Chương 93: Chưởng Thiên Giáo và lời thú tội đột ngột...
"Ta không có thói quen quanh co lòng vòng, ngươi đến từ đâu, là người của tổ chức nào, vì sao biết được sự tồn tại của Tàng Long Kinh, lần lượt nói ra đi."
Tô Kiến Minh nghiến răng, cuối cùng vẫn nói: "Thế lực phía sau ta ngươi không trêu vào nổi, ở cái đất Đại Lý này cho dù là Tông Sư hay yêu quái khi gặp chủ nhân của ta cũng phải cúi đầu."
Mộc Nhiên chống cằm ngẫm nghĩ: "Hoàng thất à?"
Thấy Tô Kiến Minh im lặng không nói, Mộc Nhiên xem như là hắn đã âm thầm thừa nhận. "Hoàng thất lập ra một tổ chức như vậy, rốt cuộc là muốn cái gì?"
Tô Kiến Minh cười: "Còn có thể muốn cái gì? Thần công, bí kỹ, bảo khí, kỳ trân. Những thứ quý giá này vốn nên thuộc về Hoàng tộc. Ta khuyên ngươi nếu biết điều thì hãy giao ra Tàng Long Kinh để đổi lấy yên bình, nếu không ắt sẽ gặp tai họa. Diệp Gia nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, chỉ cần dọn dẹp một đêm là sạch rồi."
Mộc Nhiên nghe vậy đăm chiêu. "Nhưng mà ta đã biết quá nhiều bí mật, hẳn là không thể sống rồi?"
Nụ cười trên môi Tô Kiến Minh vụt tắt, sau đó mới cẩn thận nói: "Chuyện này chưa chắc, nếu như ngươi có thể khiến chủ nhân cảm thấy có giá trị, không chừng vừa giữ được mạng mà vừa có thể giúp Diệp Gia đi lên."
"Ta không quen buộc dây vào cổ, làm chó cho người. Cho nên quên chuyện đó đi." Mộc Nhiên thở dài nói.
Tô Kiến Minh vì mạng của mình, không thể không ra sức: "Hừ, ngươi đừng tưởng bản thân thiên phú tốt, có được võ học tuyệt thế, dưỡng được một con yêu vật thì coi trời bằng vung. Lực lượng của chúng ta mạnh hơn ngươi tưởng tượng nhiều, nếu như không thả ta trở về, nói không chừng chưa tới nửa tháng thì Diệp Gia đã bị xóa tên khỏi bản đồ Đại Lý."
Mộc Nhiên quay mặt qua, bình thản mỉm cười.
"Ngươi nghĩ sao, nếu như lực lượng của ta cũng mạnh hơn các ngươi tưởng tượng nhiều lắm."
...
Sau một hồi tra khảo, Tô Kiến Minh gần như biết gì đều khai ra hết. Loại người như hắn rất biết thời thế, không phải là dạng quân tử cứng miệng cứng lòng. Đã có thể cúi đầu phục vụ hoàng tộc, vậy thì cúi đầu trước một con yêu quái cũng không có chuyện gì lạ.
Nhất là sau khi Mộc Nhiên cho quái cẩu chậm rãi nhai hết thịt trên bàn tay phải của Tô Kiến Minh, sau đó chậm rãi điều trị cho nó khôi phục như lúc ban đầu. Đương nhiên, đây chỉ là một phen ảo giác thao tác.
Tô Kiến Minh cũng không có cách nào, so với c·hết, cảm giác làm lương thực dự bị cho lũ quái vật chậm rãi nhấm nháp cũng quá đáng sợ rồi. Thật ra hắn không biết tất cả đều chỉ là ảo giác được Tiểu Mỹ tạo ra mà thôi, và cả hoàn cảnh xung quanh nữa.
Thế lực phía sau Tô Kiến Minh tên là Chưởng Thiên giáo, đứng đầu là Nhị Hoàng Tử Lý Thừa Tâm, dưới trướng có sáu vị Tông Sư, ngoài sáng nắm giữ gần chục bang phái lớn.
Mộc Nhiên nghe qua, mới cảm thấy quen thuộc. Đây chẳng phải là thế lực không lâu trước đó đã diệt cả nhà Thượng Quan, khiến hai đứa trẻ Mặc Hiên và Minh Nguyệt phải bỏ trốn sang tận Đại Ngô hay sao?
