Đại Yêu Quái

Chương 97: Ngọc Ảnh độ kiếp!



Chương 97: Ngọc Ảnh độ kiếp!

Người trong giang hồ tuy không đến mức kéo đến trước cửa Diệp Gia nghe ngóng, nhưng cũng cài cắm tai mắt quan sát cả ngày. Lúc thấy Lã Thường Ngọc đổi một thân trang phục sạch sẽ đi ra như không có chuyện gì, mọi người đều cảm thấy là Diệp Gia xong rồi.

Thế mà sau đó Lã Thường Ngọc đi thẳng về Thiên Sơn, Diệp Gia vẫn cứ như thế hoạt động bình thường. Có người nôn náo trong lòng tìm đến người trong Diệp Phủ để hỏi ra chuyện này kết quả thế nào, rồi nhận được tin tức khó lường.

Thiếu chủ Diệp Gia giao đấu với Chưởng Môn Sơn Hà Môn trên trăm chiêu mà bất bại!

Tuy Lã Thường Ngọc chỉ sử dụng công lực tương đương với Tuyệt Đỉnh, thế nhưng ưu thế của Tông Sư chính là võ học tinh thâm kết hợp với võ đạo chân ý, dù áp chế công lực thế nào so ra cũng vượt trội hơn Tuyệt Đỉnh bình thường. Diệp Phong có thể kiên trì qua được hơn trăm chiêu dưới tay y, thực lực kia đã đủ để mà kiêu ngạo.

Sau chuyện này, Lã Thường Ngọc nhận Diệp Phong là nửa đệ tử của mình, quan hệ giữa Sơn Hà Môn và Diệp Gia phút chốc từ thù hóa bạn, lại càng khắng khít. Diệp Gia cho dù phút cuối nhận lỗi với Sơn Hà Môn, đứng ra bồi thường thỏa đáng, thế nhưng uy vọng chẳng giảm mà còn tăng mạnh mấy phần.

Những thế lực cho là tạm thời phục tùng Diệp Gia, cho dù giờ này có muốn làm phản cũng đã muộn màng. Sau đó một năm, Diệp Gia gần như đã nắm được hơn phân nửa khu vực trong thành Phiêu Diệp, mỗi ngày đều có tiền vào túi nhỏ.

Năm thứ mười tám.

Rừng Tịnh Minh.

Ngọc Ảnh suốt ngày hết ăn lại nằm, nề nếp sinh hoạt chẳng khác nào một con heo nhỏ lười biếng, thế nhưng lại là yêu quái độ kiếp hai trăm năm trước tiên, trước cả Viên Cương.

Chỉ thấy trời kéo mây đen, khắp nơi nổi gió, lôi kiếp dành cho thiên yêu trên cơ bản đều là sát kiếp uy lực kinh khủng, chỉ hơn Mộc Nhiên lần trước chứ không kém cạnh.

Luồng lôi kiếp đầu tiên giáng xuống, Ngọc Ảnh ngửa đầu lên, hai mắt toát ra thần niệm màu hồng nhạt, vậy mà ngang nhiên đánh vỡ lôi kiếp thành tia lửa đầy trời.

Đứng dưới lôi vân, Mộc Nhiên không do dự dùng Lấy Thân Gọi Lôi Chân Quyết, mạnh mẽ kéo một tia lôi kiếp bổ xuống phía này. Thứ thân cầm lấy một phần thân thể của Vạn Biến Hồn thụ đứng yên nơi đó, chuẩn bị sẵn sàng dùng Nghịch Mệnh Đại Pháp để dung hợp tiến hóa.

Mộc Nhiên mấy năm nay nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy Vạn Biến Hồn thụ có phần nguy hiểm, không thể lơ là qua loa. Dù sao đây cũng là thực vật lấy từ Vùng Biển Cấm, nơi mà theo lời lão Long Vương Thủy Tề nói là vô cùng nguy hiểm, ngay cả thần tiên bước vào cũng không dám chắc toàn mạng trở ra.

Cho nên hắn sau cùng quyết định đem thứ thân ra thử trước, cho dùng Nghịch Mệnh Đại Pháp kết hợp với một phần thân thể của Vạn Biến Hồn thụ xem kết quả thế nào.



Ngọc Ảnh rất nhanh thì độ qua ba lần lôi kiếp, hào quang tán đi, dường như lại chẳng thay đổi điều gì, nhìn bề ngoài vẫn là một con thỏ nhỏ đánh yêu.

Bên này, thứ thân b·ị đ·ánh thành thân tàn ma dại, cũng may sau cùng cũng thành công dung hợp với Vạn Biến Hồn thụ. Lần này không biết bởi vì do dùng ké lôi kiếp hay là do đạo hạnh tự thân thiếu thốn, thứ thân không dung hợp hoàn mỹ, chỉ bị biến chất thành một loại cây hoàn toàn mới mang theo đặc tính của Vạn Biến Hồn thụ.

