Đại Yêu Quái

Chương 94: Phân xử



Chương 94: Phân xử

Có tộc lão hỏi:

"Chuyện này rốt cuộc là do ai làm, hiện tại đã bắt giữ hay chưa?"

Tam Gia Trưởng chỉ cúi đầu đáp: "Khi ta tra ra thì hắn đã trốn rồi. Gia tộc dạo này bận rộn, không lấy ra được nhân thủ, cho nên quá trình điều tra quả thật có nhiều trễ nải, đều là lỗi của ta làm việc vô năng. Đối với chuyện này, ta xin hoàn toàn chịu trách nhiệm, mong Đại Gia Trưởng xử nặng để lấy làm răn đe."

Đại Gia Trưởng quay qua nói với Mộc Nhiên: "Chuyện này giao cho ngươi toàn quyền xử lý."

Tam Gia Trưởng nói việc này là do thuộc hạ lão làm, mười phần chắc chín là đang nói dối. Nếu Diệp Phong không trở về, Diệp Trần con của lão là người có khả năng cao nhất tiếp nhận vị trí Gia Chủ. Chuyện này lão mong mỏi nhiều năm, tiếc là được lúc thiên thời địa lợi, cho nên làm quá gấp gáp.

Nói cho cùng Diệp Phong có trở về với đôi chân tàn tật ấy, dù thế lực của Gia Chủ quá cố vẫn luôn ủng hộ, thế nhưng lại không thuận theo tổ huấn Diệp Gia. Thể nào sau hội võ gia tộc, Diệp Trần cũng trở thành người thừa kế, sau đó là Gia Chủ.

Chỉ là nếu Diệp Phong không trở về, quá trình này có thể tiết kiệm rất nhiều công sức mà thôi.

Mộc Nhiên sau khi được trao quyền xử lý chuyện này, trong lòng không giận cũng chẳng có thù. Lựa chọn của Tam Gia Trưởng là chuyện thường tình, đối với gia tộc không tổn hại gì, chỉ là mất đi một người tàn tật mà thôi. Đổi lại là người khác e rằng phần lớn đều sẽ lựa chọn như thế.

Cho dù đứng ở lập trường của Diệp Phong, tin chắc hắn cũng không bị hận thù che mờ mắt, biết vì gia tộc mà suy nghĩ thiệt hơn. Thù này trước báo sau báo cũng vậy, chi bằng để cho kẻ thù ở bên ngoài vất vả thêm chục năm rồi báo vẫn không muộn màng.

Vả lại Tam Gia Trưởng lựa chọn thời điểm tự thú quá phù hợp. Gia tộc đang lúc thiếu người, với cương vị là người quán xuyến chuyện làm ăn bên ngoài cũng như sổ sách của gia tộc trong nhiều năm, bây giờ mà xử nặng Tam Gia Trưởng thì quả thật khó mà tìm người thay thế làm việc.

Chuyện này ngoài mặt cũng không phải là do lão làm, cùng lắm chỉ mang tội là quản thuộc hạ không nghiêm mà thôi. Dưới trướng lão có biết bao nhiêu thuộc hạ, người này lại còn không phải thân tín, về lý về tình đều có thể xem xét giảm nhẹ tội.

Đương nhiên, đó là bởi vì hiện tại Mộc Nhiên còn chưa lên chức Gia Chủ. Mưu sát Gia Chủ thì lại là chuyện khác rồi.

Các tộc lão ở đây đều không phải kẻ ngu, ai cũng lờ mờ đoán ra sự thật, nhưng vạch trần bới móc chẳng mang đến được ích lợi gì, nên chẳng ai lựa chọn làm thế. Mọi chuyện giao cho người bị hại như Mộc Nhiên quyết là thích hợp nhất.

Mộc Nhiên cảm thấy chuyện này không đến mức phải g·iết người. Với thân phận là yêu quái, hắn sớm đã bỏ qua đủ loại ân oán đời người ra khỏi tầm mắt, khi gặp việc lớn trong lòng chỉ còn lại thiệt hay hơn.



Đương nhiên, tha là không thể nào tha.

"Tam Gia Trưởng, lão cảm thấy ta nên phán xử thế nào?"

Mộc Nhiên không buồn không giận, ánh mắt nhàn nhàn quét qua, lại làm Tam Gia Trưởng trong lòng lạnh toát.

Thời gian này gia tộc xảy ra đủ loại chuyện lớn nhỏ, mọi người đã sớm lãnh giáo vị thiếu gia này tàn nhẫn cùng quyết đoán, chuyện nguy hiểm không lùi bước, chuyện sinh sát không nhường ai.

Cho dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với phán xử của Mộc Nhiên, Tam Gia Trưởng vẫn không thoát khỏi hãi hùng.

