Ngày tháng trôi qua vội vàng, mọi thứ trở lại với quỹ đạo của nó mà êm đềm như dòng nước nhẹ nhàng lưu chuyển.
Hôm nay có lẽ là một ngày đặc biệt, cả thành Nam Dương đang háo hức bởi một sự kiện không thường niên, một cuộc tranh tài ngoài mặt. Tộc nhân của Ba Gia Tộc lớn sẽ cùng nhau phân tranh để xem ai là người mạnh nhất, vị trí đệ nhất thiên tài không phải ai cũng muốn nhưng cũng không thiếu kẻ thèm thuồng. Địa vị, danh tiếng, tiền tài, mỹ nữ.....một vị trí cực kỳ hấp dẫn khi hồi tựu không thiếu một thứ gì mà một tu sĩ theo đuổi.
Tại trung tâm của Thành Nam Dương một võ đài hình tròn được dựng lên, bao bọc xung quanh sàn đấu là một lớp kết giới đủ để chặn đòn tấn công trực diện của Kim Đan Cường Giả.
Từng hàng ghế sớm đã chật kín người trong thành, nếu đây là một cuộc chiến đem tới Danh Tiếng, Tiền bạc , Mỹ Nữ cho những kẻ tranh đấu thì nơi đây sẽ là nơi thúc đẩy kinh tế cho đám thương nhân và một vài cá nhân may mắn.
Rất nhiều nơi cá cược với loạt thông tin từng kẻ một cách rõ ràng, có may có rủi, kẻ thắng giàu sang kẻ thua sạt nghiệp cũng chả phải việc gì đó quá lạ.
Cuộc tranh tài này không những không thiếu kẻ đến xem mà còn không thiếu kẻ quan trọng tới mua vui, phía trên dãy ghế VIP là những khuôn mặt được người người kẻ kẻ kính trọng lẫn ngưỡng mộ.
Vị trí cao nhất vẫn là Hứa Nguyên Thành Chủ, kẻ trấn giữ một thành nay mặc một chiến giáp bóng loáng, khí thế oai phong cùng khuôn mặt nghiêm nghị, đứng cạnh Hứa Nguyên đích thị là một cái tuyệt sắc tiên tử, đệ nhất Mỹ Nhân thành Nam Dương, Hứa Thanh Sương.
Hứa Thanh Sương nay mặc một bộ hồng y, trán có vẽ bông bỉ ngạn đỏ rực, nụ cười mà mị kèm khí chất tao nhã dịu dàng của y không đổi khiến đám nam nhân bên dưới thèm thuồng chảy dãi.
Hàng ghế thứ hai tập hợp những vị Lão Nhân Gia quyền lực nhất thành bao gồm: Hứa Minh Khai, Ngụy Lão, Ngô Lão, Thục Lão, Bạch Mai Sơn.
Song mấy lão nhân này có gì đáng chú ý, thứ mà đám đông kia chú ý chính là hai vị tuyệt sắc thiên kim Tô Thanh cùng Đào Hân. Người trẻ trung hiền thục, kẻ trưởng thành cuốn hút, nhất là đối với Đào Hân, nàng tuy không bì lại nhan sắc với Hứa Thanh Sương song cái cơ thể tuyệt mỹ ấy của nàng không khỏi khiến một đám nam nhân xấu hổ nhìn xuống dưới quần.
Hàng ghế tiếp thuộc về các vị Gia Chủ, tuy không quyền lực bằng mấy vị Lão Nhân phía trên song chả ai dám đắc tội.
Mộc Ngạo Thiên ngồi bên trái, tay chống cằm với khuôn mặt mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng và từng nhịp thở không ổn định, một kẻ mà ai cũng có hiểu là sống không được lâu.
Ngồi giữa chính là Gia Chủ Trần Gia, Trần Thiệu, kẻ nhìn qua có vóc dáng mảnh mai, bộ điệu thư sinh cùng chiếc quạt giấy đề dòng chữ Thâu Sơn. Người này nhìn qua cử chỉ nhẹ nhàng, là gia chủ có dung mạo tuấn tú nhất song nụ cười nham hiểm luôn nở trên môi cùng đôi mắt như híp chặt hầu như không mở lấy một lần.
''Mộc Gia Chủ, sắc mặt không được tốt, các vị Phu Nhân của ngươi không để ngươi ngủ sao?''
Trần Thiệu bất ngờ quay sang hỏi, nụ cười không đổi khiến Mộc Ngạo Thiên khó chịu mà cau mày song lão chấp tay đa tạ cái cho có kiểu rồi lên tiếng.
