Ngày ngày đêm đêm rồi ngày qua tháng tới, Dạ Minh Luân cuối cùng cũng chịu ra khỏi đan phòng. Nơi hắn luyện chế bây giờ hôi tanh mùi máu, kẻ không biết còn tưởng đây là nơi che giấu tội ác giết người cũng không chừng.
Hắn đạt được mục đích của bản thân không không ai biết, phàm là việc hắn làm chỉ mình hắn rõ ràng nhất, song lần nữa nhìn lại căn phòng thì nó bây giờ không khác gì một ngôi miếu bị bỏ hoang nhiều năm, bỏ qua viễn cảnh máu me thì đất dưới sàn khô tới nứt nẻ, bàn ghế gãy nát, vách từng như thể quá mệt mỏi mà bất cứ khi nào cũng có thể đổ sụp, mạng nhện che khắp nơi, những con nhện nơi đây cũng bởi được uống máu và hấp thụ chân khí tỏa ra từ Dạ Minh Luân mà gần như trở thành sủng vật nhỏ của hắn.
Đếm sơ cũng được bốn con nhện dù không được nuôi dưỡng những cũng rất béo ú, chúng bây giờ to cỡ bàn tay xèo của người trưởng thành, loài này cả người phủ lấy một màu đen như than, trên lưng có hoa văn huyết sắc hình mặt quỷ nhìn qua khá dọa người.
Dạ Minh Luân bỏ đi để lại bốn con vật nhỏ tranh nhau cắn nuốt mớ đan bại phẩm của hắn bỏ lại, sau khi mọi thứ được giải quyết thì mỗi con nấp một nơi trong đan phòng, thiêu đây thôi cũng đủ khiến con người ta rợn tóc gáy, ai mà chả sợ khi nhận ra trong một căn phòng nhỏ, từ vài góc tối có rất nhiều con mắt đang lăm le như thể sắp ăn tươi nuốt sống mà nhìn tới.
Dạ Minh Luân bấy giờ quần áo dơ bẩn, thân đang định quay về Mộc Phủ để tắm rửa thì Nhu Tử từ đâu đâm hắn cái ầm rồi bật ngửa đập mông xuống nền đất mà rên lên một tiếng.
Nàng so đầu rồi so mông, khuôn mặt tức tối nàng ngược lên phụng phịu cái mà hồng rồi hừ hừ đứng bật dậy.
"Sao mà--- eh? H-Huynh! Sau lại là Huynh?"
Nhu Tử nét bối rối, hai má nàng ửng hồng lên khi chạm mặt Dạ Minh Luân, vẻ cũng thật bất ngờ.
"Sao không được là ta?"
Dạ Minh Luân nhướng mày hỏi, Nhu Tử xoa trán điệu bộ tức tối rồi lườm hắn.
"Đụng phải người ta đau như thế còn không lấy một câu xin lỗi, huynh đúng là một tên thô lỗ.''
Nhu Tử lầm bầm.
Dạ Minh Luân chân mày hơi co giật, hắn là rất bình nhiên đi ai, bị một cái vật thể lạ đâm cái rầm vào người cũng rất bất ngờ đấy nhưng bất ngờ hơn là bản thân được cho là đâm phải nha đầu này.
Dạ Minh Luân nở nụ cười méo mó nhìn Nhu Tử: ''Ngươi thật chưa thấy quan tài chưa đổ lệ nhỉ?"
Nhu Tử giật mình lùi lại ba bước, cơ thể nàng run lên đợt nhẹ rồi ánh mắt nhìn qua Dạ Minh Luân.
''Huynh, Huynh định làm gì...? Ta nói huynh biết, ta bây giờ là đệ tử của Ngô Lão, huynh mà bắt nạt ta ta.....''
