Bên dưới đài dần trở nên im lặng dù số lượng người tập trung nơi đây sớm đã vượt quá con số một phần ba người trong thành, họ im lặng bởi họ đang háo hức, cũng bởi đây là một cuộc tranh đấu gần như chả có mấy luật lệ gì.
Ai sẽ là người bước lên thách thức, ai sẽ là kẻ tiếp nhận thách thức của kẻ kia, đó ắt hẳn là suy nghĩ của từng người nơi đây.
Ở một góc nhỏ, Dạ Minh Luân ánh mắt lạnh nhạt bởi hắn gần như chả mấy quan tâm tới cuộc tranh tài vô vị này, nhưng rồi chợt một dòng suy nghĩ nhẹ thoáng qua, hắn mỉm cười đầy gian xảo.
'Chả phải sẽ rất thú vị sao? Ta tự hỏi Mộc Nam Thiên sẽ thể hiện như thế nào?'
Với suy nghĩ đó hắn tay nâng ly rượu nhẹ uống, hưởng thụ cảm giác cay nồng ở đầu lưỡi rồi ngọt thanh khi thứ chất lỏng ấy chảy xuống cổ họng.
Cảm giác có đôi chút lâng lâng bởi đây cũng là bình thứ ba mà hắn uống, như Dạ Vũ đã cảnh báo, loại rượu này khiến Chân Khí trong cơ thể hắn bạo phát, nếu uống nhiều khó mà điều chỉnh được hành vi của bản thân.
Dù khá phê nhưng ít nhiều hắn vẫn chưa được gọi là mất kiểm soát, bấy giờ hắn để ý tới Hứa Thanh Sương, người vẫn lặng im từ đầu tới hiện tại.
Trong mắt hắn nàng đã từng là một cô gái thuần khiết, song sự thuần khiết ấy hiện tại và bây giờ hay chính lúc này đã bị che lấp bởi thù hận.
Trái tim nàng chịu đựng sự tổn thương và nó không có dấu hiệu ngừng chảy máu, hắn biết thế nhưng cũng chả biết làm cách nào, thứ duy nhất hắn có thể làm là cho nàng một chỗ dựa.
Không phải Gia Gia nàng, hắn, Dạ Minh Luân đây mới là chỗ dựa tinh thần lớn nhất để Hứa Thanh Sương yếu đuối không quá nhanh để sụp đổ.
Nàng muốn đôi tay ấy lấy lại mọi thứ thuộc về bản thân, nàng quyết định từ bỏ con người trước kia để có thể mạnh mẽ, suy nghĩ ấy thúc đẩy nàng yêu cầu vị Gia Gia ấy im lặng.
Gia Gia nàng thoạt nhìn không hiểu ý định của nàng nhưng rồi lão cũng đồng ý, lão già rồi nhưng vẫn chưa an tâm nghỉ ngơi, đứa con ấy của lão quá ngu muội, lão cực kỳ thất vọng với Hứa Nguyên.
Câu nói của lão khiến Dạ Minh Luân vô cùng thích thú lúc ấy chính là........
"Ngươi làm Phụ Thân kiểu gì mà ngay cả con gái mình không nhận ra, thật giả có thể lẫn lộn nhưng con tim và cảm giác của bậc phụ mẫu ngươi đem bỏ đi đâu....giao Hứa Nha Đầu cho ngươi chăm sóc chính là một sự thất trách của ta.''
Hứa Minh Khai không nói với Hứa Nguyên, lão tự lầm bẩm với bản thân khi ấy, một ánh mắt buồn bã và một cái biểu cảm vô cùng chán chường.
Nhìn Gia Gia mình thế Hứa Thanh Sương không đổi rơi nước mắt, nàng nắm tay siết chặt, nàng tự vằng vặc bản thân quá yếu kém mới xảy ra cơ sự hôm nay, nếu nàng tốt thì có lẽ Gia Gia đã không phải buồn lòng.
Hứa Thanh Sương chợt quay sang, nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng rồi chợt bình rượu ngọc trên tay hắn bị tước đoạt.