Tuy hiện tại Mộc Nhiên vẫn còn chưa lên vị trí Gia Chủ, nhưng quyền lực và nhân mạch của hắn trong gia tộc đã vững như bàn thạch, lại có thiên phú và tài trí hơn người. Nếu hắn trực tiếp g·iết lão tại đây, tuy sẽ dẫn đến rất nhiều rắc rối, nhưng vẫn không ảnh hưởng lớn đến chuyện ngày sau lên chức Gia Chủ. Vậy mà chuyện đến giờ phút này, dưới ánh mắt lạnh băng của Mộc Nhiên, Tam Gia Trưởng mới nghĩ được tỏ tường.

Lão liền vội vàng quỳ xuống:

"Chuyện này ta trăm sai ngàn sai, xin nguyện ôm hết tội lỗi về mình. Chỉ mong thiếu chủ giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho dòng tộc của ta, bọn họ không hề liên can đến chuyện này."

Tam Gia Trưởng đã hạ quyết tâm, cho dù hôm nay vong mạng tại đây cũng phải để cho Mộc Nhiên tiêu tan mối hận trong lòng, thế thì ngày tháng sau này của dòng tộc, của Diệp Trần con lão mới được thảnh thơi.

"Lão thật không liên quan gì đến chuyện này sao?"

"Nói thật."

Lời nói của Mộc Nhiên phảng phất mang theo ma chú, Tam Gia Trưởng cắn răng xoắn xuýt một hồi, không nhịn được nói: "Ta... có."

Lúc này quần chúng xôn xao, Đại Gia Trưởng cũng mở cả mắt ra xem.

Ngược lại Mộc Nhiên là người bình tĩnh nhất:



"Cho dù chỉ nhắm mắt làm ngơ, để thuộc hạ vây g·iết người thừa kế cũng là t·rọng t·ội. Nhưng mà nể tình Tam Gia Trưởng đã cống hiến hết mình vì gia tộc nhiều năm, tội c·hết có thể miễn."

"Chỉ là chức vị Tam Gia Trưởng này cần cả tài lẫn đức, lão đã không còn thích hợp nữa, nên nhường lại cho người khác." Mộc Nhiên nói đến đây, lại cầm quạt chỉ vào một tộc lão trong hàng.

"Diệp Nguyên Nam, lão là người phụng sự trong kho bạc gia tộc nhiều năm. Luận về tài quản lý chỉ kém mỗi Diệp Nguyên Đông, chức vị Tam Gia Trưởng này tạm thời giao cho lão phụ trách."

"Mọi người ai có ý kiến gì không?"

Trong phòng quá nửa là người bên phe Mộc Nhiên, lập tức đứng ra lên tiếng ủng hộ. Những người còn lại dù cho trong lòng có dị nghị thì cũng chỉ có thể tạm thời nuốt vào trong bụng.

Đại Gia Trưởng và Tam Gia Trưởng không có ý kiến gì, chỉ thắc mắc chờ xem Mộc Nhiên định xử trí Diệp Nguyên Đông thế nào.

"Lão tự thú sớm hơn ta dự đoán, may là chuẩn bị vừa kịp." Nói đoạn, Mộc Nhiên lấy ra một phong thơ từ trong vạt áo ném xuống trước mặt Diệp Nguyên Đông.

"Ta vừa lúc đang cần tài năng của lão. Đem thứ này đến khách điếm Vạn Xuân, ở đó sẽ có người cho lão biết tiếp theo phải làm những gì."

"Chuyến này rời xa gia tộc có thể là vài tháng cũng có thể là vài năm, coi như là làm nhiệm vụ lấy công chuộc tội. Chỉ cần lão biểu hiện tốt, sẽ luôn có ngày trở về."

Diệp Nguyên Đông cầm bao thư trong tay, lúc này mới rõ ràng Mộc Nhiên đã biết tiền căn hậu quả từ lâu, xử trí ra sao đều tính trước rõ ràng. Ngay cả nhân tuyển phù hợp để thay thế lão trong tình hình rối ren của gia tộc cũng đã chuẩn bị xong xuôi. Lão trong lòng lạnh giá, chỉ có thể cố nặn ra vẻ tươi cười nhận mệnh: "Đa tạ thiếu chủ phạt nhẹ."

Mộc Nhiên hài lòng gật đầu. Thanh Y ở trong cứ điếm của Thiên Hạ Hội, mượn nguồn lực sẵn có của thương hội Vạn Tài mở ra một trung tâm mua bán, chợ đen. Chuyện làm ăn kinh doanh này nói ra thì dễ, làm rồi mới biết khó khăn cỡ nào.

Thanh Y dù là tiểu thư con nhà gia giáo, thế nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con quỷ vừa mới va vấp xã hội không lâu, còn thiếu quá nhiều kinh nghiệm. Khoản này Mộc Nhiên mù tịt, không giúp được gì. Nay ném Diệp Nguyên Đông đến đó một phen vậy mà lại là một nước cờ hay.

Dù gì Diệp Nguyên Đông dựa vào bản lĩnh kinh doanh ổn định Diệp Gia bấy lâu không ngã mà lên được chức Tam Gia Trưởng, thiên phú võ đạo của lão so ra chỉ là hàng tặng kèm, nhờ uống thuốc mà lên tới Tuyệt Đỉnh.