Thân thể này chưa mạnh lên, cũng không thể dùng nguyên thân yêu quái ra hành động lỗ mãng, thế nên Mộc Nhiên quyết định êm đẹp xử lý chuyện này. Chưởng Thiên giáo muốn Tàng Long Kinh, hắn sửa lại một bản rồi đưa cho là được. Dù sao không có Hóa Long thảo thì còn lâu bọn họ mới luyện được. Mà dù có Hóa Long thảo, sai khẩu quyết quan trọng, có luyện được thì cũng sẽ trở nên khùng khùng điên điên.
Còn về Tô Kiến Minh, tùy ý cho Tiểu Mỹ gieo xuống một cái Hồn Ấn là được. Tin rằng có một quả bom trong đầu như vậy thì vị Tông Sư này sẽ sống rất thành thật. Mộc Nhiên hôm sau liền thả hắn rời đi.
Cả cha và ông nội của Diệp Phong, tức là hai vị Gia Chủ đời trước đều c·hết dưới tay của Chưởng Thiên giáo. Chuyện này Mộc Nhiên không gấp gáp báo thù thay, dẫu sao hiện tại việc quan trọng nhất vẫn là câu kéo cho Diệp Gia có thời gian phát triển, cũng cần thời gian để mình tăng thực lực của thân thể này lên.
Mộc Nhiên rất có hứng thú với võ công. Còn gì đáng sợ hơn một con yêu quái? Chính là một con yêu quái biết võ công, còn biết dùng 'hàng nóng' nữa. Mộc Nhiên bản thân chỉ là một gốc kỳ trân thôi, gắng lắm miễn cưỡng tính là thụ yêu, nhưng mà so về bản lĩnh chiến đấu thì kém nhiều lắm, chỉ được cái ngộ tính hơn người nên phải hết sức vận dụng.
Hiện tại ở trong rừng Tịnh Minh, bất kể là Hỏa Diễm Tích, Ngọc Ảnh, hay là Viên Cương đều có chiến lực cao hơn mình, lại còn tu hành nhanh hơn!
Mộc Nhiên cảm thấy chuyện bản thân bị bỏ xa chỉ là sớm muộn, cho nên càng phải cố gắng hơn nữa. Hiện tại tạm đặt ra một mục tiêu nhỏ là học hết võ công trong thiên hạ đi!
...
Diệp Gia sau đó được một khoảng thời gian êm đềm hiếm có. Trong thời gian này, rất nhiều vấn đề trong nội bộ cũng như bên ngoài đều đã được nhanh chóng giải quyết. Kết quả là ba vị Gia Trưởng đều mệt đến tiều tụy.
Mộc Nhiên do chưa được chính thức phong chức Gia Chủ, cho nên không luyên lụy vào mấy chuyện phiền phức này, vẫn ở biệt viện sống an nhàn lắm. Đôi khi Đại Gia Trưởng gặp hắn sẽ nói đùa: "Biết thế đã sớm phong ngươi lên làm Gia Chủ, để ngươi biết chút khổ cực. Tên nhóc ngươi ý tưởng nhiều lắm, gây sự cũng nhiều. Vậy mà sau khi quấy lên một đống nước đục lại có thể ở nơi đây sống an nhàn, phiền phức đều đổ lên đầu mấy lão già này."
Nhị Gia Trưởng và Tam Gia Trưởng là người cùng thế hệ với Gia Chủ đời trước, Đại Gia Trưởng thì trước một chút. Con của Đại Gia Trưởng lại không may mất sớm, cho nên với chức Gia Chủ này lão không hề để tâm, chỉ mong giao nó cho người đủ cả đức lẫn tài, đủ sức gánh vác gia tộc.
Mộc Nhiên hiện tại là nhân tuyển thích hợp nhất, cho nên được lão công khai ủng hộ.
Có thể nói từ sau khi triển lộ thực lực ở hội võ gia tộc, trong cùng thế hệ đã không còn ai đủ sức để tranh giành chức vị Gia Chủ này. Mộc Nhiên hiện tại danh chính ngôn thuận, vừa có thực lực vừa được lòng người, kế vị chỉ còn là vấn đề thời gian.
Sau khi thả Tô Kiến Minh rời đi, Mộc Nhiên bất ngờ mở ra cuộc họp gia tộc.
Lúc này ở trong phòng, vị trí của Mộc Nhiên chỉ xếp sau ba vị Gia Trưởng.
Mộc Nhiên cầm một sấp tài liệu, dõng dạc nói:
"Hôm nay ta mở cuộc họp gia tộc, chính là có vài chuyện cần phải thông báo, cần nhờ các vị tư vấn để xử lý cho chính xác. Trước đó... Không biết hiện tại mọi người có vấn đề gì không?"