Mộc Nhiên bước lại nhìn đống cháy khét dưới chân. Thứ thân không có mộc tâm, đà này phải mất hơn nửa năm dùng tinh khí nhật nguyệt và yêu lực tẩm bổ mới mong khôi phục lại khỏe mạnh.

Viên Cương ở một bên nhìn, đã không còn biết nói gì. Cảm thấy con yêu quái này thật biết chơi, hầu như cách một đoạn thời gian đều sẽ làm vài chuyện điên rồ.

Ngọc Ảnh sau khi độ kiếp mệt mỏi, dứt khoát lăn ra ngủ say. Ở nơi này nó có thể tha hồ ngủ nghỉ mà chẳng cần lo lắng gì, đây là nguyên nhân lớn nhất khiến nó cứ ở lỳ không chịu rời đi.

Đám yêu quái ban đầu còn đùa vui tí tửng, đùa giỡn ngày đêm, nhưng ở chung lâu ngày liền không còn gì để nói. Nay hoạt náo viên duy nhất là Hỏa Diễm Tích đã đi về núi lửa hấp thu địa mạch, nơi này liền trở nên yên tĩnh rất nhiều.

Mộc Nhiên bản thể là một cái cây, không ai nói chuyện với hắn thì hắn cũng lười mở miệng, ngủ một giấc có thể vài năm sau mới tỉnh lại.

...

Diệp Gia, bên cạnh Tàng Kinh Các.

"Tới đi, xem trình độ của mấy người thế nào."

Lưu Hoành cầm kiếm lao tới, mũi kiếm tuy nhanh nhưng trước sau không thể chém tới góc áo trắng lung lay trước mặt, đánh rất uất ức.

Nhị Gia Trưởng Kinh Phong Quyền sở trường nhanh nhẹn, nhưng Mộc Nhiên đi không thấy bóng, đánh không thấy tai, quả thật chẳng khác nào một con quỷ bay qua bay lại không thể nắm bắt. Mà Diệp Thế An thì càng khổ sở hơn, đánh một hồi chỉ cảm thấy xương cốt đau nhứt.

Mộc Nhiên thở dài vung ra một quyền Thăng Long Bá, nội khí hóa thành hư ảnh thanh long mơ hồ đánh văng ba người ngã ngược ra đất. Sau một hồi chỉ có Nhị Gia Trưởng và Lưu Hoành khó khăn lắm ôm ngực bò dậy được, Diệp Thế An đã dứt khoát nằm đó yên tĩnh.

Mộc Nhiên lắc đầu, ra hiệu cho Quân Thường Tiếu chăm sóc ba người.



"Ta nói uổng cho mấy người là cao thủ Tuyệt Đỉnh, đánh nhau hời hợt, chiêu thức dễ đoán, quả thực không có chút tính khiêu chiến nào."

Nhị Gia Trưởng b·ị đ·ánh mắng mà không thẹn, ngược lại cười nói: "Tiểu tử thối, ngươi thì chỉ giỏi ăn h·iếp mấy lão già này. Có giỏi thì đi ra ngoài tìm người khác mà đấu."

Mộc Nhiên quay đầu qua nhìn Lưu Hoành, Lưu Hoành tía mặt nói: "Thiếu gia à, tha cho ta đi. Tháng này ngày nào ngươi cũng lôi ta ra đánh không chán sao?"

Lúc này Quân Thường Tiếu chạy qua khuyên nhủ: "Thiếu gia à ngài tuyệt đối đừng có nghe Nhị Gia Trưởng nói đùa mà làm thật, chúng ta khó khăn lắm mới hòa giải được xích mích với Sơn Hà Môn. Ngài bây giờ võ công cái thế, ra đường đánh nhau làm gì có ai chịu nổi, không khéo lại bị kẻ tiểu nhân ghi thù mà chuốc họa về sau."

Mộc Nhiên nghĩ nghĩ, thành Phiêu Diệp hiện tại e là chỉ có Trần Phi hay Lã Bích Kiều mới đủ sức đánh với mình một trận ra trò. Nhưng võ học của bọn họ hắn đã thuộc nằm lòng, đánh nhau cũng không có quá nhiều lợi ích.

"A Cẩu, ngươi nói xem Đại Lý chúng ta thế lực nào có võ công lợi hại nhất."

Quân Thường Tiếu thuận miệng liền nói: "Đại Lý chúng ta ngoại trừ Hoàng thất thì phải kể đến Bạch Vân Quan, Kim Quang Tự, Ngọc Nữ Cung, đều là những tông phái có truyền thừa lâu đời. Vùng biên giới giáp với Đại Nam còn có Vạn Độc Quật được giang hồ xem là võ công âm hiểm xảo trá, khó trêu vào nhất."

"Thiếu gia hỏi để làm gì, đừng nói đến kiếm chuyện với người ta nha?" Quân Thường Tiếu lúc nói xong thì mới biết mình nói nhiều rồi, cũng nói bậy.

Nhị Gia Trưởng nhìn sắc mặt Mộc Nhiên, không nhịn được mắng Quân Thường Tiếu: "Cái miệng của lão đó, bớt nói một chút thì thiên hạ thái bình rồi."