Để Diệp Nguyên Đông phụ trách việc qua lại giữa Diệp Gia và Thiên Hạ Hội, thật ra cũng là để Diệp Phong phủi bỏ trách nhiệm.



Đi vào Thiên Hạ Hội, sống c·hết của lão còn không phải do Thẩm Lãng quyết định sao?

Chuyện ai ám hại Diệp Phong, Mộc Nhiên có thiên phú phân biệt lời nói thật giả, bên cạnh lại mang theo một đám quỷ nữ, rất nhanh thì đã tra được rõ ràng. Để Diệp Nguyên Đông sống đến hiện tại, đơn thuần chỉ là lão ta vẫn còn hữu dụng.

Diệp Nguyên Nam là thân thuộc chung dòng dõi của Diệp Nguyên Đông, tính ra là anh em họ, cho nên mới được cái chức quản lý sổ sách chi tiêu, kho bạc. Người này năng lực xuất chúng, chỉ là khuyết thiếu kinh nghiệm, tạm thời thay thế Diệp Nguyên Đông trong thời gian này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Diệp Nguyên Nam lại là thân tín của Mộc Nhiên, chuyện này đến đây coi như cũng có một kết cục tốt.

Giải quyết xong chuyện của Diệp Nguyên Đông, cuộc họp vẫn chưa kết thúc. Bởi vì mọi người còn đang chờ đợi Mộc Nhiên nói ra những chuyện đã nhắc đến trong đầu cuộc họp. Hôm nay hắn có vài chuyện muốn thông báo, hỏi ý kiến các tộc lão để làm cho phải lẽ, tất không phải chuyện qua loa.

Không phụ mọi người chờ đợi, Mộc Nhiên đứng lên bước ra giữa, thần sắc trang trọng nói:

"Có thể mọi người chưa biết, tối hôm kia ta có bắt được một tên trộm lẻn vào Tàng Kinh Các. Người này... là một Tông Sư!"

Mộc Nhiên tỏ ra rất hài lòng khi nhìn thấy phản ứng kinh ngạc, náo động của các tộc lão, sau đó đợi mọi người bình tĩnh lại rồi mới nói:

"Sau chuyện này ta có thể xác nhận hai việc. Thứ nhất cho dù là Tông Sư, chỉ cần bước chân vào cửa Diệp Gia thì ta cũng có cách đối kháng, thậm chí là đánh bại. Cho nên chuyện Sơn Hà Môn, dù là Chưởng Môn có đích thân đến mọi người cũng không cần bận tâm quá nhiều."

"Việc thứ hai, sau khi tra khảo người kia, ta cũng đã biết được nguyên nhân c·ái c·hết bất ngờ của hai vị Gia Chủ đời trước, cũng như thế lực phía sau màn dật giây hết thảy. Chuyện này can hệ trọng đại, cho nên ta cảm thấy vẫn phải tỉ mỉ báo cho các vị được biết."

Chuyện Chưởng Thiên giáo can hệ trọng đại, Mộc Nhiên đương nhiên là sẽ không nói hết tỏ tường. Nhưng nguồn gốc võ công của hắn là không giấu được, trước sau gì cũng sẽ bại lộ, cho nên chi bằng mượn cơ hội này mà nói ra tỏ tường. Đương nhiên việc nói ra như thế nào lại là một nghệ thuật.

Tàng Long Kinh cần có thiên tư kinh người cùng với Hóa Long thảo thì mới có cơ may luyện thành, đây là một môn võ học vừa lợi hại mà cũng cực đoan. Sau khi Mộc Nhiên giải thích điểm bất lợi, cũng như những tác dụng phụ trong quá trình tu luyện, các tộc lão cũng không còn hứng thú với nó nữa. Dù sao bọn họ cũng biết bản thân mình có bao nhiêu cân lượng.

Mộc Nhiên dùng chuyện Thượng Quan gia bị diệt chỉ sau một đêm để làm ví dụ, các tộc lão thương nghị một phen, cuối cùng vẫn không nghĩ ra cách nào khác ngoài giao nộp Tàng Long Kinh để cầu an ổn.

Giao nộp một môn võ học trấn gia đương nhiên là tổn thất vô cùng nặng nề, nhưng so với gia tộc khó khăn lắm mới có dấu hiệu quật khởi bị diệt chỉ sau một đêm thì hi sinh một môn võ học không thể luyện được vẫn khả quan hơn.

Các đời Gia Chủ đã cẩn thận bảo quản Tàng Long Kinh mấy trăm năm qua, nhưng liên quan gì đến các tộc lão hiện giờ. Bọn họ già rồi, chỉ muốn an ổn sống hết kiếp này, ai cũng vậy.

Sau khi nhận được biểu quyết của các tộc lão và hai vị Gia Trưởng, Mộc Nhiên mới diễn ra nét mặt đau lòng mà ngậm ngùi tuyên bố sẽ đi giao nộp bản sao Tàng Long Kinh cho Chưởng Thiên giáo để đổi bình an. Dù rằng hắn sớm đã làm xong trước đó.