoài trăm năm.
Mộc Nhiên không có Tông Sư, nhưng có thứ còn lợi hại hơn Tông Sư nhiều. Một con yêu quái trăm năm đạo hạnh hàng thật giá thật.
Tiếc là người áo đen không biết nhìn hàng, thấy bỗng nhiên có một con hồ ly xinh đẹp tinh xảo như thế chạy ra, liền muốn đưa tay ra tóm lấy.
"Đừng g·iết." Mộc Nhiên không nhịn được nhắc nhở. Con hồ ly này tuy không ăn thịt người, nhưng lại kế thừa bản tính không thích nhân loại, thấy nam nhân liền phải hung hăng hút tinh khí một trận, hút cho đến c·hết thì thôi. Yêu quái trong rừng chẳng có con nào là dạng hiền lành, Mộc Nhiên quản chúng cũng đau đầu không thôi.
Hồ ly không che giấu vẻ ghét bỏ trong mắt chút nào, há miệng phun ra một luồng mê hương màu hồng. Người áo đen ở khoảng cách gần không may hít phải mấy hơi, thế là ngơ ngác đứng đó không còn nhúc nhích.
Mộc Nhiên ra lệnh cho hồ ly lui xuống, tự mình bước đến phong kín mấy huyệt đạo trọng yếu trên người đối phương, sau đó dùng dây thừng chuyên dụng trói lại.
Muốn một người khai ra chuyện sâu kín trong lòng là rất khó. Nhưng bên cạnh có một con hồ ly chuyên mê hoặc nhân tâm, bản thân lại biết phân biệt lời nói là thật hay giả, chỉ cần bắt được người thì chẳng cần sợ không nại được ra thông tin từ miệng hắn.
Đến lúc Mộc Nhiên trói người xong xuôi, Quân Thường Tiếu mới dẫn theo người chạy đến, sau lưng có Lưu Hoành và vài tên hộ vệ thực lực tạm được.
Quân Thường Tiếu trước tiên chạy đến bên cạnh Mộc Nhiên, xem hết một vòng, biết thừa mà còn giả bộ lo lắng hỏi: "Thiếu gia có sao không vậy? Có b·ị t·hương chỗ nào không?"
Mộc Nhiên chẳng biết nói gì hơn với lão, chỉ đành bất đắc dĩ chỉ vào người còn đang nằm b·ất t·ỉnh trong góc, nói: "Đem thuốc qua bên kia cứu người đi, nơi này ta đã xử lý xong cả rồi."
Sau đó hắn lại quay sang nói với Lưu Hoành: "Ngươi làm hộ vệ cho ta mà toàn đến trễ kiểu này, tháng sau phải trừ lương."
Lưu Hoành: "..."
Bên này, Diệp Thế An mơ màng tỉnh lại, nhìn thấy Quân Thường Tiếu thì cười tít cả mắt.
"Lão huynh đệ, là ngươi đến cứu ta sao? Thật sự là quá cảm động đi."
Thái độ nhiệt tình như vậy đổi lại là Quân Thường Tiếu coi thường ra mặt. "Thôi lão bớt diễn đi. Cái mặt giả trân lắm rồi."
"Mà ai huynh đệ gì với lão, đừng có thấy người sang bắt quàng làm họ."
Diệp Thế An bị chọc cho cười ha hả: "Cái mặt của ngươi cạo ra mấy lớp cũng không hết hèn, sang chỗ nào. Ta niệm tình xưa nghĩa cũ nên mới gọi ngươi một tiếng huynh đệ, ấy là phước phần của ngươi, thế mà còn không biết điều nữa."
Quân Thường Tiếu thấy đối phương trở mặt nhanh như vậy, tức đến dựng râu: "Cái thằng già này, ngứa người lắm rồi có phải hay không? Ăn ta một quyền nè."
"Ê, khoan nha, quân tử động khẩu không động..."
"Động cái đầu lão, xem chiêu!"
Mộc Nhiên quay qua nhìn Quân Thường Tiếu nhân lúc Diệp Thế An b·ị t·hương chưa khỏi mà dúi cho mấy đấm túi bụi, đầy mặt không hiểu: "Ta còn tưởng bọn họ là huynh đệ tốt chứ..."
Lưu Hoành ở bên cạnh hiếm khi chịu khó giải thích: "Nghe nói bọn họ lúc còn trẻ hoàn cảnh cơ khổ, rất thân nhau, sau lại bởi vì cùng thích một nữ nhân mà trở mặt không thèm qua lại."
"Thế nữ nhân kia cuối cùng cưới ai?"
Lưu Hoành cười trên nỗi đau của người khác: "Hai lão già này, chó còn không thích nổi. Lúc đó bọn họ tính tình vừa xấu vừa thối, người lại nghèo đến cả cơm ngày ba bữa cũng khó mà tự lo chu toàn. Cô nương nhà người ta nghe thấy tỏ tình, chỉ hận không thể xách váy lên chạy biệt xứ."
Mộc Nhiên khó hiểu nói: "Chỉ có như vậy mà trở mặt sao?"
Lưu Hoành cảm thán: "Trên đời này có một loại người gọi là tự ái cao. Đại khái là bọn họ không ai muốn xuống nước làm lành trước, nên cứ như chó với mèo như vậy."
