Dâm Hoàng

Chương 51: Bắt Nạt Đào Hân



Chát!

Dạ Minh Luân tay đưa vào hái đào Đào Hân song bị nàng tát cho cái, khuôn mặt đỏ bừng nàng lườm xéo Dạ Minh Luân, nét xấu hổ.

''Ng-Ngươi!"

Dạ Minh Luân liếm môi, ánh mắt nhìn nàng rồi bất ngờ như con rắn lao tới ôm hôn lấy Đào Hân.

''Ưm...!"

Đào Hân đôi mắt trừng to đầy kinh ngạc, cánh tay yếu ớt nàng cố đánh lên vai hắn nhưng một lúc yếu dần.

Chụt...chụt...!

Tiếng mút lưỡi của cả hai vang vọng, bên trong lưỡi Dạ Minh Luân đảo quanh, khuấy động mọi ngóc ngách làm cho một người dày dặn như Đào Hân không kịp phản ứng mà hoàn toàn bị áp đảo.

'Kỹ thuật hôn giỏi quá! Đồ Tra Nam!'

Đào Hân mắt nhẹ chảy dòng lệ song nàng nhẹ nhắm mắt lại cảm thụ song là nhẹ nhàng đáp trả hắn, không chống cự nữa Dạ Minh Luân cũng không thô bạo với nàng.

Tay nhẹ luồn ra sau cổ Đào Hân, Dạ Minh Luân nhẹ giữ lấy cổ nàng rồi từng ngón tay kích thích các dây thần kinh, nhẹ nhàng hắn kích thích huyệt vị trên cổ khiến Đào Hân ngây ngất bởi cảm giác sung sướng chạy dọc sống lưng.

"Ưm~ ưm~"

Lưỡi cả hai bắt đầu quấn lấy nhau, tuyến nước bọt tiết ra không ngừng làm cho cảm giác ướt át nhớp nháp ở đầu lưỡi, Đào Hân vừa hôn vừa hổn hển thở song Dạ Minh Luân không cho nàng cơ hội trở mình mà khi nàng không theo kịp hắn lại càng dồn dập tấn công.

Miệng cả hai dính chặt lấy nhau, cảm giác sung sướng truyền tới không ngừng làm cho Đào Hân dần hưng phấn hơn, trong khi cơ thể nàng nóng ran thì bên dưới truyền lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

"Ưm~ ah~ ah~"

Dạ Minh Luân hôn lấy Đào Hân không buông, hắn hôn tới khi nước bọt hai bên mép nàng chảy dài ra cách mất kiểm soát thì mới buông tha cho cái miệng ma mị ngọt ngào ấy của nàng.

"Hộc...hộc..."

Đào Hân thở không lấy nổi hơi, khuôn mặt nàng đỏ bừng song hơi thở nóng bức như đang bốc hơi trong không khí, bầu không khí quanh nàng dần hóa màu hồng mị sắc, ánh mắt thường ngày biến mất, thay vào đó là một Đào Hân ánh mắt quyến rũ gợi lên dục vọng xác thịt.

Cả người vì quá nóng mà Đào Hân ướt đẫm mồ hôi, số ít vẫn không ngừng tiết ra, quần áo nàng cũng bị Dạ Minh Luân làm cho xộc xệch cả nhìn qua kích thích.

"Lâu rồi không ai chạm vào~ trở nên nhạy cảm đến thế~"

Dạ Minh Luân thì thầm, giọng nói mị ngọt, hơi thở nóng bức hắn phì vào cổ làm cho Đào Hân nhẹ nhột nhạt mà nhắm nghiền mắt.

''K-Không có....ngươi mau buông ta ra....."

Đào Hân yếu ớt đẩy Dạ Minh Luân ra song không xê dịch.

Đào Hân ngồi trên ghế, nàng sớm đã tê liệt bởi cảm giác hưng phấn mà Dạ Minh Luân đem tới, đưa tay kéo áo nàng xuống Dạ Minh Luân đôi mắt dâm tà chiêm ngưỡng bộ ngực to lớn của nàng.

"Đừng mà...Mm!!!''

Đào Hân bĩu chặt môi khi Dạ Minh Luân lòng bàn tay nhẹ chiếm đoạt bầu sữa lớn mềm mại của nàng, cảm giác nhột nhạt từ nhũ hoa khiến nàng run rẩy khi hắn nắm bóp bộ ngực lớn của nàng.

"Ưm~hư!!!"

Đào Hân uốn éo cơ thể, bên ngực bị mơn trớn khiến nàng không ngừng có xúc cảm lạ, run lên đợt nàng nhẹ đưa ngón tay lên miệng.

"Đào Tỷ, sao thế~ sướng không nói nên lời sao?"

