Dâm Hoàng

Chương 52: Gặp Qua Nhu Tử



Sau giấc ngủ Dạ Minh Luân tới tìm Ngụy Lão, Lão Nhân này nhìn hắn cười cười song đôi mắt lại có chút trêu chọc, hai lão đầu còn lại che miệng cười khúc khích như trẻ con.

'Đào Hân Nha Đầu này cũng thật khéo chọn, cái gì cùng Sư Tôn ta học Luyện Đan không màng tới chuyện nam nữ, thế mà vừa gặp Tiểu Bá Vương đã cho hắn ôm ôm ấp ấp.'

Ngụy Lão thở dài, bước tới Lão vậy mà chấp tay chào hỏi Dạ Minh Luân, xét về tuổi tác thì thật hắn không sánh ngang với Lão nhưng xét về tài luyện dược thì lão lại không bằng, Đan Hội không so tu vi chỉ so tài Luyện Đan, thế là cả hai liền ngang nhau về phần vai vế.

"Khụ! Dạ Minh Luân ta nói người có phải để ý Hân nha đầu rồi không?''

Ngụy Lão dù không muốn bàn chuyện riêng nhưng phải bỏ qua sĩ diện mà kéo Dạ Minh Luân về một góc trước hai lão già đang cười như trẻ nghé kia.

Dạ Minh Luân nhìn lão già tuyệt không có ý gì tốt lành, chắc không phải lại định liên hôn gì đó chứ.

Dạ Minh Luân xoa cằm suy ngẫm: ''Ta thật muốn nàng làm thê tử, chỉ là lúc nãy hình như cưỡng ép bất thành nên đang bị nàng......"

Ngụy Lão mi mắt giật bắn liên tục, tên nhóc ác này cũng thật hỗn đi, lão ít nhiều cũng là Sư Phụ của nàng ta, hắn thế này có phải không xem lão ra gì?

Hai Lão Đầu kia nghe xong tuyệt câm nín, song cả hai lại tròn mắt nhìn tên tiểu tử này ăn nói như thế hắn cưỡng bức con gái nhà người ta là việc bình thường ấy.

"N-Ngươi, Ngươi sao lại làm vậy với nó?? Ngươi thật quá hồ đồ đi, ngươi lẽ không biết nó từng từ chối một kẻ cũng xém bị kẻ đó cưỡng bức, ngươi thế này thì bảo ta sao tác thành cho người và Hân Nha Đầu đây!''

Ngụy Lão là nhìn Dạ Minh Luân thuận mắt không thôi chỉ là tên tiểu tử này tính khí ngạo kiều, tính tình lại khó đoán, sớm muộn cũng gây không ít thù hận.

"Lão không cần lo, ta chỉ muốn trêu chọc nàng ta thôi. Bỏ qua việc đó thì Lão lại muốn ta giúp Lão luyện chế loại đan dược gì?''

Ngụy Lão ánh mắt chú ý tới bên mặt vẫn còn inh dấu năm ngón tay kia cũng biết việc cũng đi không quá xa, Hân Nha Đầu của Lão mà xảy ra chuyện gì Lão liền đem tên tiểu tử này chôn cùng.

......

Dạ Minh Luân sau khi bàn luận cùng ba Đại Lão ở Đan Hội liền quay lại thư phòng của mình, trên thực tế thì hắn bị cấm đến gặp Đào Hân vào lúc này, nhìn mặt Ngụy Lão Đầu cũng muốn xù lông rồi nên hắn cũng là không nên chọc Lão làm gì.

Trên đường quay lại thì hắn chợt dừng chân bởi một sự kiện khá thú vị, phía trước có ba Đan Sư Tam Phẩm đang cùng nhau bắt nạt một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương này nhìn qua ngũ quan tinh xảo, da trắng mặt xinh, môi nhỏ hồng mỏng manh, thân mảnh khảnh song eo thon tựa liễu, mi mắt cong lượn, mắt tròn màu thanh bích, tóc xám nâu búi cao.

''Các ngươi! Ta không đắc tội gì tại sao cứ vây lấy ta gây chuyện!''

Nét mặt căm tức tiểu cô nương này vội vàng thu lượm lại từng nhánh thảo dược bị làm cho vương vãi khắp đất nói.

"Hey, ngươi gì sao phải khổ như thế? Theo hầu hạ Thiếu Gia ta chả phải sẽ không sợ khổ rồi sao? Ngươi nhìn xem, Thiếu Gia nhà ta chưa qua ba mươi đã Luyện Đan Sư Tam Phẩm, tiền đồ rộng mở, ngươi xét cho cùng cũng chỉ là dạng nữ nhân bình thường lại dám năm lần bảy lượt từ chối Thiếu Gia nhà ta?''

Kẻ này nhìn qua hầm hố, khuôn mặt ti tiện nhìn qua đích thực là cẩu nô tài rất được việc, kẻ được tung hô kia dáng dấp mập mạp, mép miệng có nốt ruồi to đùng , ánh mắt dâm tiện hiện đang cùng một cái nữ nhân thanh lâu ôm ấp mà trộm tiên hái đào nhìn qua dâm ô vô độ.

"Ngươi nghĩ cho kỹ, ta nhìn trúng ngươi cũng coi như ngươi có phúc phận tu không biết bao nhiêu kiếp mới được, ngoan ngoãn lên giường cùng bổn gia biết đâu ta thích hương vị bướm nhỏ của ngươi mà thu ngươi làm Thiếp, hắc hắc!''

Dạ Minh Luân nghe xong cau mày, phàm hắn định lấy chức đê tiện đệ nhất, dâm ô đệ nhất , hà cớ sao giờ lại lòi ra một tên mập thủ đoạn con gớm hơn hắn.