Dạ Minh Luân nhìn vào lệnh bài được nàng đeo bên hông liền biết tháng ngắn ngủi vừa qua nàng đã thăng giai từ Nhị Phẩm lên Tứ Phẩm Đan Sư, tuổi còn nhỏ mà thế này cũng được xem là thiên tài đi.
"Ta thế nào? Ta thách ngươi hét luôn đấy."
Dạ Minh Luân nói với khuôn điềm nhiên như thể đó chẳng là gì rồi hướng tới bế nàng quăng lên vài song vác đi như bao lúa.
"Ah! Huy-Huynh! Làm gì thế hả?? Mau thả ta xuống, ta muốn đi gặp Sư Phụ! Áaaahhhh----"
Nhu Tử chợt hét lên, song song với đó là việc Dạ Minh Luân bàn tay vỗ mạnh mông nàng một tiếng kêu rõ.
"Đau....Huynh làm gì thế hả!? Áaaahhh----"
Nhu Tử đôi mắt ướt lệ song bị vỗ thêm phát nữa đau tới rớt nước mắt, từ dưới cặp mông khiêm tốn đó của nàng bây giờ ê ẩm cả lên, cảm giác như sưng đỏ rồi thì phải.
"Huynh, Huynh dựa vào cái gì mà đánh ta?? Ta đã làm gì--- áaaahhhh!"
Dạ Minh Luân vỗ thêm cái, lần này hắn mạnh tay thêm một chút, cảm giác đau đớn khiến Nhu Tử trừng to mắt song cảm giác kì lạ truyền tới khiến nàng mất kiểm soát mà lè lưỡi, từ bên dưới bông hoa nhỏ kích thích cách thô bạo mà chạy sọc lên tia cảm giác rạo rực lạ kỳ.
"Dựa vào gia vế, ta ít nhiều cũng đứng ngang hàng với Ngụy Lão, nha đầu như ngươi lại dám ngỗ ngược với ta?''
"Huynh! Huynh....! Thả ta xuống, ta không nói chuyện với--- áaaahhh~~"
Khác với ba lần trước, lần này Dạ Minh Luân vỗ có chút thích tay hơn, Nhu Tử bị vỗ tới tê dại đôi mông, bông hoa nhỏ bị xung kích mà chạy sọc lên sống lưng Nhu Tử cảm xúc kỳ lạ.
"Ha~ ha~"
Nhu Tử đỏ mặt song thở hổn hển, nhìn qua có thể thấy nàng đau đớn mà thế song khuôn mặt ướt lệ giọt lệ uất ức ấy lần nữa biến động, Dạ Minh Luân tiếp tục tát mông nàng, nhẹ tay hơn nhưng cảm giác hắn mang lại rất quái lạ, với một xử nữ chưa nếm mùi nam nhân như nàng hiện đang có cảm giác bông hoa nhỏ đang ướt át, cả người ngứa ngáy khó chịu và mỗi lần Dạ Minh Luân tát mông, nàng lại nhẹ cắn răng rên lên một tiếng song đôi lúc cảm xúc như vỡ òa vì đau đớn mà lè lưỡi.
"Huhu~ huynh đủ chưa hả?? Huynh có biết nam nữ thụ thụ bất thân không, huynh làm thế ta sao này sao gả đi được đây??''
Dạ Minh Luân thấy Nhu Tử khóc cũng thật buồn lòng cho nàng, có lẽ hắn hơi quá thật, trêu chọc thiếu nữ như nàng chả vui xíu nào, đáng lẽ hắn nên làm việc này với Đào Hân, mỹ nhân có đôi mông dễ sinh nở đó hơn một cô bé thế này.
"Ừm, ngươi đừng khóc nữa....ta không chịu trách nhiệm cưới ngươi đâu.''
Dạ Minh Luân vẻ tạ lỗi nhưng lời hắn nói ra lại đi ngược lại, Nhu Tử trừng mắt nhìn hắn rồi nàng chợt nhíu mắt bởi hai quả cam nhỏ của nàng bị bàn tay ai đó nắm bóp.