Dạ Minh Luân một câu trêu chọc, Đào Hân ánh mắt run rẩy nhìn hắn song khi thấy khuôn mặt đê tiện của nam nhân này nàng chán ghét không thôi, thân đều động chân khí nàng ý định chống cự để bảo vệ trinh tiết của bản thân nhưng vụt tắt khi Dạ Minh Luân há miệng mút lấy bầu sữa căng tròn còn lại của nàng.

"Ứm~! Không! Dừng lại đi...ưm~!!!"

Dạ Minh Luân đầu lưỡi uốn éo, nước bọt nhớp nháp của hắn phủ lấy nhũ hoa của Đào Hân song đảo quanh làm nàng sung sướng rên rỉ.

"Á~~~~~~~"

Tiếng mút chùn chụt kích thích thính giác nàng, cảm giác tệ dại ở đầu nhũ hoa truyền tới cảm giác sung sướng, phút chốc Đào Hân run lên rồi nàng bĩu chặt môi ngước thẳng cổ.

Nàng ra sau đó co giật, hòa hợp với tiếng rên dâm dục nàng bên dưới ghế ướt đẫm dâm thủy rồi chảy dài xuống sàn.

Dạ Minh Luân nhả ngực Đào Hân ra với tia nước bọt kéo dài, liếm mép hắn xoay ghế lại rồi kéo váy nàng lên, chui đầu vài giữa háng nàng hắn chu cái mỏ dâm dục hôn lấy.

Chụtttt.

"Áaaahhh! Đừng mà~ không phải nơi đó! Đệ không được, đừng bú màaa!''

Đào Hân dùng hai tay đẩy đầu Dạ Minh Luân song hắn như cục nam châm dính lấy bông hoa của nàng mà hút lấy mật ngọt tựa loài ong mật đang háo hức hút lấy nhụy hoa.

Mùi hương cơ thể ngào ngạt hòa trộn cùng mùi mật từ bông hoa múp míp của Đào Hân khiến Dạ Minh Luân hưng phấn hút lấy rồi đá lưỡi lên xuống trêu ghẹo bông hoa của nàng.

"Đừng mà~ aaahhh--! Nó dơ lắm, lưỡi, lưỡi của Ngươi! Đừng đá lưỡi lên xuống nửa mà~~! Khônggg!!!''

Đào Hân ngước cổ lên, háng nàng tự động mở rộng để cái mỏ hư hỏng đó của hắn có thể làm nàng sướng hơn song đôi tay nàng giữa chặt đầu hắn rồi nảy nảy hông dưới.

"Áaaahhhh-hhhhaaa!!!"

Đào Hân hét lên sung sướng rồi nàng yếu ớt tựa vào ghế cách bất lực, thở hổn hển nàng không ngừng tung tóe dâm thủy, thứ bấy lâu nàng tích trữ.

Chụt...chụt...!

Cảm giác xấu hổ truyền tới khiến Đào Hân đôi tay che mắt, ánh mắt xấu hổ nàng lén nhìn xuống miệng hốt hoảng nói: ''Đừng uống! Không được! Không được! Đừng màaa!!!''

"Ực...."

Dạ Minh Luân chén sạch, đứng dậy hắn dùng tay lau ít nước dinh bên khóe miệng.

"Hừm, ngại đến vậy sao? Nói ta nghe~ là ai đã tổn thương Tỷ?''

Dạ Minh Luân tay nâng cằm Đào Hân lên, mặt cái hai sát lại với nhau rồi Đào Hân rũ xuống ánh mắt buồn bã.

Chụt~

"Ưm...!"

Đào Hân tiếp bị Dạ Minh Luân cưỡng hôn, khác với lần trước, lần này nàng bắt đầu đáp trả thuần phục hơn.

Khi cả hai nhả nhau ra, Đào Hân ánh mắt bi ai, giọng nàng nhỏ lại cách buồn bã: ''Ngươi cũng muốn cơ thể ta, như bọn họ?''

Đào Hân nhớ lại, từng kẻ từng kẻ cố tiếp cận nàng song từng ánh mắt ấy, từng lời dụ dỗ ấy đều dính chặt vào cái cơ thể gợi dục này, bọn hắn đều không thật lòng, giả dối, giả tạo nàng thật nhìn không ít.

Cảm giác vì sao lại chán ghét đến thế, Đào Hân ánh mắt dần trở nên vô hồn, mọi tổn thương như dồn lại một chỗ.

"Lấy thư ngươi muốn đi rồi đừng bao giờ xuất hiện trước mắt ta nữa."

Đào Hân ánh mắt chán ghét nhìn tới, Dạ Minh Luân nhìn nàng mỉm cười rồi môi tiếp tục chạm nhau, khác với lần trước, lần này tại nơi giao nhau giữa hai lưỡi xuất hiện thêm một viên kẹo ngọt.

