Gió nhẹ đẩy mây trôi, nguyệt tỏa bị che mờ hắc vân tạo nén màn đêm tối tăm và bình lặng , song mọi thứ bị phá vỡ bởi tiếng rên rỉ quằn quại của ai đó.
Phía bìa rừng, nơi một bãi đất trống hai bóng hình liên tục di chuyển, cuồng nhiệt họ hòa hợp với nhau qua từng động tác
Tiếng rên ư ử hòa trộn cùng tiếng vỗ cục cằn đầy thô bạo của Dạ Minh Luân làm cho cả một khu vực chìm đắm trong hoang lạc.
Phía bên dưới Mộc San San thân thể tuyệt diễm lộ ra dưới ánh trăng mờ nhạt, tia sang nhỏ nhoi xen qua khe lá của tán cây cao chiếu rọi bộ ngực đầy đang của nàng khi đung đưa lên xuống liên tục.
"Ưm.......ưm......aahh....aaaahhh!''
Lần bao nhiêu nàng không rõ, nơi ấy không còn đau nữa bởi sự thô bạo kia lấp đầy mọi thứ, từng chỗ nhạy cảm trên cơ thể nàng bị hắn chiếm hữu, vốn phận nữ nhi nàng định trao sự trong trắng của bản thân cho một nam nhân xuất chúng song nó lại thành ra thế này làm nàng cảm giác thật tuyệt vọng.
Song nàng không giống hầu hết nữ nhân ở thế nhân này, nàng không yếu đuối đến độ sẽ tự sát chỉ bởi cơ thể bị nhem nhuốc, nàng cũng chả quan tâm tới miệng lưỡi thế nhân, chỉ là một đêm tình ái có là sao, trong hoàn cảnh này nàng quả thật cũng chả có lấy một lựa chọn.
"Ah! Ah! Ah! Ư-hưuuu----!"
Tiếng vỗ vang bắt đầu dồn dập, hắn tăng tốc hơn rồi, một tốc độ hoàn hảo để đánh gục tâm trí của mọi nữ nhân, cách hắn thô bạo nghiền ép nàng ấy vậy mà hóa cơn sung sướng điên dại từ con bướm đêm nhỏ bé.
Nơi ấy của nàng siết chặt lại, nó đang thưởng thụ cảm xúc bị chà sát với một vật ngoại lai dài thòng và to lớn. Từng đợt đẩy giúp nàng cảm giác rõ sự sung sướng khi nó chui vào rồi lại kéo ra nửa, từng phút từng giây nó tách mở cánh cửa cấm lâu nay chỉ mở cửa một lần, còn đâu lần đầu đau đớn, cảm xúc che lấp tâm trí nàng bây giờ là sự khoái lạc của nhân sinh.
Nhiều năm sinh ra như thế nàng cuối cùng cũng được học cách bản thân được sinh ra, nó đáng lẽ là một mối tình đẹp kêu kẻ kia chỉ đơn giản cứu vớt lấy nàng song hắn đã đòi trả ơn ngay lập tức với cái cơ thể diễm sắc ấy của nàng.
"Ứ ứ! Chậm thôi! Ah~ chậm thôiiii ưuuuuuu----''
Nàng ra như điên, đây không phải lần đâu ,lần bao nhiêu nàng cũng chả nhớ rõ, ra quá nhiều khiến cô bé nhỏ nhắn của nàng nhạy cảm hơn rất nhiều, từng múi tế bào rạo rực như thế chúng đang tung tăng nhảy múa, cảm giác nhớp nháp từ cửa hang khiến nàng cảm nhận rõ thứ đó ra vào thế nào và nó to dài ra sau.
Hắn đang điên cuồng thúc đẩy, hai mép mềm của nàng bị tách mở liên tục song nước cũng cứ thế ồ ạt chảy ra, từng cú thúc lút cán hắn khiến nhân tâm nàng dao động không ngừng rồi vỡ nát thành từng mảng.
Cơ thể không nghe theo lí trí, nàng nhanh bị nhấn chìm trong cảm xúc hoan lạc mà Dạ Minh Luân ban cho.
Hắn cuồng nhiệt hơn với nàng, nàng cũng rất nhanh chóng đáp trả lại với hắn. Như một bài tập thể hình mà bản thân đã tập đi tập lại ngàn lần, Dạ Minh Luân đưa cào lút cán thanh kiếm rồi lại rút nó ra tới khi thanh kiếm gần thoát khỏi thì hắn lại đấm thẳng vào trong, từng lần như thế hắn lại cảm nhận được cái thắt chặt của Mộc San San, khác với hầu hết tất cả nữ nhân nàng dù không bị chuốc thuốc nhưng cũng chả lấy tia chống cự nào.
