"Huynh không định về Phủ của mình thật sao? Nói đó rộng lớn hơn nhiều với căn phòng bé nhỏ này của ta mà.''
Nhu Tử cố gắng thiết phục Dạ Minh Luân rời đi nhưng tên này như tảng đá đá không đi, đánh không dời. Cả hai ngồi đối diện nhau trước chiếc bàn tròn nhỏ, Nhu Tử bắt đầu lườm hắn chặt hơn song hắn đơn giản không đáp lại sự khó chịu đó của nàng mà bình nhiên uống từng ly rượu.
Nhu Tử cuối cùng bỏ cuộc, tên này mặt dày thành đẳng cấp rồi, nàng xin hàng mà đứng bật dậy hướng ra cửa mà bước.
"Đi đâu?''
Dạ Minh Luân liếc qua hỏi, Nhu Tử khựng lại, quay người lại nàng nở nụ cười méo mó.
"Dạ Gia Gia, ngài không nghe câu nam nữ thụ thụ bất thân sao? Ngài đòi ngủ ở đây đương nhiên ta phải đi tìm nơi khác ngủ rồi.''
Nói xong Nhu Tử hừ một tiếng rồi hướng phía ngoài mà thẳng tiến song....
Ầm!
Hai cánh cửa tự động đóng chặt lại, Nhu Tử giật mình quay lại nhìn Dạ Minh Luân.
"Huynh! Huynh muốn gì đây hả?''
Nhu Tử không kiểm tra cũng biết bản thân không mở nổi hai cánh cửa bị phong cấm này, bực tức nàng xù lông với Dạ Minh Luân.
"Ta buồn ngủ rồi, muội cũng qua đây ngủ đi.''
Dạ Minh Luân nói, lời hắn vừa xong Nhu Tử đã bị một ngoại lực hút lấy rồi cả người bị ném lên giường.
"Á! Đau...''
Nhu Tử rên lên một tiếng, ánh mắt nàng nhanh thể hiện nét sợ hãi.
'Hắn không lẽ muốn?'
Nhu Tử ánh mắt tuyệt vọng, lệ ướt khóe mi trước khi Dạ Minh Luân bước tới rồi kéo màng trèo lên giường cùng nàng.
"Ta còn chưa đánh, muội khác cái gì?''
Dạ Minh Luân kéo chăn nằm xuống rồi êm đềm nhắm mắt trước sự ngơ ngác của Nhu Tử.
"Hả?''
Không kiềm nổi sự ngạc nhiên nàng tự dưng nói lên một chữ, phàm là Nam Nhân đều không thể cưỡng lại sắc dục, tên này cứ thế bỏ qua nàng, một thiếu nữ yếu ớt không có sức chống cự sao, hay là hắn thích nam nhân, hay là nàng không đủ đẹp.
Nhu Tử cứ hỏi chấm trong đầu liên tục thì nàng bất ngờ bị kéo lấy, cả người đổ xuống nàng như con chuột bị quấn chặt bởi một con mãng xà hung dữ mà tâm can tê dại.
"Ưm...''
Nhẹ rên một tiếng, Nhu Tử cố vẫy vùng trong bất lực nhưng nàng nhanh như cái gối mà để hắn ôm chặt.
''Huynh....huynh muốn làm gì...? Hức!''
Bất lực Nhu Tử òa khóc song Dạ Minh Luân không trả lời bởi hắn đã ngủ từ khi nào, đây có thể gọi là một sự may mắn, Dạ Minh Luân không làm gì nàng bởi hắn quá mệt mỏi sau tháng dài không ngủ.
'Hắn, hắn ngủ rồi sao?? Chặt quá mình không thoát ra được! Aaahhh! Tại sao thế giới lại có kẻ đáng ghét thế này kia chứ??? Tức chết mình rồi....ấm quá, tim hắn cũng đập rất nhanh, a~ đây là mùi của lá An Nhiên...tự nhiên buồn ngủ quá, thôi không nghĩ nữa.....'
Mọi thứ trở lại với sự im lặng, ánh nền nhẹ vụt tắt bởi một đợt chân khí, Dạ Minh Luân nhẹ nhàng mở mắt rồi vuốt nhẹ mái tóc óng mượt của nàng.
'Không suy xét việc nàng còn quá nhỏ, ta sớm đã không phải dạy bảo nàng thế này......'
Nghĩ rồi Dạ Minh Luân thiếp đi, được đôi chút thì đèn trong phòng chợt bừng sáng, Tiểu Hắc chả biết từ đâu xuất hiện mà hóa nhân hình ngồi trên bàn vắt chéo chân.