Đại Gia Trưởng phất tay: "Dạo gần đây lượng công việc nhiều, cũng cần phải tổng kết để tránh sai sót. Sẵn tiện thì mọi người báo cáo kết quả công việc của mình đi, thuận tiện chúng ta còn vạch ra hướng giải quyết."
Trong phòng ai cũng thần sắc mỏi mệt, nhưng nghe đến đoạn này đều phấn chấn thay nhau đứng lên báo cáo, tranh công. Công việc dạo này của gia tộc tăng lên đáng kể, nhìn chung đều là thu gom và tiếp nhận tài sản, sản nghiệp từ các thế lực khác. Vấn đề cố nhiên là có, nhưng lợi ích lại càng nhiều hơn.
Đám người thay nhau báo cáo một hồi, vấn đề chung đại khái là nhân lực có phần không đủ, tiếp nhận thêm nhiều việc kinh doanh có chút quá sức, sợ là khó lòng duy trì.
Những sản nghiệp này đều rất quan trọng, các tộc lão không có ý định nhã ra hay chia sớt cho thế lực đồng minh, muốn chậm rãi nuốt xuống. Mộc Nhiên hoàn toàn tán thành việc này, bởi vì tiêu cục Phi Long và thương hội Vạn Tài bên kia đã có phần tiêu hóa không nổi.
Lã Bích Kiều và Hạ Bình phải quán lý vận hành cả mấy chi nhánh cùng lúc, đương nhiên không rảnh gánh thêm một mớ sản nghiệp bên ngoài, đa phần đều nhận lấy cắm cờ hiệu lên rồi bỏ đó.
Đại Gia Trưởng nghe hết báo cáo thì nói:
"Hiện tại trong thành Phiêu Diệp có bốn phần sản nghiệp là của Diệp Gia, nếu tính cả những thế lực thuần phục tạm thời thì cũng có sáu phần. Thiên Hạ Hội là đồng minh của chúng ta, cũng chiếm hai phần sản nghiệp. Tình hình như vậy đã rất khả quan, muốn thâu tóm những sản nghiệp khác chỉ còn là vấn đề thời gian. Ta đề nghị nên dừng lại hành động tiến công, tập trung ổn định quản lý các sản nghiệp vừa mới chiếm được, tránh cho xảy ra sai lầm."
Đại khái đây cũng là ý muốn của các tộc lão, cho nên Đại Gia Trưởng vừa nói liền nhận được một làn sóng tán thành.
"Được rồi, còn chuyện gì nữa không?"
Lúc này, Tam Gia Trưởng lầm lầm lì lì cả buổi lại bất ngờ đi đến giữa đại điện, hổ thẹn nói:
"Ta có chuyện muốn báo."
Đại Gia Trưởng thở dài, chỉ phẩy tay nói: "Ngươi nói đi" Sau đó nhắm mắt ngồi lại trên ghế, phảng phất như đã tỏ tường mọi việc.
Tam Gia Trưởng cũng không do dự:
"Chuyện thiếu chủ bị người tập kích mấy tháng trước, ta đã điều tra ra rõ ngọn nguồn. Nói ra thì hổ thẹn, kẻ chủ mưu lại là một thuộc hạ dưới trướng của ta. Cũng may thiếu chủ hồng phúc tề thiên, không xảy ra chuyện gì đáng tiếc."
Mộc Nhiên ngồi trên xe lăn khẽ ồ một tiếng. Mà các tộc lão thì trợn tròn mắt, Nhị Gia Trưởng không nhịn được vỗ bàn mắng nhiếc: "Khá lắm, Diệp Nguyên Đông! Có phải lão càng già càng lẩm cẩm hay không, người dưới trướng gây ra việc tày đình như vậy mà còn không biết?"
"Ta đã nói mà, suốt ngày vùi đầu vào đống sổ sách ấy thì sớm muộn cũng có ngày điên mất."
Tam Gia Trưởng cúi đầu không nói, mặc cho bốn phía các tộc lão ra tiếng quở trách. Đa phần mọi người tuy nói lời khó nghe, nhưng đều có ý bao che cho lão. Tam Gia Trưởng nắm quyền ở Diệp Gia nhiều năm, lại là người trực tiếp quản lý về việc kinh doanh, nắm trong tay sổ sách, đường dây quan hệ có thể nói là vô cùng phức tạp.