Lại nói đến Chưởng Môn của Sơn Hà Môn là Lã Thường Ngọc, dạo này phiền muộn vô cùng.
Mọi người đều biết Lã Thường Ngọc là người thích yên tĩnh, năm nay dù đã gần bốn mươi thế nhưng chẳng đến mười lần rời khỏi núi Thiên Sơn, mỗi lần đều chỉ vài bữa nửa tháng là lại trở về. Đến nỗi giang hồ khi đặt ngoại hiệu cho y, cũng lấy tên là Tĩnh Sơn Quân.
Nhưng mà sau hàng loạt sự kiện liên quan đến Diệp Gia, danh tiếng môn phái bị ảnh hưởng, cả đệ tử mà y hết mực cưng chiều là Thanh Sơn Cô Kiếm Độc Cô Thành cũng b·ị đ·ánh đến thương tích đầy người, Lã Thường Ngọc muốn bàng quan cũng chẳng được, chỉ đành cất công rời núi một phen để giải quyết dứt điểm chuyện này.
Tin tức Tĩnh Sơn Quân Lã Thường Ngọc rời núi khiến cho giang hồ một phen kinh thán, có thể nói đoạn thời gian này chuyện lùm xùm giữa Sơn Hà Môn và Diệp Gia đã trở thành chủ đề bàn tán xôi nổi của võ lâm đồng đạo.
Giang hồ Đại Lý tuy nói rộng lớn, trên thực tế chỉ có chưa đến ba mươi vị Tông Sư. Mà Lã Thường Ngọc từ nhỏ mang danh thiên tài lớn lên, tuổi tác còn chưa đến bốn mươi, ở trong danh sách các Tông Sư thì tên tuổi cũng thuộc hàng nổi bậc. Chỉ là y quá ít đi lại trong giang hồ, sự tích cũng chẳng có nhiều.
Tông Sư có thể hòa hợp võ đạo chân ý vào trong võ công, ở một mức độ nào đó đã siêu việt phạm trù sức mạnh mà nhân loại có thể chạm tới, gần với người tu hành trong truyền thuyết. Tông Sư mỗi một lần hành động, đều sẽ gợi lên giang hồ chú ý.
Thành Phiêu Diệp.
Lã Thường Ngọc bởi vì tu luyện Mặc Ngọc Tâm Kinh, cho dù tuổi đã gần bốn mươi nhưng dung mạo vẫn còn phong độ. Nhất là làn da bóng loáng như ngọc kia thật khó để người ta liên tưởng đến một ông chú cao tuổi.
Sơn Hà Môn ở phía nam Đại Lý rất nổi danh, cho nên khi Lã Thường Ngọc xuống núi chỉ mặc một bộ áo lụa trắng, bên ngoài khoác thêm trường bào màu xanh nhạt đơn giản.
Bước đến Diệp Phủ, Lã Thường Ngọc lần đầu tiên đến nhà người ta hỏi tội, không có kinh nghiệm, không biết phải làm thế nào, nhất thời nghĩ qua nghĩ lại rồi đành bước đến lịch sự gõ cửa.
Cửa mở ra, hai gã người hầu cẩn thận đánh giá người tới một phen rồi lịch sự chào hỏi.
"Không biết tiên sinh đến Diệp Phủ có chuyện gì?"
Lã Thường Ngọc có sao nói vậy: "Nghe nói thiếu gia nhà các ngươi muốn đánh nát bảng hiệu của nhà ta, cho nên ta tò mò đến xem thử."
Tên người hầu gãi đầu, có chút không biết làm sao, nói: "Tiên sinh, câu này thiếu gia nhà ta nói nhiều lắm. Có thể phiền ngài xưng tên ra được không, để ta còn dễ bề vào trong bẩm báo."
"Câu này nói với nhiều người lắm rồi à, thú vị."
"Ta tên Lã Thường Ngọc, chính là Chưởng Môn của Sơn Hà Môn. Chắc thiếu gia nhà các ngươi còn nhớ chứ."
Hai tên người hầu nhìn nhau, sau đó nhìn Lã Thường Ngọc cung kính hơn mấy phần:
"Hóa ra là Lã Chưởng Môn. Thiếu gia có dặn là khi nào ngài tới thì phải dẫn vào phòng tiếp đãi chu toàn. Mời ngài theo ta."
Lã Thường Ngọc luôn cảm thấy lần này mình đến cửa hỏi tội có gì đó không đúng, nhưng chuyện đã đến nước này, ngoài trời nắng nóng, vào nhà làm tý trà trước khi đánh nhau cũng không tệ lắm...
"Vậy các ngươi dẫn đường đi."
