Phủ Đệ Mộc Nam Thiên, phía trên Mộc Nam Thiên khuôn mặt điềm nhiên, tay cầm quyển sách nhẹ nhàng đọc từng câu chữ. Bên trái Mộc Lý Xuân lặng im khi nghe một trong số những trinh sát của mình báo cáo lại việc ám sát Mộc San San.
''Ta hiểu rồi, ngươi lui ra trước đi.''
Mộc Lý Xuân giọng bình nhiên nhưng trong đôi mắt ẩn chứa nổi thất vọng sâu sắc
'Một lũ ăn hại, giết một nữ nhân cũng không xong, uổng phí công sức ta chục năm qua đào tạo bọn chó săn các ngươi, hừ!'
Mộc Lý Xuân quay lại nhìn Mộc Nam Thiên, kẻ gần như chả mấy quan tâm tới sự tình dù chủ ý giết Mộc San San là do hắn đề ra.
"Thất bại rồi?''
Mộc Nam Thiên bất ngờ nói dù mắt hắn hoàn toàn không nhìn lấy Mộc Lý Xuân nhưng sâu trong ý thức hắn có thể tưởng tượng ra nét mặt thất vọng ấy của lão về lũ chó săn do chính tay mình đào tạo ra.
Mộc Lý Xuân thở dài: ''Khiến Thiếu Gia thất vọng rồi. Bọn chúng quả nhiên đã thất bại.''
Mộc Lý Xuân nói song qua đây cũng nhận biết được lão đã dự đoán trước việc đám thuộc hạ của mình sẽ thất bại, không phải lão đánh giá cao một nữ tử như Mộc San San mà lão gần như sẽ chắc chắn có bên thứ ba nhúng tay vào để cứu lấy Mộc San San.
"Hừm.....có chút thú vị hơn rồi đấy, chơi một mình rất buồn chán. Không biết tiếp theo đây Nhị Ca sẽ đi nước cờ thế nào.''
Mộc Nam Thiên bỏ quyển sách xuống toang đứng dậy rồi đôi tay chấp sau lưng bước tới cánh cửa sổ nhìn ra.
'Nếu có cơ hội ta phải loại trừ kẻ này, Mộc Long này quả thật là cái gai trong công cuộc hùng bá của Nhi Tử ta song tâm cơ của tên này quả thật không tầm thường. Sau việc này tấm lệnh bài còn lại chắc chắn rơi vào trong tay hắn, cuộc chiến sau cùng này nhất định không được mắc phải sai lầm.'
.......
Về một phía cạnh khác, khi trời giữa trưa Mộc Nam Thiên sau từng ấy thời gian xuất hiện tại một nơi mà mấy kẻ ngờ tới.
Hoa Viên Phủ Đệ Mộc Gia nay cũng chỉ còn mình Cố Thanh Ca đi dạo, bà vốn không có đối thủ tại nơi đây, từng kẻ từng kẻ một ngã khuỵu trước bà trong cuộc chiến hậu cung ấy. Hậu cung của Mộc Ngạo Thiên sớm chỉ còn mình Cố Thanh Ca độc chiếm bởi từng thế thiếp của hắn.....từng kẻ một bị đuổi đi, từng kẻ một mất mạng.
Dù câm ghét Mộc Ngạo Thiên như họ, câm ghét hắn bởi hắn hủy đi cả thanh xuân của nàng song nàng không như những kẻ khác, thay vì cam chịu trước số phận thì nàng nuôi dưỡng hận thù với hắn, từng lần ân ái nàng lại đôi phần đánh mất nhân tính của bản, thể xác này của nàng càng nhem nhuốc nàng càng hận Mộc Gia thấu xương tủy.
Nhớ ngày đó hắn vì muốn có nàng mà ép buộc Trưởng Huynh phải phế bỏ đan điền, cả đời chỉ còn có thể là một phế nhân, Phụ Mẫu nàng phải quỳ lạy van xin hắn tha cho cả gia tộc, cuối cùng nàng bị đẩy đi như một món đồ vật để trao đổi lấy sự bình yên cho cả gia tộc.
Hắn hủy hoại nàng, cướp đi tất cả của nàng, chà đập tình yêu và nhẫn tâm kết liễu nó bằng cách tàn bạo nhất.
"Mẫu Thân.''
Tiếng gọi, Cố Thanh Ca quay lại, trong đôi mắt dù chất chứa sự u buồn và cừu hận nhưng nàng nhanh nở nụ cười hiền dịu của một người Mẫu Thân.
"Thiên Nhi, ngươi đến thăm ta ư? Cũng đã khá lâu rồi nhỉ, việc học tập của ngươi thế nào?''
Cố Thanh Ca hỏi, ánh mắt nàng hiền từ như thể đang âu yếm lấy hắn, Mộc Nam Thiên cũng hiếm hoi thể hiện nét mặt yếu đuối ấy trước ai.
"Mẫu Thân, ta vẫn tốt? Người vẫn khoe chứ, ta nghe bao người dạo này bị mất ngủ?''
