Lã Thường Ngọc bước vào sân, hết nhìn Mộc Nhiên lại nhìn thiếu nữ quần áo xốc xếch nằm trên đất, cảm xúc trong lòng không khỏi bay xa.
Mộc Nhiên cười, thuận chân lại đạp ngã Diệp Huyên một phát. "Đừng bị bộ dạng bên ngoài của nó đánh lừa, vị tiểu muội này của ta thật rất hung hăng, đánh nhau với ca ca mà toàn dùng đòn hiểm."
Diệp Huyên thở hổn hển, khắp khuôn mặt là bụi bẩn. Mỗi ngày sau khi tìm Mộc Nhiên tâm sự, cô nàng này đều gạ đánh nhau một trận.
Cục phiền phức này nói cho cùng là tiểu muội duy nhất của mình, nên Mộc Nhiên cũng chẳng còn cách nào khác, đành hết lòng mà 'hầu hạ'.
Không lường trước được là Lã Thường Ngọc lúc nào không đến, lại đến ngay lúc huynh muội bọn họ đang giao lưu như vậy.
Diệp Huyên phủi phủi quần áo đứng lên, không rời đi, mà lựa chọn đứng ở một bên quan sát.
"Lã Chưởng Môn tìm đến đây, bộ muốn đánh với ta sao?" Mộc Nhiên giống như tìm đường c·hết quay qua cười hỏi.
Diệp Huyên xanh cả mặt mày, vội cười giải vây: "Lã Chưởng Môn đường đường là võ đạo Tông Sư, làm sao lại ra tay với tiểu bối như ca ca chứ. Như vậy người giang hồ sẽ nói ngài ấy ỷ lớn h·iếp nhỏ."
Lã Thường Ngọc đã đến, không có lý nào vô sự trở về. Nghe nói chiêu thức Thiên Hàng Sơn Trụy của nhà mình bị người ta dùng một quyền đánh tan, trong lòng y cũng muốn xem thử một phen.
"Cô nương lời ấy sai rồi. Đến cả cái bảng hiệu vô năng nhà ta quanh năm trú ở Thiên Sơn vẫn có thể được cao thủ Tuyệt Đỉnh như Diệp thiếu gia để mắt tới, không luận bối phận muốn so tài. Thiết nghĩ hai người chúng ta đánh nhau một trận cũng không cần phải nghĩ nhiều đến thế."
"Huống hồ, ở đây chỉ có ba chúng ta, không ai nói ra ngoài thì làm sao giang hồ biết được."
Trước đạo lý ngang ngược của Lã Thường Ngọc, Diệp Huyên lại bất ngờ đưa tay, khí thế một đi không trở lại quát: "Ta nói!"
"Nếu hôm nay ông dám khi dễ ca ca, ta sẽ chạy đi đồn cho cả thiên hạ đều biết!" Diệp Huyên hai tay chống nạnh, quả thật không biết sợ là gì.
Bộ dáng này chọc cho cả Mộc Nhiên và Lã Thường Ngọc đều cảm thấy buồn cười.
"Tiểu cô nương bình tĩnh, chẳng ai khi dễ ca ca ngươi. Nếu như hắn sợ thì chỉ cần đứng ra xin lỗi Sơn Hà Môn một tiếng, ta đây sẽ tự khắc đi về."
Lã Thường Ngọc nói đến mấy câu cuối cùng, chậm rãi đưa ánh mắt quét qua Mộc Nhiên, thấy thiếu niên áo trắng đó từ đầu đến cuối tay cầm quạt xếp, trên mặt mang theo mỉm cười thân thiện.
"Nếu tiền bối dám áp chế công lực xuống còn Tuyệt Đỉnh, Diệp Phong ta nguyện bồi đánh cả ngày."
"Xem ra ngươi rất tự tin vào chính mình. Vậy thì đến đây đi, ta cũng muốn xem thiên tài thế hệ trẻ của giang hồ hiện tại có bao nhiêu bản lĩnh."
Mộc Nhiên không chút khách khí, lập tức vận khởi Tàng Long Kinh, quyền đầu mang theo tiếng long ngâm inh ỏi ngay lập tức đập thẳng đến trước mặt Lã Thường Ngọc.
Lúc này Diệp Huyên có muốn ngăn cản nữa cũng đã vô lực, chỉ đành né ra xa một góc mà quan chiến.
Trước đòn thế của Mộc Nhiên. Lã Thường Ngọc khẽ ồ một tiếng, sau đó theo thói quen dùng chiêu Bài Sơn, định một chưởng đẩy lùi Mộc Nhiên lại, tiếc là một chưởng này chỉ có thể đẩy lùi tàn ảnh.