"Có việc gì?''
Dạ Minh Luân nhẹ mở mắt, giọng phía sau tấm màng ngủ vang ra.
"Mang tới cho huynh tin vui thôi~"
Dạ Minh Luân ánh mắt rồi nhìn qua Nhu Tử, ban đầu thì sống chết không chịu bây giờ lại ôm ngược lại hắn, chỉnh lại nàng ta rồi hắn vén màng bước ra mặc lại hắc bào.
Dạ Vũ lúc này bất ngờ xuất hiện từ phía sau, ôm lấy hắn rồi nàng hành động vuốt ve ngực của Quân Chủ mình cách câu dẫn.
"Ta ghen tị đấy~ huynh còn chả mấy khi cùng ta ngủ một giường~"
Dạ Minh Luân nắm lấy đôi tay mềm mịn của Dạ Vũ rồi bất ngờ tháo nó ra khỏi người mình.
''Lúc trước chả phải chính ngươi nói không muốn sao?''
Dạ Minh Luân ngồi xuống bàn, tay nhẹ rót ít trà uống miếng.
''Lúc đó ta còn nhỏ ha? Bây giờ người ta lớn rồi~"
"Ừm.''
Dạ Minh Luân để lại một câu rồi mở cửa bước ra ngoài rời đi, Dạ Vũ nhìn vào Nhu Tử rồi hậm hực giẫm chân cái bực tức.
"Đồ thù dai! Ta khi đó mới 102 tuổi, còn chưa thành niên...hừ...hừ...''
Dạ Vũ bực tức nói.
Trở lại với Dạ Minh Luân, hắn sớm đoán ra Mộc Nam Thiên sẽ rục rịch nên sớm đã thu xếp Dạ Vũ theo dõi hành động của hắn. Nếu đúng như hắn nghĩ thì bây giờ, mục tiêu mà Mộc Nam Thiên nhắm tới chính là Mộc San San bởi trong tay nàng giữ một tấm Lệnh Bài Mộc Vệ.
Sở dĩ Mộc Long không bị nhấm tới là bởi Mộc Nam Thiên biết ngoại trừ một Lôi Vân Hổ bào vệ hắn còn có nhiều hơn hai cao thủ Trúc Cơ Cảnh thủ vệ, việc khai chiến với Mộc Long bấy giờ sẽ rất tổn hại binh lực song Mộc San San thì lại nhắm đến hơn.
Qua những gì Dạ Vũ cho biết thì Mộc San San thường ngày đạm bạc, ngoại trừ tu luyện và huấn luyện binh sĩ của nàng thì có một sở thích tắm rửa vào ban đêm.
Khác với các tiểu thư thế gia, nàng thích tấm nước lạnh, thậm chí là tấm rửa nơi rừng rú, hòa mình với thiên nhiên chẳng? Dạ Minh Luân không hiểu ý nghĩa của việc tấm đêm này của nàng nhưng chắc chắn một đều Mộc Nam Thiên cũng biết được điều này, thế nên việc hắn động tay vào Mộc San San không sớm thì cũng muộn.
Tất nhiên việc đó sẽ xảy ra vào ngày hôm nay, Dạ Minh Luân cũng sớm nắm rõ được địa điểm mà nhanh chóng tìm tới.
Quả nhiên như hắn đoán, cuộc chiến đang nổ ra, Mộc San San hiện tại một thân thương tích, quần áo ướt đẫm hòa trộn cùng vị máu tanh.
Truy sát nàng là bốn cao thủ Trúc Cơ Cảnh, nói không ngoa chứ bọn này được đào tạo rất kỹ về thủ pháp giết người, hơn hết chiến lực của bốn kẻ này đã chạm tới Trúc Cơ Trung Kỳ.
Phập!
"Á--- khụ!!''
Mộc San San vốn không bắt kịp tốc độ của bốn kẻ kia, một thân phải đối chọi bốn Trúc Cơ Cao Thủ quả thật quá sức với phận nữ nhi như nàng.
Đêm trăng mờ nhạt, mây đen chợt che lấp tia hy vọng cuối cùng, Mộc San San đôi mắt đảo liên cố tìm ra vị trí lưu động của bốn tên sát thủ thì bị một mũi tên độc cắm thẳng vào vai trái.
Độc nhanh chóng lan ra, khuôn mặt nàng nhanh hiện lên các đường gân đen rồi miệng nôn ra ngụm máu, đôi mắt căm hận nàng nhìn quanh.