"Làm....làm gì thế hả!? Á hự! Sâu quá.....aaahhhh~~~~~~"
Mộc San San hét lên rồi cơ thể co giật trong khi thứ đó của Dạ Minh Luân tiếp tục ra vào không giảm tốc, nước từ cô bé hưng hỏng của nàng cứ thế tràn ra và tung tóe khi Dạ Minh Luân liên tục đẩy mạnh liên hồi.
"Ư, ư, ư ,ư! Đủ rồi đấy! Ưgghhh----''
Dạ Minh Luân tiếp tục ép tới, lần này hắn không dí sát rồi lút cán từng đợt nhấp, đôi chân dài ngọc ngà của Mộc San San cứ thế tách rộng ra hình chữ V , bộ ngực tròn trịa của nàng cũng nhanh bị hắn nắm chặt, siết lấy bầu sữa mềm mại hắn thô bạo khiến nàng hưởng thụ cảm giác bị xâm phạm hoàn toàn.
Ép chặt hơn hông dưới hắn thoải mái ra vào một cái nghiền ép, từng nếp nhắn bên trong cứ thế bị hắn trêu chọc, cửa tử cung nhanh bị xuyên thủng bởi ngoại mà dâng trào cho Mộc San San cảm xúc sung sướng khó tả.
Lần đầu tiên trong đời nàng được học cách bản thân được tạo nên, lần đầu trong đời nơi sâu thẳm nhất trong nàng bị chạm tới, nét mặt dâm đãng của nàng hiện lên ngay sau đó, cái sự bướng bỉnh kiềm chế tiếng rên của nàng như vỡ òa trong dục vọng.
Tiếng rên rỉ dồn dập của nàng ngọt như kẹo song kích thích nhân tâm kẻ cưỡng đoạt nàng hơn, phía trên trong khẩu súng của hắn phình to ra như đã sẵn sàng lên đạn, cảm giác âm hộ nơi nong rộng làm Mộc San San sung sướng vô cùng, nàng miệng hé rộng đầy dâm dục song khi Dạ Minh Luân hạ người xuống hôn nàng thì đôi bàn tay ấy cản hắn lại, nàng đôi tay đẩy giữ lấy ngực hắn, từng múi cơ ngực của Dạ Minh Luân nàng cảm thụ rõ ràng từ lòng bàn tay của bản thân.
Phạch! Phạch! Phạch!
Từng tiếng vỗ thô bạo vang lên, Dạ Minh Luân hung hãn như binh sĩ công thành, không lút cán nữa mà từng đợt vỗ mạnh vào cánh cửa thành uy nghiêm của Mộc San San, như một khúc gỗ lớn hắn điên cuồng từng đợt đục sâu vào cửa thành.
"Á!! Mạnh Quáaa--- ah! Ah! Aaahhhh!!!''
Mộc San San bị dập vài phát tâm trí trống không, đôi mắt nàng hiện lên sự mê muội, cảm giác bị cưỡng hiếp quá sung sướng làm nàng không thôi run lên rồi trào ra tia nước sung sướng.
Sau vài đợt nhấp mạnh bạo hắn nhẹ nhàng hơn với nàng nhưng đổi lại là dịch thủy bên trong cô bé của nàng tiết ra không ngừng mà bôi trơn cho thứ đó của hắn có thể ra vào trơn tru hơn.
Bỏ qua sức mạnh khi công phá cửa thành, hắn bấy giờ là một bộ binh thực thụ ngay sau khi mở được cổng thành hắn tấn công với tốc độ kinh hoàng, cơ thể Mộc San San động đậy lên xuống liên hồi, từng nếp nhăn bị cạ sát bởi một thứ to lớn kích thích lấy sự khoái cảm của nàng, đầu của ngọn thương ấy xuyên suốt cuộc vui cứ chui vào rồi lại rút ra khỏi miệng tử cung tựa một viên đạn nhiều lần bắn trúng tâm hắn không quá khó để nàng sung sướng tới điên đảo.
"Ư! Ư! Ư! Ư! Áaaahhhh-----''
Mộc San San hạ giọng với tiếng rên rỉ dồn dập, nàng quằn quại lắc đầu qua lại liên tục khi thứ to lớn bên trong nay lại phình ra to lớn hơn.
Cảm xúc dâng trào nàng cong người đón nhận thứ gì đó âm áp che lấp mọi khoảng trống bên trong, co giật nhiều đợt nàng hổn hển thở trước khi ánh mắt lờ mờ nhìn rõ dung mạo của Dạ Minh Luân dưới ánh trăng khuyết.
"Là huynh......? Haa~ haa~"