Dâm Hoàng

Chương 67: Nhu Tử Bực Tức



Trong căn phòng nhỏ của mình, Nhu Tử đổ đầy một chậu nước lớn với khuôn mặt đỏ ửng, nàng chả biết vì sao bản thân lại làm những việc như một tì nữ thế này.

Cảm xúc bối rối xen lẫn xấu hổ, Nhu Tử chỉ muốn tháo chạy ngay lúc này, nàng cũng là lần đầu nhìn qua lưng của nam nhân nhưng cũng đâu chỉ như thế, tên này còn chả biết xấu hổ là gì, hắn như khoe khoang mọi thứ trên cơ thể cho nàng xem vậy.

Đổ đầy đợt nước nóng cuối nàng vội vã kéo tấm màng che chạy ra, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì xấu hổ song quả tim loạn nhịp, nàng thở gấp gáp trong khi đó cảm nhận thấy từng tế bào trên khắp cơ thể đang không ngừng rạo rực.

Một cảm giác hồi hộp tới lạ, nàng đưa tay lên ngực trái rồi cố ổn định nhịp thở của bản thân nhưng mọi thứ lại như tệ hơn, nàng cảm giác cơ thể đang dần nóng lên.

"Ực...ực..."

Nhu Tử uống hết cả ấm trà nhầm bình ổn lại suy nghĩ và cảm giác hồi hộp lạ thường này của bản thân, nàng cưỡng ép mình thôi nghĩ tới hắn, thôi nghĩ tới cái cơ thể tuyệt hảo ấy.

Những càng cố nàng càng hình dung ra rõ ràng hơn, từng mùi cơ bắp như được khắc lên tại một cái cơ thể tuyệt mỹ, hơn hết hắn có một còn Ngạo Long không những dài mà còn rất lớn, nếu mà thứ đó hung hăng cắn một phát chắc chắn là rất đau.

'Aaaahhh! Mình đang nghĩ cái quái gì vậy nè! Tất cả đều tại Ngươi! Sau không ở Phủ Đệ mình tắm mà lại chạy tới chỗ ta, huhu! Ai đó mà biết được cô nam quả nữ ở trong một phòng , hắn còn lại tắm ở đây nữa thì ta có lột da cũng không tẩy trắng được.....'

Nhu Tử khóc không ra nước mắt, nét mặt ngây thơ nàng phụng phịu gò má cách bực tức rồi nằm dài xuống bàn.

'Mà cũng hết cách, hắn thân phận quả thật rất cao, tới Sư Phụ cũng khen hắn không hết lời. Đan Sư Thất Phẩm mà chỉ hai mươi tuổi, hắn quả thật làm cho mình cảm thấy bản thân chả là gì, mọi sự cố gắng và cam chịu của mình từ trước tới nay đều là vô nghĩa sao....? Mình có nên từ bỏ không, trở về gia tộc rồi tìm một Phu Quân tuấn tú, sinh một đứa con cáu kỉnh........nỗ lực làm gì khi cả đời không hơn nỗi một người.'

Nét mặt bực tức của Nhu Tử nhanh rũ xuống sự buồn bã trong nhân tâm, nàng trong gia tộc rất được kỳ vọng, đến được đây cũng là cả một hành trình, nhớ lại thì nàng như đang trèo trên một vách đá mà chả biết khi nào tới được ngọn bên trên, từng lần nắm lấy để trèo lên cũng là từng lần lòng bàn tay nàng bị cắt xé mà rơm rớm máu, cảm giác rất đau đơn, rất mệt mỏi, sớm đã kiệt sức tới cùng cực nhưng vẫn phải tay nắm chân đạp mà trèo lên tiếp.

Từng nước nhấp nhô tạo nên sóng mà đập vào thành gỗ nghe rõ từng tiếng, hơn hết mùi hương từng một vài loại thảo dược trôi nổi trong không khí mà sọc thẳng vào khoang mũi nàng.

Cảm xúc buồn bã xen lẫn bực tức Nhu Tử lên tiếng hỏi: ''Này, Huynh xong chưa thế?''

Không có câu trả lời, Nhu Tử nét mặt khó chịu, đây là cái gì cảm giác, tên này mặt cũng thật quá dày đi, nếu không phải khi trước hắn cứu giúp nàng còn lâu mới qua lại với tên quái đản này.

"Này?"

Nhu Tử hỏi tiếp nhưng vẫn không có hồi đáp, bực bội nàng vén màng bước vào thì thấy cả người Dạ Minh Luân đang lưu động nhiều tia chân khí khác nhau, nước bên trong thùng cũng đã hóa một màu đen kịt và bốc mùi tanh hôi.

'Rốt cuộc là đang làm gì vậy chứ?'

Nhu Tử chống hông rồi phụng phịu gò má, lúc này Dạ Minh Luân chợt hít thở một hơi dài rồi dần mở mắt, thấy nàng hắn nở nụ cười quỷ mị.

''Tới lau người cho ta đi."

Dạ Minh Luân bước ra khỏi thùng gỗ, thân thể cân đối nhưng săn chắc của hắn hiện ra , song song với đó là từng múi cơ bắp như được khắc lên.

"Á! Huynh, Huynh không biết xấu hổ hả??? Tự mà lau đi!!''

Nhu Tử nhìn chăm chăm vào bên dưới của Dạ Minh Luân rồi khuôn mặt đỏ dần song nàng hét lên rồi che mặt quay lưng lại một cách đầy xấu hổ.

Đối diện trước sự xấu hổ của Nhu Tử, Dạ Minh Luân tay thu cái thùng gỗ vào túi rồi xoay người lại.

''Lau hay đợi mông nở hoa thì chọn?''

