Dạ Minh Luân tỉnh lại khi trời gần tối, nhìn quanh hắn chả thấy Mộc San San đâu, ánh mắt hơi giản ra hắn thở dài song mặc lại y phục của bản thân.
'Chạy nhanh như thế, sợ ta không tìm gặp muội sao?'
Đối với Mộc San San mà nói, Mộc Long đây chả khác gì một tên lưu manh đáng để nàng khinh bỉ. Chạy khỏi hắn là một truyện, giết được hắn không là một truyện, sau từng ấy năm nàng cuối cùng phải run sợ trước một nam nhân, trước hắn nàng cảm nhận thấy bản thân thật nhỏ bé song sự bất lực cứ thế đeo bám nàng.
Trở lại Mộc Phủ, Dạ Minh Luân ánh mặt nhẹ động song nở nụ cười, bước vào thư phòng của mình hắn thấy Hứa Thanh Sương hiện đang tu luyện.
Chân khí lưu chuyển quanh người nàng lấp lánh tựa những ngôi sao sáng, quá trình nạp khí của nàng dường như quá nhanh khiến chân khí xung quanh điên cuồng bị hút lấy tạo nên một vòng xoáy trong đan điền của nàng.
Ít phút trôi qua, Hứa Thanh Sương cuối cùng cũng chịu mở mắt, nhìn qua nàng thấy Dạ Minh Luân ngồi trên ghế ung dung nhâm nhi tách trà, môi nở nụ cười nàng bước tới cạnh hắn nhẹ hạ người thi lễ.
''Thiếu Gia, huynh về rồi."
Dạ Minh Luân lần nữa nhìn nàng, sắc mặt có vẻ tươi tắn hơn lúc trước đôi phần song giọng nói lại thanh thoát và trong trẻo hơn.
Đặt tách trà xuống Dạ Minh Luân quay sang nhìn Hứa Thanh Sương, nàng hiện ở Ngưng Khí Bát Trọng song quá trình tu luyện này của nàng gần như là chậm chạp hơn hết các nữ còn lại của hắn đổi lại nàng là người ổn định nhất.
"Ừm, ít ra căn cơ rất vững.''
Dạ Minh Luân gật đầu hài lòng song tay từ túi càn khôn lấy ra Ma Kỳ, vật này vừa hiện ra bầu không khí trong phòng lập tức biến đổi, chân khí xung quanh dao động không ngừng, từ Ma Kỳ toát ra một đợt hắc vân, tu sĩ bình thường tiếp xúc quá lâu với loại Tà Bảo này sớm thì phát điên, muộn thì bị chính nó luyện hóa mà còn lại bộ hài cốt.
"Cho nàng đấy, muốn chơi sao thì chơi, thời gian tới có lẽ sẽ xảy ra không ít truyện......thời gian để cùng nàng ra ngoài có lẽ sẽ ít đi đôi chút.''
Dạ Minh Luân đưa Ma Kỳ tới, thứ này lơ lửng trong không gian rồi bay quanh Hứa Thanh Sương một vòng như thể nó có linh tính mà đánh giá chủ nhân mới của mình.
Hứa Thanh Sương nhìn vào Ma Kỳ, phút giây nàng chợt nở nụ cười ma mị, nụ cười đủ khiến bấy cứ ai phải rợn người mà cảnh giác với nàng. Đưa tay ra, Ma Kỳ bay đến rồi ngoan ngoãn trong lòng bàn tay của Hứa Thanh Sương, sau khi có được Ma Kỳ Hứa Thanh Sương quay sang Dạ Minh Luân cung kính mà thi lễ.
"Hứa Thanh Sương đa tạ Thiếu Gia ban thưởng.''
Dạ Minh Luân thở dài một tiếng, tay đưa lên tách trà uống miếng.
"Với tu vi hiện tại của nàng cũng đã có thể lật bàn Phủ Thành Chủ, nàng có muốn ta đưa nàng về quay lại thăm hỏi Gia Phụ một chuyến không?''
Hứa Thanh Sương nở nụ cười, dưới lớp khăn che mặt nàng lúc này toát ra một sự quyến rũ đầy chết chóc.
"Không muốn! Hứa Thanh Sương không muốn Thiếu Gia phải giúp Hứa Thanh Sương trả thù, Hứa Thanh Sương sẽ tự tay đòi lại những gì thuộc về mình.''
Hứa Thanh Sương thay đổi sắc mặt, nàng bây giờ như một nàng thơ bướng bỉnh trước sự chiều chuộng của Dạ Minh Luân mà phụng phịu ngoảnh mặt sang bên hờn dỗi vu vơ.
Song Dạ Minh Luân cũng không nói gì thêm, nàng vì trả thù mà chọn con đường Tà Tu, con đường mạnh lên nhanh nhất song cũng là con đường Nguy Hiểm nhất.