''Thiếu Gia đừng uống nữa, huynh đã uống nhiều lắm rồi.''
Dạ Minh Luân lặng người, ánh mắt tiếc nuối hắn nhìn vào ly rượu trong tay rồi đứa lên uống cạn.
'Ta tự hỏi, cuộc sống thế này có tốt không? Có nên rời khỏi đây không? Ta sống lâu quá rồi, thiết nghĩ nó quá nhàm chán với ta sau triệu năm hùng bá, ta từng thèm khát sức mạnh, nhưng có rồi lại buồn chán không thôi khi đạt được..........con đường tiếp đây, đâu mới là đích đến cuối cùng.'
Rượu cạn đáy ly, Hứa Thanh Sương lườm hắn nét hờn dỗi, nàng là được Diệp Thanh Nhu dặn dò song hắn cũng thật không nghe lời, hay nói chính xác thì chả ai trong đám người họ nói lọt tai hắn.
Bị tịch thu nốt ly rượu, Dạ Minh Luân buồn chán nhìn lên hai tên a cẩu a miêu trên đài, chúng đang đánh nhau kịch liệt, một bên Bát Trọng, một bên Thất Trọng, kết quả không quá khó đoán khi Thất Trọng nhanh bị đánh bay ra khỏi đài.
Trận đầu tiên Lâm Gia thắng, nụ cười nhàn nhạt hiện trên môi Lâm Xung, Trần Thiệu chấp tay bái phục đưa sang bởi tên Thất Trọng vừa bị đánh bay là tộc nhân của Trần Gia hắn.
Gấp quạt lại hắn vẫy tay, một ít người của Trần Gia nhanh tới khiên kẻ bại tướng đi, khuôn mặt họ lạnh như băng nhìn vào tên phế vật vừa bị đánh bại, không có tia thương cảm nào, họ cứ như đang phải thu dọn một đống phế liệu, nét khó chịu hiện lên trên từng cá nhân.
Tộc Nhân Trần Gia nhìn vào cũng quăng cho kẻ này ánh mắt khinh thường rồi tặc lưỡi đầy khó chịu, như thể vớt vát thể diện cho Trần Gia, từ bên dưới đài oanh một tiếng lớn.
Khi ai đó kịp để ý thì tại một nơi bị đạp thủng một lỗ, một bóng đen cường tráng vụt thẳng lên lôi đài.
Diện mạo kẻ này lộ ra là một tên mãn phu, cao hơn hai mét nhìn qua hắn tựa như một con gấu lớn, mớ cơ bắp săn chắc và cứng cáp tựa sắt đá, không quá khó để nhìn ra là một tu sĩ thiên hướng khổ tu.
Thân hình vạm vỡ người này tay cầm một thanh đại đao, bá khí hừng hực khiến kẻ Bát Trọng kia co rúm lại.
''Cho ngươi ba lần đếm, cút xuống khỏi đây hoặc bò xuống.''
Hùng biện một câu, kẻ này cắm chặt thanh đại đao xuống sàn đấu rồi khoanh tay lại, đứng bất động tại chỗ.
Mái tóc đỏ dài chạm lưng, biểu hung dữ tựa loài dã thú kèm cái bá khí chèn ép đó kẻ kia nét mặt bối rối khi một bên là thể diện của bản và toàn bộ gia tộc, bên còn lại là sợ hãi và một cổ sức mạnh nghiền ép hung bạo.
Ti vi trên lệch khá lớn khi kẻ kia là Trúc Cơ Sơ Kỳ, hắn chỉ mới Ngưng Khí Bát Trọng, xét đi xét lại hắn hoàn toàn không có cửa thắng, tâm thế đã chấp nhận kết cục khó tránh này song.
Cái thoáng qua Trần Thiệu phía trên nở nụ cười tà ác, ngay sau khi tê tộc nhân Lâm Gia quay lưng định bỏ xuống thì......
Bangg!
Người bên dưới khán đài lập tức phải hít sâu một hơi trước một cảnh, một quyền hung bạo đánh tới chấn nát cột sống của đối phương, tên to lớn khịt mũi xem thường trước cảnh đối phương rên la trong đau khổ và tuyệt vọng.
