Ngày hôm sau Mộc Long tự thân đến Công Hội Đấu Giá để gặp Bạch Mai Sơn luận bàn, hai nhánh Địa Nguyên Thảo Cửu Giai hắn là nuốt hết a, có đòi cũng không trả.
Hắn vừa bước tới kẻ đứng canh ánh mắt có vẻ kinh ngạc song dịu xuống, cả hai chấp tay cung kính làm cho bao kẻ đi vào chú ý đến.
""Mộc Thiếu Gia!""
Mộc Long nhìn cả hai nhẹ gật đầu song bước vào trong mà không chút mỉa mai quan tâm tới một số ánh nhìn không thiện cảm, tại sao hắn lại được tôn trọng còn họ thì không, hắn tôn quý lắm sao, Mộc Thị ghê gớm lắm sao.
Đó là những ánh nhìn ganh ghét, họ thật không biết thiếu niên kia mang danh phế tử, nếu thật biết sợ họ phải thổ huyết mà trong thương mà đồi công đạo bởi bản thân có tiền như họ thật không bằng một tên phế tử vô năng.
Bỏ qua đám đông đông lúc, những kẻ ăn không ngồi rồi không có việc làm và không có gì ngoài tiêu hao phung phí, chung quy thì nhà không có gì ngoài điều kiện.
Thiên kiêu gia tộc là thế song khi Mộc Long vừa đi chưa tới mười bước một thân ảnh lao vụt tới ôm chầm lấy hắn.
"Mộc Long! Ngươi không sao! Tốt quá...tốt quá rồi....hức!"
Ánh mắt ướt át, khóe mắt sưng đỏ chứng tỏ nàng khóc không ít lần, tính tới tính lui cũng được vài ngày, Bạch Mai Sơn dù biết những vẫn lặng im không bàn tới, Lệnh Nhất cùng Lệnh Tam thì tránh mặt không nói chuyện với nàng. Khi ấy nàng chợt nhận ra kẻ đáng ghét kia, kẻ ít ngày đồng hành đó quan tâm tới nàng ra sau, cảm giác lạnh lẽo cô đơn khi không có hắn ở bên là như thế nào.
Đám đông bắt đầu bàn luận, đó là ai, chả phải Tô Thanh tiểu thư lạnh lùng cao ngạo sao, tại sao...tại sao nàng lại ôm một kẻ đầu tóc bạc phơ khóc lóc thế kia.
Thật sự là hận không giết được hắn vào lúc này, nhiều ánh mắt dâng trào tia sát ý, không sợ ngươi không đủ tốt, chỉ sợ ngươi chọn nhầm hoa tử là có thật.
Tô Thanh bấy giờ chợt đẩy Mộc Long ra.
"Tóc ngươi bị làm sao thế...không đúng, việc ta muốn hỏi tại sao ngươi bình an trở lại mà không đến tìm ta hả??"
Tô Thanh thiếu nữ đáng yêu phụng phịu giẫm chân bực tức hỏi, bộ mặt hiện tại khác xa với một Tô Thanh ôn nhu bình nhiên mọi khi, nàng là rất ít khi bộc lộ cảm xúc thái quá, mọi thứ nàng nhìn qua gần như quá tầm thường mà không nổi làm nàng dư dả tia xúc cảm.
"Ta có việc cần giải quyết nên chưa thể đến gặp ngươi ngay, vì ta mà khóc ư?"
Mộc Long nở nụ cười, tay nhẹ lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt Tô Thanh.
"Tại sao ta phải khóc vì Ngươi, mong ngươi chết còn không kịp. Hừm!"
Tô Thanh ngoảnh mặt đi song Mộc Long tay luồn xuống eo kéo nàng lại sát thì bất giác có tiếng ho kha, Bạch Mai Sơn từ đâu bước ra đám đông nhanh được giải tán.
Tô Thanh bấy giờ đẩy Mộc Long ra, lườm hắn một cái nàng hậm hực bỏ đi, Bạch Mai Sơn nhìn điệu bộ Tô Thanh nhẹ lắc đầu thở dài ngao ngán.