Mộc Nhiên cười cười: "Nhị Gia Trưởng không nên trách cứ lão ấy, ta vừa lúc cũng có ý này."

"Từ lâu ta đã muốn xem giang hồ này có bao nhiêu anh tài hào kiệt, hôm nay gia tộc bốn bề yên ổn, là lúc ta nên đi rồi."

Quân Thường Tiếu sợ hết hồn, vội khuyên: "Thiếu gia của ta ơi! Đại sự quan trọng, ngài vẫn mau mau ngồi lên cái ghế Gia Chủ đề gia tộc yên tâm thì hơn. Đi đánh nhau bên ngoài có gì vui đâu chứ."

"Đúng đó, Phong nhi, các tộc lão đều đã nhất trí rồi, chỉ đợi con chọn ngày kế vị mà thôi."

Mộc Nhiên không khỏi cảm thán vật đổi sao dời, mới mấy tháng qua đi mà người trong gia tộc bây giờ chỉ mong sao cho hắn sớm ngày ngồi lên cái ngôi vị ấy, xem ra có muốn trốn tránh cũng không được rồi.



"Võ công của ta trì trệ không tiến, cần phải ma luyện sinh tử một phen mới có cơ may tiến bộ. Mọi người đừng khuyên ta nữa, mấy ngày sau ta liền lên đường."

"Còn về chức vị Gia Chủ ấy hả... Ta còn quá nhỏ, huống hồ Đại Gia Trưởng và các tộc lão vẫn đang quán xuyến mọi chuyện trong gia tộc ổn thỏa chẳng có sai sót gì, chưa cần đến ta giúp sức. Ta tin chắc để họ làm thêm vài năm nữa cũng không hề gì."

Nhị Gia Trưởng nghe vậy, không nói thêm, lão thừa biết tính của thằng nhóc này lòng đã quyết thì như tên rời tiễn, khó mà thay đổi cho được.

"Ra ngoài thêm chút kiến thức cũng được. Nhắc mới nhớ con từ nhỏ không phải trong gia tộc thì cũng buôn bán bên ngoài, quả thực là thiếu sót kinh nghiệm mặt này. Để ta về nói lại với các tộc lão, lần này cứ để Lưu Hoành và A Cẩu thì theo con để tiện bề chăm sóc."

"Không cần đâu Nhị Gia, ta có Tố Tố ở bên cạnh là đã chu toàn rồi. Nếu gia tộc thật muốn trợ giúp thì cho chút tiền làm lộ phí đi đường là được."

Mấy người vô thức nhìn qua kẻ mặc trang phục người hầu đứng lẳng lặng trong bóng râm. Lưu Hoành nghi hoặc nói: "Hắn được không vậy?"

Mộc Nhiên nhún vai: "Ngươi qua so thử vài chiêu thì biết."

Lưu Hoành vốn cũng không muốn đánh đâu, nhưng Nhị Gia Trưởng nghiêm khắc cho hắn một cái ánh mắt, hắn cũng chỉ đành chấp hành theo lệnh mà làm.

"Tố Tố, ta có câu này rất muốn hỏi."

"Ngươi rốt cuộc là nam hay là nữ vậy?"

Tố Cẩm yên tĩnh, sau khi có được ánh mắt cho phép của Mộc Nhiên thì nàng cũng không nhịn nữa, sắn tay áo lên để lộ cổ tay trắng nõn nà.

Thân thể này Mộc Nhiên dùng nguyên liệu quý giá đắp thành, độ cứng không phải bàn cãi, cho dù không có nội khí cũng có thể dễ dàng đè một đám Nhất Lưu ra đánh, kháng cự với Tuyệt Đỉnh cũng không hề gì. Huống hồ trước đây Tố Cẩm còn là thiên tài kiếm đạo, chỉ luyện kiếm nửa năm thì vang danh giang hồ, được cái danh là Vô Phong Kiếm.

Lưu Hoành còn chưa kịp rút kiếm đã bị nắm đầu vật lăn ra đất, mở mắt ra chỉ thấy lít nhít quyền ảnh lao tới, nhanh đến mức không biết đường đâu mà đỡ.

Nhị Gia Trưởng và Quân Thường Tiếu ở xa xa nhìn Tố Cẩm đấm người đến tay xuất tàn ảnh, không khỏi nhíu mặt nhăn mày.

"Phong nhi, ngươi còn dám nói tên này là dùng tiền lẻ tùy tiện mua được?" Nhị Gia Trưởng không nhịn được đá đểu.

Mộc Nhiên vuốt vuốt mặt: "Thật ra thì là người ta ngưỡng mộ tài hoa và mỹ mạo của ta nên mới đi theo. Chỉ là nói như vậy thì thật không khiêm tốn."

Quân Thường Tiếu và Nhị Gia Trưởng đã không biết nói gì hơn. Không gian im lặng, chỉ còn thi thoảng nghe đến tiếng kêu thoi thóp như có như không của Lưu Hoành: "Cứu... Cứu mạng!"