Lâm Gia rời đi trong nhục nhã, không có gì đảm bảo việc này sẽ chỉ dừng lại tại đây khi Lâm Xung, người đứng đầu Lâm Gia nộ khí phừng phừng, ánh mắt lạnh lẽo tới cùng cực.
Tiếng bàn luận, hết thảy cặp mắt ở nơi đây nhanh tập trung về phía nữ nhân tuyệt sắc kia, họ bây giờ mới biết nàng là người của Trần Thị Gia Tộc. Nếu thế cũng chả có gì khó nghĩ khi nàng thẳng thừng thoái hôn Lâm Phong thiếu gia kia, theo một cách nghĩ thì nàng đây là làm theo chủ ý của Trưởng Bối với mục đích vũ nhục Lâm Gia, hành động này chả khác mấy việc châm ngòi cho cuộc chiến giữa hai Gia Tộc.
Song thực tế đi ngược lại gần hết những suy nghĩ của những con người nơi đây, bản chất của sự kiện là một sự mất kiểm soát đến từ Trần Nhiên, lão đã mất kiểm soát với chính đệ tử của mình song Trần Thiệu cũng hoàn toàn bó tay trước một viễn cảnh.
Sau ngày hôm nay mọi thứ chắc chắn sẽ rất bùng cháy song sự việc trước mặt vẫn chưa kết thúc, Đại Hội vẫn tiếp tục và kẻ đang đứng trên lôi đài kia là Trần Y Nhi, một tộc nhân của Trần Gia.
Đối với Trần Thiệu mà nói thì cây Nhân Sâm 500 năm kia chả là gì nhưng sự việc đã đến nước này hắn cũng chỉ biết có thể xuôi theo dòng nước.
Mộc Ngạo Thiên bên cạnh bấy giờ cười nhạt, dù khuôn mặt của lão cũng nhợt nhạt không kém nụ cười của mình nhưng đâu đó vẫn thoáng qua mùi ám muội.
Trần Thiệu không chú ý tới khuôn mặt này của Mộc Ngạo Thiên, từ lúc đó tới giờ hắn ta vẫn luôn dõi theo Trần Y Nhi, suy nghĩ hẳn hoi là muốn bóp chết nàng ta, phàm là kẻ phá hỏng việc tốt của hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Về mặt chiến lực , Trần Gia hắn chả ngán ngẩm gì một Lâm Gia song cuộc chiến này nổ ra thì Mộc Gia sẽ là bên hưởng lợi nhất. Mưu đồ của Trần Thiệu đây sớm đã quá rõ ràng khi thâu tóm Lâm Gia rồi dùng thực lực áp đảo mà nghiền nát Mộc Gia, Nam Dương thành rồi chỉ biết đến duy nhất một Đại Gia Tộc, song nếu được hắn sẽ sắp xếp một mối hôn sự với con gái của Thành Chủ Hứa Thanh Sương.
Tuy nhiên viễn cảnh bây giờ đi ngược lại với tính toán của hắn bởi một Trần Y Nhi nhỏ bé, một con đỉa đeo bám lấy Trần Gia để sinh tồn như nàng cũng dám phản chủ, rốt cuộc động cơ cuối cùng của nàng ta là gì chính là điều Trần Thiệu đang tự hỏi.
Phía trên lôi đài Trần Y Nhi vẫn đứng đó, ánh mắt nhẹ động khi nàng nhìn vào một Trần Thiệu Gia Chủ đang âm trầm suy nghĩ, liếc nhẹ qua nàng cũng thấy một Trần Nhiên bừng bừng nộ khí, ánh mắt lạnh lẽo nhìn vào nàng.
Nở nụ cười Trần Y Nhi nhẹ ngước khuôn mặt xinh đẹp của mình lên bầu trời xanh biếc, đôi mắt đẹp nhẹ nhắm lại một cái rồi nàng hít sâu một hơi.
"Từ nay về sau, ta cũng không còn là người của Trần Thị nữa. Ta muốn rời khỏi Trần Thị.''
Một câu nói, nhỏ nhưng vẫn đủ vang để từng cử động khuôn mặt của từng người thêm phần sinh động, Trần Thiệu đôi mắt bấy giờ nheo lại, Trần Nhiên sớm đã sục sôi nộ khí nay thêm dày đặc.
Hứa Nguyên bấy giờ cũng đã đánh mất vẻ mặt nghiêm nghị, nếu nói thì trong vòng chục năm qua đây chính là lần đầu tiên Đại Hội náo động đến mức độ này, dự kiến ngày tháng sau này sẽ phong ba bão táp không ngừng.
Trước tiên bố của Trần Y Nhi phía dưới Trần Thiệu lặng im không nói, Trần Nhiên lúc này đã không kiềm nổi cơn tức giận mà một lần nữa đứng bật dậy.
''Nghịch đồ! Ngươi muốn phản bội Gia Tộc, nơi nuôi dưỡng ngươi tới ngày hôm nay! Ngươi vong ơn phụ nghĩa với Sư Phụ ngươi là Ta ư?"
Ánh mắt Trần Nhiên bấy giờ không còn gì ngoài nộ khí, giận dữ, thất vọng lão siết chặt nắm tay.