'Gái lớn gã chồng, gái lớn gã chồng. Azi....'
Bạch Mai Sơn một câu cảm thán nội tâm chợt nhìn qua, ánh mắt sáng lên tia kinh ngạc, trước mắt ông là một nửa bước Trúc Cơ Tu Vi a, mới hôm nào hắn còn là Lục Trọng vậy mà.
'Lần này hắn đi chắc thu hoạch không ít, đáng tiếc việc do ta làm hỏng mà nên, ta còn không có quyền đòi lại một nhánh Đại Nguyên Thảo, haiz....'
Bạch Mai Sơn có chút hối hận trong ánh mắt, Mộc Long bước tới, chấp tay chào cái hắn mỉm cười.
''Hội Trưởng a, ta chẳng qua là một cái vô danh tiểu tốt, hà cớ gì mỗi khi đến ông đều ra chào đón, việc này không tốt, không tốt đâu~"
Bạch Mai Sơn cười lớn, hai tay chấp sau lưng cao giọng.
"Mộc Tiểu Hữu quá lời, ta thật là nên chào đón Tiểu Hữu a, dù sao cũng là khách VIP của công hội, xưa nay phàm là mối làm ăn tuyệt không khinh miệt bất cứ ai."
Bạch Mai Sơn không những cao giọng mà còn đổi giọng, hai từ Tiểu Hữu này của là tuyệt đối là xem trọng, phàm là Hữu liền được coi như ngang hàng, tất nhiên đây cũng coi như một phúc lợi nho nhỏ lão đền bù cho Mộc Long.
Những kẻ dòm ngó tới hắn nghe được hai tiếng tiểu hữu liền lập tức từ bỏ ý định, được cái chân to như thế bảo hộ còn sợ bị kẻ khác nhắm vào, trừ khi là kẻ đó muốn đối chọi với cả một thế lực bao gồm 16 vị Nguyên Anh tọa trấn như Vạn Các Lâu.
"Khụ khụ! Mộc Long tiểu hữu, chuyện lần này lỗi thuộc về bọn ta, đã khiến ngươi một phen khốn khó a, tuyệt đối không thể để ngươi chịu thiệt thòi, bọn ta đồng ý bồi thường chỉ là....nhánh Địa Nguyên Thảo đó rất quan trọng với Tô Thanh, ngươi có thể bán lại cho bọn ta không?"
Mộc Long cùng Bạch Mai Sơn bàn luận, phút giây hắn được lão đưa tới phòng khách để khỏi bị kẻ khác dòm ngó.
Ngồi xuống Mộc Long chống cắm nhắm nghiền mắt suy nghĩ, Bạch Mai Sơn nhìn thấy bộ điệu cao ngạo này của hắn cũng không nói gì mà chỉ lặng lẽ chờ đợi.
"Ta nói......nàng thật sự là huyết mạch Long Lôi Dực? Cần Địa Nguyên Thảo để áp chế lôi điện cuồng nộ khi đột phá?"
Bạch Mai Sơn hơi khựng lại song thở dài, cũng không giấu nổi hắn, kẻ nhìn ra cũng chỉ có hắn, hắn làm lão ngạc nhiên nhiều quá nên việc thế này không ngạc nhiên nổi, không ngạc nhiên nổi.
"Mộc Long Tiểu Hữu thật có mắt nhìn, vị Nữ Đồ Đệ này của ta thật là huyết mạch Long Lôi Dực, từ nhỏ đã khổ sở bị lôi điện làm đau, tu luyện tăng tiến thật rất nhanh nhưng mỗi khi đột phá liền bị Lôi Bạo hành hạ khổ sở không thôi, ta cũng hết cách mà không cho nó tiếp tục tu luyện, thứ ta chờ là Địa Nguyên Thảo song thì thứ ta cần hơn chính là một Đan Thánh....."