"Phải kết thúc như thế này sao...? Hừ, thật thảm hại.''
Mộc San San đôi mi vũ nhẹ nhắm, nàng buông xuôi theo số phận, bây giờ cũng chả thể làm gì hơn khi chất độc đã ngấm ngầm làm tê liệt toàn thân, một tia Chân Khí cũng chả lưu động nổi thì lấy đâu ra cơ hội sống sót.
Chớp lấy thời cơ, một trong bốn tên sát thủ nhanh chóng áp sát Mộc San San, từ phía sau một khuôn mặt nhợt nhạt hiện lên qua lớp y phục hắc sắc, đưa thanh chủy thủ hắn đâm xuống kết thúc một Mộc San San yếu ớt tới cùng cực.
!!!?
Gió đây mây trôi, ánh sáng nhạt nhẽo của mặt trăng lại tỏa sáng thế nhân, dưới ánh sáng yếu ớt ấy, trong khu rừng tên sát thủ chợt nhận ra tay vừa đâm vào không khí.
Bấy giờ phía sau hắn cảm nhận thấy, từ phía sau có một nguồn sát khí lạnh lẽo bóp nát quả tim đang loạn bên trong, cái đầu như hai chiếc bánh răng xoay ngược hắn từ từ quay lại rồi ánh mắt hiện lên tia sợ hãi khốn cùng.
Xoẹt----
Một đường kiếm lạnh lùng Dạ Minh Luân tiễn tên sát thủ đầu bay khỏi cổ.
!!?
!!?
!!?
Ba tên còn lại sửng sốt, rốt cuộc là kẻ nào, tại sao sự hiện diện ấy lại mờ ảo đến đang sợ như thế.
Trời đêm đã lạnh bởi sương mai song bây giờ hóa băng giá như mùa đông hiện hữu, cái lạnh lẽo ấy sọc tới sống lưng của ba tên sát thủ song chúng không có lựa chọn khi chạy cũng chết, chiến đấu càng không.
Một khi con người sợ hãi tâm lý của hắn có xu hướng trốn tránh thực tại, họ muốn chạy đi khỏi sự đáng sợ ấy nhưng khi bị ép tới đường cùng họ chẳng sẽ suy nghĩ được gì thêm ngoài trừ sợ hiện diện đáng sợ kia.
Vùng vẫy lần cuối cùng trước khi cái chết kéo chúng xuống địa ngục, bỏ quả phương thức đánh lén cả ba tên mỗi kẻ một hướng lao tới. Thân Thủ của ba kẻ này đủ nhanh để tạo nên dư ảnh trong không gian, đánh nhanh thắng nhanh từ ba phía họ vụt ra với một đường cắt ngọt lịm đủ để đưa một Trúc Cơ Viễn Mãn đi chầu ông bà.
Xoẹt--- xoẹt--- xoẹt---
Ba đường cắt sáng lên trong không gian, Dạ Minh Luân vị cắt thanh ba đoạn lớn song khi kịp nhận ra bản thân chém vào dư ảnh họ sợ hãi ngước lên nhìn thân ảnh đang nhẹ nhàng đứng trên ngọn của một cái cây lớn mà nhìn xuống.
"Khụ---"
Kẻ đầu tiên ngã xuống, khuôn mặt thể hiện nét kinh hoàng trước cái chết tức tưởi của bản thân đồng thời cũng đánh dấu việc bọn họ đã thất bại trước một ẩn số bất ngờ trong nhiệm vụ được đưa ra.
"Trong không khí có độc--- khụ!''
Kẻ thứ hai ngã xuống, miệng kịp đưa ra lời cảnh báo cuối cùng, kẻ còn lại hớt hải nhịn thở song bây giờ hắn nhận ra phía trên đã chả còn ai.
Ngó đông nhìn thấy hắn run rẩy như chú cún nhỏ rồi chớp nhoáng bị kết liễu bởi trường kiếm trong tay Dạ Minh Luân.
Một cái đầu khác rơi xuống đất, Dạ Minh Luân vung kiếm để làm sạch vết máu dính trên lưỡi rồi nhìn vào khuôn mặt khổ sở của Mộc San San trong tay.
Trường kiếm trong tay hắn là con nàng, muội muội cùng phụ thân với hắn.
Ngay sau đó Dạ Minh Luân bế Mộc San San rời đi, đêm trăng lại tăm tối bởi mây mờ che phủ.