Đối diện trước nét này của Sư Phụ, Trần Y Nhi ánh mắt hiện lên sự thất vọng, nàng đã cầu mong....không, đúng hơn là nàng đã mong đợi, mong đợi Sư Phụ một lần vì nàng mà đau lòng song từ tận sâu đáy lòng nàng sớm đã biết nó là một việc không thể diễn ra.
Lòng đau như cắt Trần Y Nhi nhìn vào Sư Phụ mình mà rơi lệ, Trần Nhiên bây giờ cực đoan đến độ chả hiểu hành động của Trần Y Nhi là sao, tại sao lại khóc, tại sao lại quyết định như thế để rồi như thế rất đau lòng.
Lão không hiểu, lão sống đủ lâu để đánh mất cảm xúc của bản thân, song cũng giống như một số thứ, đánh mất rồi sẽ không tìm lại được, cảm xúc cũng thế, đánh mất rồi sẽ quen hẳn nó đã từng tồn tại bên trong.
Nhớ lại Trần Y Nhi vốn là cô nhi, nàng bị bỏ rơi trong một khu rừng, nếu không có Trần Nhiên nàng đã thành bữa ăn cho sói. Nhặt nàng về lão đặt tên nàng là Trần Y Nhi, nàng được chính tay Trần Nhiên nuôi lớn, được chính tay lão dạy dỗ và ngay từ nhỏ nàng đã thể hiện thiên phú tu luyện dược xa các tộc nhân khác.
Không những có thiên phú tu luyện hơn người, nàng còn có sự kiên trì và cực kỳ chăm chỉ, mọi thứ nàng cầu mong, mọi việc nàng cố gắng là để được một lần Trần Nhiên xoa đầu khen ngợi.
Song tất cả chỉ là hão huyền, tại nơi sâu nhất trong thâm tâm Trần Nhiên không tồn tại sự yêu thương dành cho nàng, lão tham vọng, và lạnh lẽo, nàng trong mắt Trần Nhiên chả khác gì một con cờ, một món hàng mà lão bất cứ lúc nào cũng có thể dứt khoát từ bỏ.
Nàng thèm muốn, nàng khát khao được một lần gọi Trần Nhiên một tiếng Phụ Thân nhưng rồi nàng nhận ra vĩnh viễn bản thân không thể.
Đây là sự đau lòng cuối cùng nàng dành cho lão, Trần Y Nhi hai quỳ gối xuống, hành động mà ngay cả Trần Nhiên cũng không thể nào ngờ tới.
Trần Thiệu bấy giờ chỉ nhẹ nhắm mắt lại, hắn đoán ra nàng định làm gì, rồi hắn cuối cùng cũng nhận ra nàng vì sao lại làm thế. Hắn chứa từng có còn gái, cũng chưa từng lấy thê thiếp nhưng bởi những thứ đó sẽ làm vướng chân hắn lại, hắn còn thời gian tức là hắn có thể làm việc đó khi nào tùy thích, hắn đã luôn lắng nghe lời Phụ Thân mình dạy dỗ, rằng vì gia tộc bất cứ thứ gì cũng phải đánh đổi dù cho đó có là ngươi thân yêu nhất đi chăng nữa.
Đó là một trong những lý do để Trần Thiệu tài trí, dung mạo chả thua kém nam nhân này quyết định không lấy vợ, bởi hắn sợ, sợ phải mất đi thứ gì đó quan trọng.
Việc Trần Y Nhi rời khỏi Trần Gia dù không phải mất mát gì đó quá lớn song đó là một đòn đau đớn vào sự nghiệp Gia Chủ của hắn, đây không phải mất mát về vật chất hay tinh thần, hắn đang là Gia Chủ và trên cương vị ấy hắn đang phải tận mắt chứng kiến một trong những tương lai của Trần Gia rời đi.
Hắn không định để nàng sống qua ngày mai là thật nhưng hành động này của nàng khiến lòng tự tôn của người làm gia chủ như hắn bị tổn thương.
Hắn vốn là kẻ khó hiểu nên hắn muốn nàng chết cũng phải vì Trần Gia, sống cùng phải vì Trần Gia, thậm chí cả lúc chết cũng phải trên danh nghĩa Trần Gia.
Sau từng ấy thời gian, lần đầu tiên có một tộc nhân Trần Thi muốn tách ra khỏi, muốn đoạn tuyệt với Trần Gia.
Đây lại là một nỗi vũ nhục khác song Trần Thiệu cũng biết mọi việc hôm nay bắt nguồn từ Trần Nhiên, lão đã sai lầm trong cách nuôi dạy một đứa trẻ mà để cớ sự ngày hôm nay xảy ra.
'Dù là giải tạo thôi cũng không làm được, ta đang tử hỏi có nên giữ ngươi lại cạnh hay không?'
Trần Thiệu thâm tâm chợt dâng lên sự lạnh lẽo, đây không khác gì hành động giận cá chém thớt nhưng cội nguồn đúng thật là từ Trần Nhiên mà ra.
Đây địch thị là sai lầm của Lão.