''Đa Tạ Trần Gia Chủ quan tâm, ta vẫn tốt, ngươi vẫn nên quan tâm bản thân mình thì hơn, so với lần gần nhất gặp nhau thì tu vi của ngươi có phải giảm đi chút ít rồi không?''
Trần Thiệu nghe xong sắc mặt không biến đổi, nụ cười khó chịu ấy vẫn trên môi song hắn nhẹ mở quạt để lộ dòng chữ Thâu Sơn to đùng rồi vẫy vẫy tạo gió.
''Thông tin của Mộc Gia Chủ thật rộng ha~ việc ta đột phá thất bại nhanh như vậy mà ngươi đã biết rồi, bội phục, bội phục.''
Mộc Ngao Thiên cười lạnh, tư thế không đổi hắn dời mắt khỏi tên Trần Thiệu kia rồi nhìn xuống nơi Mộc Đới Lưu đang đứng.
'Cả Gia Tộc trong đợi vào ngươi, đừng khiến Gia Phụ thất vọng đấy.'
Lâm Gia - Lâm Xung bấy giờ lặng im như tờ, xét về mặt thiên tài bọn hắn không thiếu song để sánh ngang với Trần Gia hay Mộc Gia liền không lại. Sau nhiều năm như thế vị trí Gia Tộc Thứ Hai của họ có lẽ đã bị lung lay dữ dội, nhiều năm qua Lâm Gia làm ăn thua lỗ, một là do Mộc Ngạo Thiên quá ranh mãnh, hai là thiên tài trong Mộc Gia mọc lên như nấm còn Lâm Gia kẻ được việc thì ít kẻ phá việc thì nhiều, thoáng qua Lâm Gia bấy giờ chả còn gì ngoài cái vỏ cứng, thậm chí con đường cuối cùng để vực dậy Lâm Gia chính là Đan Hội cũng vừa lụi tắt.
Sự phiền não của Lâm Xung là thế song lão vẫn giữ cho mình một nét mặt bình nhiên, toang là không để Trần Thiệu cùng Mộc Ngạo Thiên biết tình hình của Lâm Gia lúc này, đây cũng là một nước cờ một ăn cả hai ngã về không khi Lâm Xung quyết không để mất mặt trong Tam Gia Tranh Đấu mà cử ra gần hết đám thiên tài cuối cùng trong gia tộc ứng chiến.
Tranh Đấu Trên Lôi Đài không có gì đảm bảo là không bị giết song việc này gần như không xảy ra khi nếu một để tử gia tộc khác giết người của đệ tử gia tộc còn lại thì họ sẽ bị nhắm đến, nếu không có sự hộ thuẫn mạnh mẽ từ Gia Tộc thì không có gì đảm bảo là họ không bị giết.
So Tài Giao Hữu giữa ba gia tộc lớn đơn giản chỉ là bề nổi của tảng băng chìm, trung thực hơn thì cuộc tranh đấu này không khác gì một đợt thăm dò thực lực giữa ba bên. Thế nên hầu như Tộc Nhân trong ba Tộc gần như chả mấy để tâm tới vị trí thứ nhất, kẻ đứng đầu không khác gì tên ngốc 'lạy ông tôi ở bụi này'.
Tiếng luận bàn sôi nổi của đám đông người, khuôn mặt của từng kẻ không đổi che giấu sự háo hức của bản thân, trên thực tế thì cuộc tranh đấu này là một nhịp mua vui cho nhân tâm không ít kẻ, việc cắn dưa hấu xem kịch chưa bao giờ là chán.
Hơn hết họ có thể thấy những kẻ mà họ không thể đánh bại bại trong tay kẻ khác, đó cũng là một thú vui tao nhã rồi tự thân vỗ đùi mà cười 'đời lên voi xuống chó mấy hồi ha~'.
Cách xa nơi đông đúc người bàn luận ấy có một ánh mắt căm hận hướng Hứa Thanh Sương đứng trên kia mà hướng tới, nắm tay nàng siết chặt lại mà nhàn nhạt tia sát ý từ đôi mắt hận thù, đã sớm không còn câu hỏi tại sao nữa, trong lòng nàng bây giờ chỉ có một tia sát niệm sâu đậm với Hứa Thanh Lam.
'Là ngươi vong ơn phụ nghĩa. Là ngươi tham lam tước đoạt những thứ thuộc về ta, vậy thì ngươi cũng đừng trách ta tàn nhẫn.'