Trước khi đến đây, Lã Thường Ngọc đã nghĩ đến đủ loại phản ứng của Diệp Gia, có thể là phẫn nộ kích động, cũng có thể là sợ hãi đến tái xanh mặt mày. Nhưng mà không ngờ bọn họ lại lấy lễ tiếp đãi bình thường như vậy, phảng phất người ta đến cửa kiếm chuyện cũng không phải là chuyện lạ gì, tập mãi thành quen.
Tên người hầu đi trước rất an phận không nói lời thừa, cũng không như hướng dẫn viên du lịch giới thiệu về quan cảnh xung quanh. Lã Thường Ngọc lại là người ít nói, ngại bắt chuyện, thế nên đoạn đường này rất yên tĩnh.
Cho đến khi bọn họ bị một người đứng ra chặn đường.
Người này toàn thân khoác áo đỏ che hết tư thái hiên ngang, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ ngọc vô diện, tóc dài đen nhánh như thác nước đổ xuống sau lưng. Cặp uyên ương đao đeo phía sau eo màu như ngọc trắng, họa tiết nạm vàng trác ngọc, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm. Từ tư thái có thể nhìn ra là một nữ tử, hơn nữa còn là một đao khách giang hồ.
Lã Thường Ngọc chỉ đánh giá người này một chốc rồi bảo người hầu lui về phía sau. Tuy là lâu ngày không xuống núi, nhưng Lã Thường Ngọc vẫn hiểu được một số chuyện. Người giang hồ đứng chặn đường nhau, đại đa số đều là chân tay đang ngứa, muốn tìm người tỷ thí một phen.
"Vị cô nương này, không biết quý danh là gì, quê quán từ đâu, chúng ta đã từng gặp nhau trước đó hay chưa?"
Người hầu vốn đã lui xuống vài bước, nghe vậy lại lui thêm vài bước cho chắc ăn. Người không biết còn tưởng là vị Chưởng Môn này đến đây để cua gái.
Quả nhiên người kia nghe thế chẳng nói chẳng rằng, song đao tuyết trắng đã rời khỏi vỏ, cứ thế mà lao đến t·ấn c·ông.
"Người ở dưới núi nóng tính thật..."
Lã Thường Ngọc thở dài, cũng không rút kiếm mà chỉ đưa tay lên nghênh tiếp thế công như triều tịch trước mắt. Hai người nhảy lên đánh ngươi tới ta đi, thoáng chốc đã ra ngoài trăm mét bên cạnh hậu hoa viên.
Người kia nhanh đến mức như hóa thành tàn ảnh, song đao từ bốn phương tám hướng bổ tới liên miên. Lã Thường Ngọc đánh rất chậm chạp, chỉ dựa vào một thức Bài Sơn mà phòng thủ, nhưng mỗi một lần tung chưởng nội khí đều giống như hóa thành sóng lớn quét sạch không gian phía trước. Mặc kệ là người nhanh thế nào, đao ảnh bao nhiêu, vừa tới trước mặt y là b·ị đ·ánh văng ngược trở về.
Trong một lần tung chưởng đánh đối phương bay xa, cánh hoa tung lên đầy trời, Lã Thường Ngọc không khỏi ngơ ra cảm thán: "Các hạ hẳn là Ngọc Diện Yêu Đao mà trên giang hồ đồn đãi bấy lâu, thế nhưng đao pháp này làm sao quen thuộc như vậy, để ta nhớ lại một vị cố nhân?"
Lã Bích Kiều đáp lên một nhánh cây đào, hoa bay ngược trời lất phất, mà nàng cũng chậm rãi tháo xuống chiếc mặt nạ ngọc, để lộ dung nhan tuyệt mỹ của mình.
"Sư đệ, lâu rồi không gặp."
"Đệ chuyên môn luyện chiêu Bài Sơn này để đối phó ta sao?"
Lã Thường Ngọc nhìn thấy sư tỷ xa cách nhiều năm, trên mặt không có nhiều cảm xúc cuộn trào, chỉ nhẹ nhàng cười nói: "Võ học Thiên Sơn phản phác quy chân. Cho dù chiêu thức đơn giản nhất khi luyện đến đại thành cũng có uy lực khó lường. Thứ tự của các thức trong Đại Sơn Phật Chưởng chỉ là để sắp xếp độ khó tăng dần cho người mới học, không đại diện cho uy lực và tính thực dụng của nó."
Nụ cười nhỏ bé trên môi Lã Bích Kiều vụt tắt: "Nói tiếng người."
Lã Thường Ngọc cười trừ: "Chiêu này vừa đơn giản vừa dễ sài, mấy chiêu khác rườm rà quá nên ta lười dùng."
"Chẳng phải tỷ cũng không dùng đao pháp Thiên Sơn Tam Thập Lục Thức hay sao?"
Lúc này đến phiên Lã Bích Kiều cười trừ, nhớ đến loại đao pháp múa đông đánh tây rắc rối phức tạp mà khi nhỏ được sư phụ cầm tay chỉ dạy, không lầm thì lúc đó trong lòng nàng chỉ nghĩ đến làm sao để trốn đi chơi: "Rời xa sư môn nhiều năm, quên rồi."