Dạ Minh Luân quăng cho Nhu Tử một câu làm nàng giật bắn người, run lên một đợt Nhu Tử sực nhớ ra hắn nơi đây chả ai quản nổi, nhất là với việc hắn làm đều rất được Đại Lão ủng hộ, hắn mà muốn mông nàng nở hoa thì có cầu cứu ai cũng vô dụng.

"Ta-Ta lau là được chứ gì!!''

Nhu Tử vội vã quay người lại, nàng mắt chặt mắt rồi hết lên như thể ta là bị ép buộc aaahhh!

Nàng nhẹ hí mắt nhìn tới, Dạ Minh Luân hiện tại xoay lưng lại với nàng, ngoại trừ cặp mông và cái lưng trắng trẻo kia cho có gì khác.

Khuôn mặt đỏ bừng nàng tiến lại chậm chạp rồi dùng khăn lau nước trên cơ thể cho hắn.

''X-Xong rồi, ta đi ra---"

Nhu Tử định rút lui nhưng lập tức Dạ Minh Luân cắt ngang khiến lời nói của nàng phải nuốt ngược vào trong phân nửa.

''Mặc y phục cho ta.''

Như thể xù lông, Nhu Tử hét lớn: ''Huynh tự mặc là được mắc mớ gì tới ta mà phải mặc giúp huynh chứ???''

Dạ Minh Luân bình nhiên, đôi mắt hắn nhẹ nhắm lại, song song với đó là nụ cười.

"Làm đi cho quen.''

Nhu Tử đờ ra người: ''Là sao?''

"Làm Thê Tử Ta rồi Muội sẽ phải làm nó hắn hằng ngày.''

Nhu Tử giật mình song đấm cho tên đáng ghét này một quyền nhưng lập tức bị hắn bắt lấy, nắm đấm của nàng cứ thế nằm gọn gàng trong lòng bàn tay của hắn.

''Huynh! Mau bỏ tay ra! Nó....nó....ahh!''

Nhu Tử hét lên xấu hổ khi thấy được nửa mặt trước của Dạ Minh Luân.

Nở nụ cười, Dạ Minh Luân như ép sát nàng hơn: ''Mặc hay không mặc?''

"Mặc! Ta mặc cho huynh!! Làm ơn xoay người lại dùm ta!!!''

Nhu Tử hét lớn, Dạ Minh Luân thả tay nàng ra rồi quay lại, hậm hực nàng mặc từng mảng y phục cho tên đáng ghét, cuối cùng là thắt lưng, như thể cố ý nàng siết chặt nó một cái rồi hừ một tiếng đạp mạnh lên chân Dạ Minh Luân.

"Huynh vừa lòng chưa??''

Dạ Minh Luân cười nhạt, tay chỉnh lại mối thắt ở ngang hông rồi nhìn nàng: ''Ta đói rồi, làm cơm ta ăn đi.''

"Huynh!!''

Nhu Tử quay người lại trừng mắt hung dữ, nàng mà xé xác được hắn thì có thành vạn mảnh chưa vừa lòng.

"Ta sao? Quá Tuấn Tú? Hay quá to nhìn mãi không chán?''

Dạ Minh Luân vô sỉ một câu , Nhu Tử như tắt điện trước hắn, thở dài một tiếng quay người bỏ đi.

''Cơm, ta làm cơm cho huynh....coi như ta xui xẻo.''

Nhu Tử giọng nói nhỏ dần.

'Vậy là hắn có để ý, aahh! Tại sao mình lại nhìn thứ đáng xấu hổ đó của hắn chứ??? Chết mất, mình điên rồi, aahh!!!'

Nhu Tử nhanh chóng quay lại với mâm cơm đặt lên bàn, Dạ Minh Luân sớm đã an nhàn ngồi đó đợi nàng.

"Cũng ngồi xuống ăn đi, dù sao cơm cũng là do nàng nấu.''

Dạ Minh Luân một câu tự nhiên như ở nhà, Nhu Tử bấy giờ từ tay áo lấy ra chiếc khăn lau đi vết lọ đen trên mặt lườm hắn.

"Ăn! Ăn chứ! Là do ta làm còn phải đợi Huynh cho phép chắc?? Hừm!''

Nhu Tử hậm hực ngồi xuống ghế, tay gấp một đũa đồ xào cho vào miệng một cách bực tức nàng nhai rồi nuốt xuống.

"Trời tối rồi, ta nghĩ hôm nay sẽ ngủ lại đây.''

Dạ Minh Luân tiếp đến một câu ngắn gọn song lập tức làm Nhu Tử nghẹn lại mớ thức ăn đang nhai kỹ.

"Ư...ư!''

Nàng cố nuốt xuống một cách khó khăn, thấy thế Dạ Minh Luân đưa tới một tách trà nhỏ

Vội vã Nhu Tử bắt lấy mà uống song: "Phụttttt!''

Nhu Tử phung ngược ra trừng mắt nhìn Dạ Minh Luân: ''Nấc! Đây không phải trà?''

"Ừm, rượu đấy.''

"Huynh cho ta uống rượu? Nấc! Huynh, huynh...!''

Nhu Tử đầu óc lâng lâng nói, khuôn mặt nàng đỏ bừng rồi bị Dạ Minh Luân một đũa thịt đút vào miệng.

"Ưm! Huynh....?!''

Nhu Tử chả biết hắn định làm gì nhưng vị thịt nàng làm có chút ngon lên cách lạ, hay nói đúng hơn nó hòa trộn cùng vị của rượu mà tạo nên vị ngon này.

'Ngon quá!'

Song Nhu Tử lườm Dạ Minh Luân không buông, nàng lặng im không nói gì thêm tiếp sau đó.