Banggg! Đoàng---
Lâm Xung nhìn thấy cảnh tộc nhân bị đánh lén liền vỗ mạnh tay ghế đứng bật dậy với một cổ khí thế xông thẳng xuống lôi đài.
"NGƯƠI DÁM!!!''
Lão định động thủ song một cánh tay thanh mảnh giữ lão lại, Trần Thiệu kế bên là kẻ dừng Lâm Xung lại, tất nhiên là để bảo vệ người của mình.
"Ngươi định làm gì? Trước bao nhiêu còn mắt, Ngươi định ra tay với một tiểu bối?''
Lâm Xung nhíu mày hung tợn trừng mắt với Trần Thiệu song kẻ này gần như chả có chút dao động nào, khí chất khó chịu của hắn vẫn thế, vẫn điềm nhiên, đôi mắt híp chặt và nụ cười gian xảo đặt trên môi.
"Trần Thiệu! Đây là người của Trần Gia ngươi??? Dạy ra loại vô sỉ như thế ta chắc chắn cả Tộc Ngươi cũng không thua kém gì hắn!''
Lâm Xung kích động hét lớn, phía trên từng vị Đại Lão nhìn xuống song họ không nói mà chỉ vuốt râu một cách điềm đạm.
Hứa Nguyên khí chất nghiêm nghị không đổi, theo một mặt nào đó thì hắn ngồi đây cho có với tư cách chủ trì Đại Hội song năm nào cũng thế, hắn đây là chán tới tận cổ. Mặc khác Hứa Thanh Sương cạnh hắn có vẻ thích thú, nhìn vào tên tộc nhân của Lâm Gia đang rên rỉ đau khổ trên đất kia nàng cười mỉm, nhìn qua ma mị.
"Lâm Xung, ngươi ăn nói cho đàng hoàng, đây gọi là vô sỉ sao? Hắn chưa mở miệng nhận thua, bị đánh là chuyện đương nhiên, hừm.''
Trần Thiệu điềm nhiên nói, tay vẫy vẫy cái quạt nét hài lòng nhìn vào tên to lớn phía dưới.
'Hắn tên gì ấy nhỉ? Thôi kệ, dù sao cũng rất có tố chất.'
Lâm Xung chợt mắt, nắm tay siết chặt kêu lên răng rắc, đây không đơn thuần là cãi cọ giữa hai vị Gia Chủ, nó còn là việc có chủ trì công đạo cho tộc nhân của mình hay không đối với Lâm Xung mà nói thì lão đang thiết lập sự tin tưởng trong Gia Tộc nhưng xét theo tình hình hiện tại thì không khác mấy việc tự vả vào mặt mình là bao.
Mộc Ngạo Thiên từ đầu tới cuối vẫn im lặng bất ngờ lên tiếng: ''Ta thấy Trần Thiệu nói không sai, là do Tộc Nhân bên ngươi quá bất cẩn, không trách tên kia được.''
"Ngươi!!!''
Lâm Xung ngón tay chỉ về phía Mộc Ngạo Thiên tức tối song lão hậm hực ngồi xuống bởi theo tình huống hiện tại đã quá đủ mất mặt, không thể cứ thế tranh luận thêm.
"Hừm....''
Lâm Xung nhíu mày nhìn về phía tên to lớn hừ lạnh một tiếng.
Trần Thiệu bây giờ cười mỉm, quạt che ngang mũi hắn giọng điệu kích bát: "Trời hôm nay thật nóng ha~ dahaha!''
Lâm Xung bấy giờ trán nổi đầy gân xanh những vẫn cố nhịn, kẻ kia tuy không bị phế đán điền nhưng xương sống gãy nát, chết có lẽ là sự giải thoát, lão cứ thế mất đi một mầm non chớm nở, quả thật rất tiếc nối.
'Gia Tộc phải tốn bao nhiêu tài nguyên mới đào tạo được một Bát Trọng, ấy vậy mà....hừ, hừ.....!'
(Ps: Buổi sáng nhà khá ồn nên đổi lại viết vào buổi khuya.)