Không những là kẻ thù của giới tu sĩ mà còn sinh ra tâm ma mỗi lần đột phá, tâm ma này sẽ lớn dần rồi đến một lúc nào đó nó sẽ cùng nàng hợp nhất, bây giờ người không thành người, ma không hoàn ma, điên điên dại dại, tâm trí bất định.
Nhìn thấy được vẻ mặt suy nghĩ của Dạ Minh Luân, Hứa Thanh Sương bước đến ôm lấy hắn từ phía sau, với thân phận một tì nữ như nàng thì việc này hoàn toàn không được phép nhưng nàng hiện không lấy thân phận đó để nói chuyện với Dạ Minh Luân.
"Huynh đang lo lắng cho ta?''
Hứa Thanh Sương ánh mắt rũ xuống tia buồn bã, hắn phiền muộn vì nàng nàng liền vì hắn mà suy tư.
Dạ Minh Luân lắc đầu, tay kéo Hứa Thanh Sương ngồi lên đùi mình hắn nhìn nàng rồi nở nụ cười nhạt nhẽo.
''Ta sắp hoàn thành tâm nguyện của hắn, sẽ phải rời đi, có muốn đi cùng ta không?''
Hứa Thanh Sương nghe qua nhiều nghi hoặc nhưng rồi nàng nở nụ cười hạnh phúc rồi nép vào ngực hắn, lắng nghe tiếng tim đập bên trong rồi nàng suy nghĩ nhiều thứ.
Nàng hiện không còn gì nhưng nàng còn người, Gia Gia, nàng đi rồi mai sau ai phụng dưỡng người, Gia Gia dù tu vi vừa tăng lên đột biến nhưng người già rồi, tâm trí cũng không còn tỉnh táo được là bao, dù người không nói nhưng nàng biết thời gian của Gia Gia không còn nhiều.
"Không vội, ta vẫn chưa đi đâu cả. Đến lúc đó nàng trả lời ta là được.''
Dạ Minh Luân vuốt ve mái tóc óng mượt của Hứa Thanh Sương như thể đang nâng niu món đồ chơi ưa thích của bản thân.
Hứa Thanh Sương lặng đi, nàng không nói gì, nép sâu hơn vào ngực Dạ Minh Luân nàng tay nắm chặt lấy bên cổ áo hắn khuôn mặt vẻ phiền muộn.
'Ta có nên ở lại không? Ta muốn hiếu kính với Người nhưng sao trái tim ta lại quặn thắt mỗi khi nghĩ tới việc phải rời xa hắn, cảm xúc ta dành cho hắn tới tận lúc này là gì?''
Một hướng khác.
Công Hội Đấu Giá hôm nay chợt trở nên nhộn nhịp, từ phòng tu luyện một vóc dáng mảnh mai bước ra, nụ cười trên môi thật tươi tắn song cũng thật khiến con người ta không muốn lại gần.
Nàng từng là một thiếu nữ ngây thơ thuần khiết, lém lỉnh và năng động gần như đã gắn liền với hình bóng của nàng song những thứ ấy bây giờ ở đâu, chả ai hiểu nổi tại sao Chu Phỉ lại thay đổi nhiều đến thế.
Trong nàng bây giờ chỉ có sự ganh ghét, một trái tim bị tổn thương và một nụ cười giả tạo để che lấp mọi thứ.
Ánh mắt nàng sắc lẻm ấy nhìn vào không đổi khiến nhân tâm người ta lạnh lẽo, trong dáng dấp nhỏ bé song mảnh mai ấy vậy mà làm con người ta phải dè dặt không thôi.
Như biết trước Chu Phỉ sẽ xuất quan, Lệnh Nhất cùng Lệnh Tam sớm đã đợi sẵn, và đâu đó hình bóng Tô Thanh đang phiền muộn nhìn ra nàng, ánh mắt ấy của Tô Thanh rũ xuống sự buồn bã và đau lòng. Về mặt nào đó thì Tô Thanh tin tưởng và chiều chuộng Chu Phỉ như em gái ruột thay gì phân chia giai cấp như trong Hội, sự rạn nứt trong mối quan hệ cả hai làm nàng đau lòng không thôi, nhất là khi kẻ làm mối quan hệ ấy tan vỡ lại là Mộc Long.
Nàng luôn hỏi có đáng không? Nàng chưa bao giờ cho là Chu Phỉ sai, cũng như nàng không quan tâm việc kẻ đến trước hay kẻ đến sau, hơn mọi thứ chắc gì hắn đã yêu thích nàng, chắc gì không có nàng hắn sẽ cùng Chu Phỉ thành duyên.
Mọi thứ thật mông lung với một mối quan hệ mập mạp, sự việc hôm đó chỉ là tai nạn, nàng không trách móc hay bắt hắn chịu trách nhiệm với nàng song.........
'Sao mọi thứ lại thành ra thế này, Mộc Long tại sao ngươi lại đáng ghét đến thế?'