Mộc Nhiên ném quạt xếp trong tay, sau đó đạp Vô Ảnh Bộ lao đến, hai tay theo thứ tự là hai thức Kinh Phong cùng Lạc Diệp biến hóa khôn lường. Lã Thường Ngọc lại như một mảnh đầm lầy c·hôn v·ùi hết thảy, nội khí cuồn cuồn bao bọc xung quanh, chưởng ấn luôn có thể phòng thủ và phản đòn trong thế hiểm nguy.
Sau năm hiệp, Lã Thường Ngọc bị buộc dùng ra chiêu thứ hai, Ngọc Định!
Mộc Nhiên chỉ thấy bản thân như đánh vào một bức tường sắt, sau đó bị phản chấn lùi ngược ra sau mấy bước.
"Khá thật, nhưng chỉ có như vậy thì không thắng được ta." Lã Thường Ngọc cảm thán.
"Vậy sao, vậy cho ông xem chiêu thức mới của ta uy lực thế nào!" Nói rồi, Mộc Nhiên lại là một chưởng lao đến.
Tàng Long Kinh vốn chỉ là một phần nội công cường thể kết hợp quyền pháp, không đi thèm chiêu số lợi hại gì. Nhưng có cả kho tàng võ học Diệp Gia tích lũy mấy đời làm cơ sở, Mộc Nhiên đã tự mình sáng tạo ra hai chiêu, ngoài Thăng Long Bá thì còn có một thức Phiên Hải Kình.
Phiên Hải Kình chuyên phá nội khí đối thủ, đáng tiếc đánh nhau rồi Mộc Nhiên mới tỏ tường, chất lượng nội khí của Tông Sư hòa quyện làm một với võ đạo chân ý, gần như thuận tâm mà động, căn bản không phải nội khí của Tuyệt Đỉnh có thể phá vỡ.
Chỉ thấy sau lưng Lã Thường Ngọc mơ hồ nổi lên khí tượng một ngọn núi xanh sạch sẽ như ngọc bích, uy nghiêm mà không thể phá vỡ. Y cười một tiếng, Đại Lực Phách Sơn chưởng thuận thế mà ra.
Sơn ảnh đi theo bàn tay hòa làm một với dòng nội khí cuộn cuộn bay thẳng về phía trước, càng đi lại càng to lớn đáng sợ, cuốn lên một mảnh cát bụi đầy trời.
Mộc Nhiên không dám khinh thường, thủ tấn đấm ra Thăng Long Bá, quyền ảnh hóa thành thanh long giơ nanh múa vuốt lao tới thế nhưng chỉ khiến sơn ảnh khựng lại một nhịp. Pha này nội khí v·a c·hạm, cho dù là Lã Thường Ngọc đã thu tay nhường lực, Mộc Nhiên cũng bị chấn đến phun ra máu tươi.
"Một chưởng vừa rồi đã vô cùng tiếp cận Tông Sư, ngươi có thể đỡ mà còn đứng vững, bản lĩnh không tồi đâu."
Lã Thường Ngọc không tiếc lời khen, đã định thu tay. Thế mà Mộc Nhiên sau khi lau v·ết m·áu nơi khóe miệng, lại như không biết sống c·hết cười khẩy một tiếng: "Bấy nhiêu đó còn chưa chạm tới cực hạn của ta đâu. Lã Chưởng Môn, nếu được thì lại tới vài chưởng đi!"
Mộc Nhiên lần nữa lao tới, long ảnh xanh rờn quấn lấy cánh tay phải như một ống lò xo tiếp lực. Lã Thường Ngọc đưa thủ chưởng ra ngăn cản, toàn thân căng cứng, lại là chiêu phòng thủ Ngọc Định mà Mộc Nhiên chưa thể phá vỡ lần nào kia.
Diệp Huyên ở cách đó không xa chỉ nghe ầm một tiếng vang trầm, không khí nổ tung ra bốn phía như đạn pháo, mà hai thân ảnh kia cũng cùng lúc b·ị b·ắn ngược về sau. Mộc Nhiên chống chân mười mấy mét mới dừng lại được, để lại hai đường dấu vết thật dài trên sân, đất bị cày ra, gạch đều nứt toát. Mà sau một lần v·a c·hạm kia, ống tay áo của hắn đã tan vỡ thành mảnh vụn, rách đến hở ra nửa khoảng ngực trần, có thể thấy uy lực trùng kích cuồng bạo bao nhiêu.
Lã Thường Ngọc trên thân không nhiều thương tích trầy trụa như Mộc Nhiên, nhưng quần áo tầm thường cũng không tránh khỏi kết cục rách nát mấy phần, chuyện này khiến nhiệt huyết trong người y giống như một lần nữa được nhen nhóm sau nhiều năm.