"Ha? Loại như ngươi ta nhìn qua không ít, giả bộ thanh cao chứ thật ra trên giường sao khi rên đã rồi nghiện không bỏ được nha~"

Nữ Nhân thanh lâu yêu kiều bước tới nâng cằm tiểu cô nương kia lên song bị nàng ta hất tay lườm xéo đầy căm ghét.

"Ánh mắt thật tốt, ta thích! Bắt nàng về cho ta, chơi đã liền cho ngươi!"

Tên mập mạp nói, tên cẩu nô tài nghe xong như được tháo xích vồ tới đưa ra nanh vuốt của một con cẩu được nuôi dạy tốt.

"C-Các ngươi...các ngươi muốn làm gì? Ta sẽ hét lên đó!"

Tiểu cô nương khuôn mặt bất lực, ánh mắt kinh hãi hét lên, nàng quả thật không cách nào thoát ra, suy nghĩ thoáng qua chả lẽ phải tự sát để giữ gìn sự trong trắng của bản thân khỏi quân đốn mạt.

"He he! Hét đi! Hét khan cổ họng cũng không ai tới giúp ngươi đâu! Há há ha!"

Dạ Minh Luân thở dài, cái tình huống cẩu huyết gì mà tăng huyết áp quá thế này, bước tới hắn để lại dư ảnh, phải biết hành động này không phải nghĩa hiệp mà vì sắc. Ngươi đẹp ngươi liền được giúp, hết, không có lý do gì thêm, nếu có thì chắc là do nàng còn trinh trắng.

Nanh vuốt của tên nô tài hướng tới thì bị Dạ Minh Luân túm lấy, cổ tay bị giữ chặt kẻ này liền trừng mắt hung tợn nhìn qua.

"Ngươi trừng ai?"

Xoẹt!

"Aaahhh!!!!"

Dạ Minh Luân thả tay nhưng sau đó đôi mắt của kẻ kia rơi xuống đất, máu tươi rơi rớt kẻ này hét lên thảm thiết, tay ôm mặt cách thảm hại hắn rên rỉ.

Từ phía xa Ngô Lão vuốt râu nhíu mày nhìn vào Dạ Minh Luân: 'Thủ đoạn thật tàn độc, hắn không phải Thánh Tử tà giáo đó chứ?'

Thục Lão ngồi cạnh tiêu soái hớp miếng rượu song vỗ đùi cười khoái chí, Ngô Lão nhìn qua khó hiểu.

"Ngươi cười cái gì?''

"Ta thích ta cười ngươi cũng cấm?''

"Hừm....!"

Ngô Lão hừ một tiếng, Thục Lão ánh mắt nhẹ đảo, mỏ chu ra húp ngụm rượu nhìn xuống: 'Làm quyền làm thế, người của Lâm Thị lại vây vào tên tiểu tử Bạo Quân này coi như các ngươi sống không tốt chứ trách ai đây, ha ha ha! Thoải mái! Thật thoải mái!'

"Á! Giết người! Giết người rồi!''

Nữ nhân thanh lâu khuôn mặt tái xanh hét lên một tiếng, kế bên Lâm Gia Nhi Tử cũng run rẩy có rúm lại bởi một thủ đoạn tàn bạo đến rợn người.

"N-Ngươi dám giết người Lâm Gia, ngươi không muốn sống! Ta phải báo chuyện này---- ặc! ặc!"

Dạ Minh Luân túm cổ tên mập đưa lên, siết chặt lấy cổ Dạ Minh Luân làm cho tên mập mạp này khó thở vẫy vùng giữa sự sống và cái chết.

Dạ Minh Luân nhìn qua nở nụ cười ma quỷ, chỉ nhiêu đó thôi hắn khiến nữ tử thanh lâu kia ngã biệt trên đất sợ hãi mà run rẩy.

Dạ Minh Luân ngắm nhìn khuôn mặt tái xanh của tên mập mà nở nụ thích thú, phía sau tiểu cô nương một mảnh lạnh người, kẻ trước mắt cô cao hơn 2m, tóc trắng thả dài, khuôn mặt tuấn mỹ, trán lại có ấn ký hình tứ giác huyết sắc, hắc bào nhẹ bay nhìn qua không khác gì một Đại Ma Đầu giáng thế giết người không gớm tay.

'Người này....'

Dạ Minh Luân nhìn con sâu béo này vẫy vùng chán liền không chơi tiếp, tay hắn khéo lại thành hình lưỡi đao rồi chọt thẳng vào eo trái tên mập song bóp nát thận của tên này kéo ra.

"Guaaaahhhhh!!! Đau quá! Không...."

Dạ Minh Luân quăng quả thật trên đất rồi vẫy vẫy tay vung đi máu trên tay, nhìn qua tên nô tài đang rên rỉ nằm im trên đất hắn cong chân đạp phát nát đầu , chết ngay lập tức.

Xòe tay Dạ Minh Luân lấy ra tia lửa tam sắc quỷ dị thiêu đi cổ thi thể, nhìn về phía nữ nhân thanh lâu hắn ngón tay đặt lên môi "Suỵt!".

"Kéo con sâu đó đi, phàm nơi ta ở rất ghét bị quấy rầy."

Dạ Minh Luân một câu liền rời đi mà không mảy may quay lại.

'Hắn có phải vừa giúp ta không?'

Tiểu cô nương Nhu Tử tay tự đặt lên ngực thầm hỏi, nhìn theo bóng lưng kia nàng định đa tạ song cổ họng khô khan không nói thành câu.