Mộc Nam Thiên bước tới, hắn hiếu kính dìu Mẫu Thân mình ngồi xuống, nơi Hoa Viên, tại trung tâm vốn dĩ có một cái ao hoa liên, từng bông nở rộ khoe sắc, nơi con đường mà Mộc Nam Thiên dìu Mẫu Thân mình đi là hướng tới một cái bàn được xây giữa ao, nơi đây được tạo nên nhầm mục đích uống trà bàn luận, đôi khi chỉ đơn giản là để tịnh tâm hay an nhàn ngấm cảnh.
Cố Thanh Ca ngồi xuống, nụ cười dịu dàng của nàng chưa bao giờ là tắt trước Mộc Nam Thiên, dù nàng ta vẻ ngoài vui vẻ là thế nhưng hắn chả bao giờ vui nổi, hắn biết sâu trong nụ cười đó là bao nhiêu sự uất hận, bao nhiêu sự tàn nhẫn.
Ngay từ nhỏ hắn được chính Mẫu Thân mình dạy dỗ, nàng dạy hắn thế nào để tận dụng quyền lực, thế nào để đạp đổ những vật cản đuổi, nàng dạy hắn cách tàn nhẫn với kẻ khác, tàn nhẫn với bản thân, nụ cười dịu dàng ấy luôn xoa dịu hắn mỗi khi thất bại nhưng chưa bao giờ hắn cảm thấy được nàng yêu thương.
Cơn thịnh nộ của hắn được gieo mầm, nỗi uất ức đó hướng lên đầu Mộc Ngạo Thiên mà đổ xuống, là hắn, là Phụ Thân khiến Mẫu Thân phải tổn thương hắn, là Phụ Thân tệ bạc với người.
Chỉ bao nhiêu đó, bao nhiêu đó để hắn chôn vùi cả Mộc Gia, chôn vùi tên tệ bạc khiến Mẫu Thân hắn phải đau lòng..............
"Phụ Thân ngươi vẫn tốt chứ? Ta nghe bảo ông ấy bị trúng độc?''
Cố Thanh Ca hỏi, ánh mắt dù thể hiện sự lo lắng nhưng sâu thẳm trong linh hồn, nàng đang cười, một nụ cười hả hê.
"Không tốt, Phụ Thân trúng một loại độc lạ, kẻ ra tay hoàn toàn không để lại cho Phụ Thân chút lưu tình, kẻ này hình như rất hận người.......hắn muốn Phụ Thân phải chịu sự dày vò tới chết, phải chịu đựng những ngày tháng cuối đời trong đau khổ.''
Mộc Nam Thiên khụy chân trước Cố Thanh Ca rồi nép mặt lên đùi nàng như đứa trẻ đang đòi hỏi sự yêu thương, Cố Thanh Ca vuốt ve mái tóc óng mượt của còn trai mình rồi nụ cười dịu dàng ấy hóa tàn độc.
Mộc Nam Thiên vốn là con trai nàng nhưng hắn không phải con ruột của Mộc Ngạo Thiên, nó là thành quả của việc nàng đi cắm sừng hắn, dù cố tỏa ra như đó chỉ là một sự cố như sau tất cả, sai lầm đó của Mộc Lý Xuân là do bị Cố Thanh Ca tính kế, không do hắn mất kiềm chế với nàng mà là do nàng đã cố quyến rũ hắn.
Tạo ra một đứa trẻ, rồi nuôi dạy nó thành tài, tới một khi nào đó nàng sẽ bắt hắn phải chịu nổi đau quạ nuôi tu hú, thậm chí cơ ngơi trăm năm cũng bị hủy trong tay đứa con đó........Cố Thanh Ca đủ tàn nhẫn để làm mọi thứ, đủ tàn nhẫn để nuôi dưỡng một mối dù trong hơn hai mươi năm.
Và bây giờ nàng có một bến đỗ mới khi mọi thứ lỡ dở, một kẻ chắc chắn tốt hơn Mộc Nam Thiên, tốt hơn Mộc Lý Xuân, một kẻ đủ tài trí, đủ tàn nhẫn và đủ bản lĩnh để bảo vệ nàng.
Nó không phải tình yêu, đó là sự chiếm đoạt, hắn công phá được nàng, hắn nô dịch và quyến rũ nàng, biến nàng thành quân cờ của riêng hắn.
Nàng thua trên mọi mặt và chả có cơ hội để trả thù, hắn khác với Mộc Ngạo Thiên, hắn biết được nàng cần gì và thiếu gì.
Cố Thanh Ca cứ thế nở nụ cười của một con quỷ, không phải Mộc Nam Thiên, kẻ thâu tóm Mộc Gia trong âm thầm chính là nàng.
Và thế......cuộc chiến này gần như đã có kết quả, mọi thứ còn lại sau cùng sẽ là hận thù và đau khổ, từng quân tốt sẽ bị loại bỏ, quân mã và quân xe cũng sẽ chết một cách tức tưởi.
Vua bị đầu độc chết và quân Hậu thể hiện bản chất tàn độc.
.........nàng đứng về phía màn đêm nơi những dục vọng thầm kín cai trị.