Mùi vị không nhạt nhẽo hay sắc diễm như trước đó, nó thơm ngọt nhưng cũng không kém phần hương vị sắc dục.

Đào Hân cảm giác cắn chặt môi Dạ Minh Luân tới nổi chảy máu, trừng mắt nàng lườm hắn đầy chán ghét: ''Ngụy quân tử, Ngươi thật khiến ta---"

Đào Hân bĩu môi kiềm giọng, nàng là muốn chống chọi lại cái cơ thể ngu ngốc này mỗi khi bị Dạ Minh Luân chạm vào.

"Ưm..."

"Ta không quan tâm có bao nhiêu kẻ lừa dối Tỷ, ta không lừa Tỷ là được....ta đây là Thật Lòng Nha~"

Dạ Minh Luân nở nụ cười, sự tuấn mỹ của hắn không đổi khiến trái tim nữ nhân như Đào Hân lay động, bao nhiêu kẻ đã ai tài năng như hắn, đã ai có nhan sắc tuấn mỹ lạnh lùng dạng này lại đi nở nụ cười như thế.

"Ta sẽ trân trọng Tỷ, nếu Tỷ không muốn tiếp ta liên dừng lại."

Dạ Minh Luân thì thầm bên tai Đào Hân, nàng tròn xoe đôi mắt nhìn hắn, từ sâu bên trong hiện lên vẻ kinh ngạc, phàm có câu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nam nhân vốn không thể cự tuyệt nữ sắc tại sao tên này giữa trừng lại có ánh mắt kiên định tới lạ.

Đào Hân bĩu môi ngoảnh mặt sang bên: ''Ta không muốn, Đ-Đệ mau dừng lại.''

Dạ Minh Luân nở nụ cười, chỉnh lại y phục hắn xoay người không nhìn lại , Đào Hân ánh mắt trộm nhìn, tâm tư dao động không ngừng.

'Thật buông tha cho ta, nếu hắn cưỡng ép cũng không ai đứng ra đòi lại công đạo bởi hắn đã sớm được rất xem trọng từ các Đại Lão.'

Đào Hân khoác lên người bộ thanh y, mái tóc đen được nàng cột lên cao song bĩu lại đôi môi màu đỏ mộng.

Khi nàng vừa song Dạ Minh Luân bất ngờ bước đến bế nàng lên đặt vào lòng khi hắn ngồi xuống ghế.

"Ngươi!''

Đào Hân bực tức bởi hết lần này tới lần khác bị tên nhóc này chiếm mất tiện nghi song bị hắn trừng cái nàng lặng im run rẩy.

"Đệ.....Đệ thả ta xuống, chả phải nói không ép buộc ta sao?''

Dạ Minh Luân cau mày khó chịu, Đào Hân tâm chợt dâng lên sự sợ hãi, cảm giác như nàng đang phải hầu hạ một con Rồng tâm tính bất thường ấy.

"Về.....mối quan hệ giữa ta và đệ, ta cần thời gian để suy nghĩ.....ta thật không muốn vướng bận chuyện---"

Dạ Minh Luân ngắt ngang, đôi mắt mơ màng hắn tựa đầu vào bầu sữa của Đào Hân êm đềm nhắm mắt lại: ''Ta muốn ngủ.''

Đào Hân lặng người, khi nàng nhìn xuống đã một mảnh yên bình, Dạ Minh Luân cứ thế mà ngủ.

'Tâm tình của hắn dường như không tốt, liệu ta xuống khỏi người, hắn có lại đè ta ra tiếp không?'

Đào Hân suy nghĩ song nàng nhẹ dùng đôi tay ôm lấy đầu hắn cách chiều chuộng.

'Ta rốt cuộc đang làm gì, hắn phi lễ ta ta lại còn không chút tức giận, ngược lại còn chiều hắn như chiều chồng?'

Lặng lẽ Đào Hân quan sát khuôn mặt tuấn mỹ này rồi vuốt ve mái tóc bạc trắng của hắn song cửa phòng bỗng dưng mở.

''Đào Hân ta nghe nói Dạ Minh Luân tới tìm ngươi----"

Ngụy Lão bước vào song lập tức khựng lại, ho khụ một tiếng lão ánh mắt vui vẻ quay lưng.

"Ng-Ngụy Lão...đây là, ta...''

Đào Hân bị bất ngờ mà luống cuống không nói liền mạch, tay đưa tới định giải thích thì Lão Đầu kia đã xoay người đi.

''Tuổi Trẻ, ha ha! Đúng là Tuổi Trẻ! Người trẻ tuổi thật nhiệt huyết, ta tới sai thời điểm rồi, ha ha ha!''

Ngụy Lão vuốt bộ râu rời đi bỏ lại Đào Hân một khuôn mặt uất ức.

''......hiểu lầm, ta và hắn...."