Nói về dược tài thì Công Hội Đấu Giá cũng đâu thua Đan Hội song giai tình không tốt, Đan Thánh cũng quá xa vời thế nên Lệnh Nhất và Lệnh Tam cũng không quá mặn nồng với Nhánh Địa Nguyên Thảo mà mạo hiểm.
Tất nhiên Bạch Mai Sơn đủ tình báo để biết được Mộc Long luyện được Đan chỉ là tài không biết cao tới đâu lão cũng là cố đoán khi có một kẻ đứng sau cường thế thế kia thì tài năng của hắn làm sao thấp được.
Tuy nhiên, đoán vẫn là đoán, lão vẫn phải dò xét coi tâm tư của thiếu niên này, hắn muốn gì hay hắn có đủ thông minh để hiểu lời lão nói không? Nếu hắn thật luyện được Địa Nguyên Cửu Thảo đan cho Tô Thanh thì tương lai 100 năm Vạn Các Lâu có thêm một Nguyên Thượng Nhân cảnh giới Nguyên Anh Kỳ.
"Ta thật có hứng thú với Nàng hơn là nguyên do mà lão đưa ra, ha lão cho ta Tô Thanh đi, ta lấy một quyển trục Huyền Giai đổi lấy?"
Lời Mộc Long vừa nói xong từ khắp căn phòng dâng trào một cổ sát ý, nhận ra là vô sô ám vệ cảnh giới Trúc Cơ Hậu Kỳ đang lăm le bản thân Mộc Long phì cười hưng phấn.
"Sợ quá~ sợ quá~ các ngươi cũng thật có tình có nghĩa. Ta đùa thôi, đùa thôi....đừng có giết ta đấy, ta vẫn còn yêu đời lắm nha~"
Bạch Mai Sơn ho khan một tiếng, lão thật cũng bị xoay cho vòng vòng, tên tiểu tử này cũng chả phải dạng vừa gì.
Trên ánh nhìn của Mộc Long thì hắn nhận ra Bạch Mai Sơn này là Kim Đan Kỳ, chẳng qua là ấp chế tu vi mà thôi, việc dẫn theo một cái Huyết Mạch Như Long Lôi Dực thì cũng đâu đơn thuần chỉ một Trúc Cơ Hậu Kỳ mà được.
Phải biết nơi đây không phải ai cũng đặc biệt như Mộc Long, không phải ai nhìn là biết kẻ kia sở hữu huyết mạch gì, Vạn Các Lâu quả thật to lớn nhưng cũng thật không thiếu kẻ thù, mầm non này của họ mà bị phát hiện là sẽ không có ngày để sinh trưởng a.
"Ừm..........giá cả thì sao?"
Mộc Long nhắm nghiền mắt, hít nhẹ một hơi hắn hỏi song môi lại nở nụ cười nham hiểm, hắn hiện thật có rất nhiều suy nghĩ độc đáo không thể nói.
Sự im lặng chợt bao trùm lấy phòng khách, cả những nữ hầu cũng tròn mắt kinh ngạc, hắn đây là ý gì....? Tất nhiên là hắn có thể sánh ngang với Dược Thánh song hắn bao nhiêu tuổi, trời ơi chưa qua hai mươi thì liệu đây là cuồng giọng hay tự cao tự đại, phải biết đây không phải việc đùa, làm không xong hậu quả thế nào liền không thể tưởng tượng.
Mộc Long híp mắt nhìn Bạch Mai Sơn đang khó khăn đọc vị Mộc Long đây, không thể hiểu hắn là đang đùa hay đang nghịch dại.
"Không tin? Vậy ta về, cáo từ, cáo từ a~"
Bạch Mai Sơn nhắm mắt lại chấp nhận, vẫn là lão sống lâu mà nghĩ quá nhiều, không thành việc thì cắt đầu tên tiểu tử này, 16 vị Nguyên Anh Phía Sau hà cớ để kẻ kia đùa giỡn.
"Mộc Long Tiểu Hữu xin dừng bước."