Mộc Nhiên trầm tư nhìn hai lão già ở một góc vừa náo vừa đánh, sau một hồi thì quay sang nói với Lưu Hoành: "Giao cho ngươi nhiệm vụ giúp hai người bọn họ làm lành, nếu trong ba ngày không thể hoàn thành thì... ừm, trừ lương."
Lưu Hoành: ???
Liên quan gì đến ta rồi?
"Thiếu gia, trừ lương ta cũng đâu thể giúp bọn họ làm lành với nhau đâu. Có thể đổi một hình thức xử phạt khác được không?" Lưu Hoành khóc không ra nước mắt, nếu mà trừ nữa thì tháng sau lương của hắn sẽ trở thành số âm rồi.
Mộc Nhiên tỏ ra đã hiểu:
"Vậy thì trừ lương cả ba người đi."
Nội bộ lục đục vì chuyện lớn cũng thôi, lục đục vì chuyện nhỏ xíu như vậy thì phải giải quyết ngay. Lưu Hoành tuy đã có tuổi, nhưng từ nhỏ được huấn luyện làm ám tử theo phương thức khô khan, EQ không được linh hoạt. Nhân cơ hội này ném hắn cho hai lão già kia h·ành h·ạ một trận, không khôn ra thì cũng mở mang đầu óc.
Thật ra có trừ tiền hay không không quan trọng, chỉ là hai lão già kia cần một lý do để 'bất đắc dĩ lắm mới chấp nhận hòa giải' thôi.
...
"Ngươi tên là Tô Kiến Minh à, nhớ không lầm thì trên giang hồ cũng có một người tên như vậy. Ngoại hiệu là Tử Âm Ma Thủ, không phải mười mấy năm trước đã biệt tích rồi sao?"
Tô Kiến Minh mơ màng tỉnh lại, chỉ thấy trước mắt bóng tối bao trùm. Có ánh sáng yếu ớt phát ra từ ngọn lửa đang le lói phía trước, nhưng hầu như chẳng chiếu sáng rõ được vật gì.
"Đây là đâu?"
"Buồn cười thật, ngươi cảm thấy ta sẽ trả lời sao."
Mộc Nhiên kéo nến trắng lại gần, để cho Tô Kiến Minh nhìn rõ mặt mình, cười nói: "Ngủ ngon chứ hả?"
Tô Kiến Minh nhìn thấy khuôn mặt này mới bừng tỉnh nhớ lại những chuyện đã xảy ra, nhất thời mắt hàm đại nộ, không nhịn được một đấm vung tới.
Mộc Nhiên không tránh không né, nắm đấm thô ráp dán lên mặt hắn rồi lại rất nhanh bất lực rơi xuống. Tô Kiến Minh động thủ rồi mới thấy toàn thân mềm nhũn không còn khí lực, một đấm lúc bình thường có thể tồi kim liệt thạch vậy mà bây giờ yếu ớt chẳng khác nào bông vải.
"Tôn nghiêm của ngươi, không dùng được rồi nhỉ?"
Mộc Nhiên nhoẻn miệng cười trêu.
Nhớ tới trước đó buông lời hùng hồn, Tô Kiến Minh như bị vả vào mặt, hừ lạnh không nói. Sau đó... hắn bị quạt thép quất thẳng vào mặt, rớt luôn hai cái răng ra ngoài.
Mộc Nhiên sắc mặt lạnh lùng: "Biết thân biết phận một chút đi. Nếu không ngươi sẽ ở nơi này sống rất lâu."
Tô Kiến Minh lăn lộn trên giang hồ nhiều năm, sống gió gì mà chưa trải qua, quay đầu liền muốn mắng lại mấy câu khinh bỉ.
Thế nhưng lúc này đèn sáng, để Tô Kiến Minh thấy rõ hoàn cảnh xung quanh. Dưới đất t·hi t·hể chất thành lớp, máu đỏ sền sền chảy khắp sàn, phủ lên nội tạng cùng thịt nát.
Trên bàn lúc này có hai cái hộp mở, một bên là đủ loại hình cụ tinh xảo lóe lên ánh sáng kim loại sắc bén. Hộp bên cạnh thì đựng đủ loại côn trùng dòi bọ đang ngọ nguậy. Bọn chúng hoặc là lông lá um tùm, thịt mập núc ních, hoặc là dơ bẩn xấu xí, trên thân đủ loại vật nhọn, điểm chung là đều còn sống rất khỏe mạnh.
Bất kể là loại hình ảnh nào đều đủ khiến cho người thường kh·iếp đảm run rẩy, thậm chí là không nhịn được n·ôn m·ửa, ngất xỉu. Dù đường đường là Tông Sư như Tô Kiến Minh cũng mặt đổ mồ hôi, cả người lạnh toát.
"Ngươi... Muốn làm gì?"
"Nói ra có thể ngươi không tin." Mộc Nhiên mỉm cười thân thiện, nói: "Ta chỉ muốn nói chuyện một chút. Hỏi vài vấn đề đơn giản."
"Sau đó sẽ thả ta đi sao?" Tô Kiến Minh dường như đã nhìn thấy số phận của mình sau đó, cười tự giễu.
Bất ngờ là Mộc Nhiên lại đồng tình gật đầu.
"Sẽ thả."
"Nhưng thả về nhân gian hay thả xuống địa ngục, thì còn tùy vào câu trả lời của ngươi."