"Một quyền này, khá lắm!"
Mộc Nhiên dứt khoát xé luôn nửa bên áo trắng còn lại, lộ ra mảnh ngực in hằng lít nhít v·ết t·hương trầy xước, khóe miệng mang máu nhếch lên, phát ra lời lẽ cuồng ngôn: "Quyền tiếp theo còn khá hơn!"
Mộc Nhiên vung tay, thứ tung ra lần này không phải long ảnh mà là một ngọc thủ màu xanh biếc. Lã Thường Ngọc chỉ phất một tay là dễ dàng gạt bỏ, nhưng trong mắt không khỏi bắn ra kinh ngạc, bởi vì một chiêu này rõ ràng là Đại Lực Phách Sơn chưởng mà y vừa mới tung ra.
Chẳng cần giải thích, sau đó Mộc Nhiên lại lao tới dùng Bài Sơn không ngừng t·ấn c·ông, tuy là về mặc thông thạo và uy lực còn lâu mới bằng Lã Thường Ngọc vận dụng, lại được cái càng lúc càng phát ra thuận tay.
Lã Thường Ngọc không hỏi nửa lời, chỉ mỉm cười từng bước đáp trả, ngay cả lúc mơ hồ phát hiện Mộc Nhiên lợi dụng lúc đánh nhau hút đi một phần nội khí của mình để phục hồi thì y cũng chẳng cật lực cản ngăn.
Hai người cứ như thế đánh đến mấy trăm hiệp, khoảng sân chỗ lót gạch bị cày nát, chỗ không lót thì trên mặt đất cũng đã tràn đầy dấu tích p·há h·oại. Từ ban đầu đối công quyết liệt, cho đến lúc sau này hầu như chỉ trao đổi chiêu thức 'lành mạnh' theo kiểu ngươi tới ta đi, ngươi đánh ta đỡ.
Đại Sơn Phật Chưởng chín thức đầu mà đám đệ tử Thiên Sơn phải mất cả tháng cả năm mới mong thành thạo một, hai, Mộc Nhiên chỉ trong một buổi chiều đã mơ hồ dùng ra được hết, đặc biệt là hai thức Bài Sơn và Đại Lực Phách Sơn càng dùng lại càng thuận tay.
Đến cuối cùng, Mộc Nhiên nhảy lên cao cao, liên tiếp đánh xuống ba chưởng giống như là ba hồi sóng vỗ chồng chất rơi xuống. Lã Thường Ngọc tung ra một thức Đại Lực Phách Sơn rồi quay về đứng tấn Ngọc Đỉnh đón đỡ.
Ba lần chưởng kình bồi đắp lên nhau uy lực tăng lên bội phần, một phát phá tan Đại Lực Phách Sơn chưởng kình, dư lực đánh xuống Lã Thường Ngọc, khiến y tóc tai tán loạn, đau đến nhe răng.
"Học chiêu của ta thì cũng thôi, lại còn thêm thắt cải biến lung tung. Thiếu niên bây giờ đều hung hăng càn quấy như vậy sao?"
Mộc Nhiên rơi xuống đất, không đánh nữa, bởi vì toàn thân trên dưới đã không còn đến một tia sức lực nào, ngay cả đứng thẳng cũng không thể vững vàng, thế mà hắn vẫn không quên cúi người chấp tay bái tạ.
"Lần này Diệp Phong đã lĩnh giáo được võ học Sơn Hà Môn lợi hại, đa tạ Lã Chưởng Môn hạ thủ lưu tình."
Lã Thường Ngọc lại lắc đầu tỏ vẻ không vừa ý: "Trận này nếu ta là Tuyệt Đỉnh như ngươi, thắng thua khó mà phân được. Ngày khác nếu như ngươi vào Tông Sư, ắt phải đến Thiên Sơn tìm ta đánh lại một chầu mà phân cao thấp."
Nói xong câu ấy Lã Thường Ngọc quay đầu liền đi. Mộc Nhiên chỉ mỉm cười đứng đó mà không ngăn cản.
Diệp Huyên không hiểu chuyện gì, vội vàng chạy theo Lã Thường Ngọc mà hỏi: "Lã Chưởng Môn định đi đâu, còn chuyện với Diệp Gia ta phân giải thế nào?"
Nghe như vậy, Lã Thường Ngọc mới ngẩn ra như nhớ điều gì, liền quay đầu lại nhìn cửa lớn mà hô: "Tiểu tử, ngươi học gần hết võ công của Sơn Hà Môn ta, có tính là nửa cái đệ tử của ta không?"
Trong sân một lúc sau truyền đến tiếng hô dứt khoát rõ ràng: "Vinh hạnh!"