"Ài, ham chơi."
"Ài, nhàm chán."
Hai tỷ đệ rất nhanh bắt ghế lại ngồi cùng nhau trò chuyện. Lã Bích Kiều biết mình đánh không lại nên không muốn đánh, Lã Thường Ngọc thì nguyên nhân vô cùng ngắn gọn, chỉ là lười thôi.
"Lúc nhỏ sư phụ nói tỷ suốt ngày ăn chơi lêu lỏng, nếu ra ngoài cùng lắm chỉ có thể làm c·ướp sống qua ngày mà thôi. Không ngờ bây giờ cũng là một bà chủ. Nói thật ta đến bây giờ vẫn không thể đem hình tượng bà chủ thần bí của khách điếm Vạn Xuân và vị sư tỷ vừa dữ vừa lười lúc nhỏ gộp lại cùng nhau. Ài..."
"Đệ mới lười, tỷ đây ngoại trừ luyện võ, những phương diện khác đều rất siêng năng." Lã Bích Kiều nhịn không được đánh vai Lã Thường Ngọc một cái, y cũng giống như mười mấy năm trước bày ra bộ dạng bất lực lười tránh lười né, mặc cho giày vò.
Lã Bích Kiều không nhịn được cười lên: "Sư đệ, ngươi trưởng thành."
"Là già rồi mới đúng."
Lã Thường Ngọc chăm chú nhìn Lã Bích Kiều: "Lần này sư tỷ có ý định theo ta về Thiên Sơn hay không?"
Lã Bích Kiều thoáng trầm lắng: "Sư phụ thế nào, còn sống không?"
"Sống đến một trăm hai mươi mốt tuổi, đã mất tám năm rồi."
"Vậy ta càng không có lý do để về nơi hẻo lánh đó."
Lã Thường Ngọc nghe vậy không hiện vui buồn, chỉ điềm tĩnh nói: "Sư phụ biết rõ là tỷ sẽ không trở về, không khí trên núi không thích hợp với tỷ."
Lã Bích Kiều thở dài: "Nơi đó thích hợp với đệ, có thể yên tĩnh không bị ai làm phiền."
Lã Thường Ngọc nhìn xa xăm: "Thật ra thế gian này, không có nơi nào thích hợp với người như ta. Chỉ là tiện thì ở tạm mà thôi."
"À mà hôm nay tỷ xuất hiện ở chỗ này, còn ngăn ta lại. Chẳng lẽ muốn ra mặt thay cho Diệp Gia hay sao? Nếu là thế, chuyện này cứ thế cho qua cũng được. Thật ra nếu chúng đệ tử trên Thiên Sơn không suốt ngày ầm ĩ, ta cũng lười xuống núi."
Lã Bích Kiều lắc đầu: "Ta muốn ngăn đệ thoát khỏi mớ phiền phức này thôi. Diệp Gia là một vũng nước đục, về sau sẽ càng lúc càng sâu, ta không muốn Thiên Sơn bị cuốn vào mà mất hết ngày tháng yên tĩnh."
Long Đầu của Thiên Hạ Hội lúc chuẩn bị ẩn cư dưỡng thương đã bí mật thông báo với đám Đường Chủ là phải hết mực ủng hộ Diệp Phong của Diệp Gia thành Phiêu Diệp. Các Đường Chủ đều cho rằng đây là Hổ Thiếu được bí mật bồi dưỡng, riêng phần mình đều mang theo hứng thú muốn biết đây rốt cuộc là người như thế nào. Riêng Lã Bích Kiều lại tỏ ý bàng quan, bởi vì ngoài tiên sinh, nàng thật sự không muốn cống hiến sức lực cho bất kỳ người nào.
Thiên Hạ Hội mà không phải do tiên sinh dẫn dắt, đã không phải là Thiên Hạ Hội trong lòng nàng. Chỉ là các tỷ muội hiện giờ đều đã bị cuốn vào chuyện làm ăn của khách điếm Vạn Xuân cũng như thương hội Vạn Tài, chén cơm này cho dù không muốn vẫn phải tạm bợ ăn tiếp.
Dù sao như Lã Thường Ngọc đã nói, với tính cách của nàng chỉ có thể ra ngoài lặp giặc làm c·ướp là hợp, khó có cơ hội làm ăn chân chính như vậy.
Lã Thường Ngọc nghe khuyên nhủ xong, chẳng có thoái ý mà ngược lại còn hăng: "Nghe tỷ nói như vậy, ta càng tò mò không biết Diệp Phong này là loại thiếu niên như thế nào. Người can đảm đòi đấm vỡ bảng hiệu Sơn Hà Môn ta, nghĩ tới đã cảm thấy thú vị."