"Ưm~ Huynh! Huynh! Ah! Đồ Lưu Manh!!!''
Nhu Tử hai gò má đỏ bừng rồi vung tay tát Dạ Minh Luân cái đau điếng, đau tiếng tay nàng chứ hắn còn chả lấy vết xước nhỏ.
"Đau..... Người huynh làm bằng đá sao? Cứng quá, đau chết ta rồi.....''
Dạ Minh Luân nhìn bàn tay trắng trẻo của Nhu Tử không khỏi thương tiếc khi nó đỏ bừng lên ngay sau khi nàng tát hắn.
Dạ Minh Luân vươn vai cái xương cốt trong người kêu lên găn gắt, Nhu Tử bây giờ xoa xoa tay nhìn sự dơ bẩn của hắn trên người nhẹ bịt mũi.
''Huynh từ đâu mới ra thế? Cả người tại sao lại bẩn thỉu thế này, hôi quá.''
Dạ Minh Luân vẫn rất ung dung nghe qua lời chê bai của Nhu Tử, hắn phủi phủi tay áo vài đợt rồi hướng khuôn mặt tới dí sát vào dung nhân thiếu nữ xinh xắn của nàng.
''Ta cả tháng không tắm rồi, ha ngươi nấu nước tắm cho ta đi?''
Dạ Minh Luân nở nụ cười gian xảo khiến Nhu Tử rợn người lùi lại.
"Huynh! Tại sao ta phải giúp huynh tắm rửa! Ta còn có việc ta không---"
Nhu Tử nuốt lại những lời vừa nói khi nghe Dạ Minh Luân "hửm?" một tiếng rồi xoay xoay cổ tay.
Đây là bắt nạt, là bắt nạt a!!! Nhu Tử thoáng qua thấy mông mình ê ẩm, tên này còn khiến nàng ướt mèm bông hoa nhỏ, tức chết mất đó là những gì nàng đang nghĩ.
Tay nhẹ đưa ra sau xoa xoa cái mông nhỏ đáng thương của bản thân nàng cười một cách cưỡng ép.
"Huynh.....muốn tắm rửa chứ gì?"
"Ừm."
Dạ Minh Luân nhíu mày cùng với đó là tiếng ngón bẻ tay găn gắt khiến Nhu Tử không khỏi hốt hoảng.
"TA GIÚP HUYNH TẮM LÀ ĐƯỢC CHỨ GÌ!!! Ta giúp huynh đung nước......"
Nhu Tử hét lên rồi nhỏ giọng, nàng xấu hổ ngoảnh mặt đi nét giận dỗi.
"Ừm, ừm. Coi như nàng thức thời.''
Dạ Minh Luân đổi từ ngươi sang nàng, gọi thân mật kiểu này không khỏi hứng thêm cái lườm xéo từ Nhu Tử.
'Ta tại sao lại phải giúp hắn tắm rửa chứ?? Tức chết mất thôi! Tên tự tiện này, cái vẻ lạnh lùng của hắn đâu rồi sao tự dưng trưng ra một tên lưu manh thế này....huhu! Cái mông nhỏ bé của tui, Dạ Minh Luân ngươi đợi đó, bỗng cô nương----'
"Áaaaahhhh-----"
Nhu Tử đang suy nghĩ chợt giật bắn người hét lên khi mông nàng lần nữa bị vỗ mạnh, Nhìn qua nàng thấy Dạ Minh Luân đang đi song song vời nàng nét vô tội, vô số tội!
"Huynh!"
"Ta thế nào?''
"Huynh huynh huynh!!! Aaahhh! Tứ chết ta rồi! Tức chết ta rồi....huhu! Huynh bắt nạt ta, ta phải mách sư phụ!''
"Ừm, chỉ có ta mới được bắt nạt ngươi, ngoài ra ai cũng không được,, nhớ lấy."