Dâm Hoàng

Chương 78: Tam Gia Chiến - Trung (2) Thoái Hôn



Phía trên đài Trần Y Nhi cùng Lâm Phong nhìn nhau, cơn gió nhẹ thổi qua khiến chiếc khen che của nàng nhẹ động, Lâm Phong sớm đã đờ ra trước nhan sắc tuyệt diễm của nàng.

Bầu không khí bên dưới cũng lặng im như tờ, không ai hiểu việc gì đang diễn ra nhưng diễn biến thế này cũng thật là lạ lùng.

Nữ Tử Xinh Đẹp Kia Là Ai?

Im Lặng Nhìn Nhau Có Ý Gì?

Tại Sao Ngụy Lão Lại Bảo Vệ Nàng Ta?

Trần Nhiên Kia Tại Sao Lại Nổi Cơn Thịnh Nộ?

Khán giả là thế, họ càng tò mò sự háo hức muốn làm sáng tỏ của họ càng thêm lớn, nghị luận sôi nổi hơn sẽ khiến nơi đây thêm phần náo nhiệt, thêm phần sinh động hơn.

Dạ Minh Luân trong số đông người đang quan sát ánh mắt hiện lên tia thú vị, nhìn vào Trần Y Nhi hắn cười mỉm, nụ cười chứa đôi chút gian tình này thoáng qua bị Hứa Thanh Sương bắt gặp, nàng bấu hắn một cái rồi lườm xéo.

''Tra Nam.''

Quăng vào mặt Dạ Minh Luân một hai từ ngắn gọn nàng ngoảnh mặt sang bên nét hờn dỗi, nhìn nàng Dạ Minh Luân cười khổ rồi im lặng quan sát tiếp.

'Việc này ngày càng thú vị hơn rồi, cho ta thấy đi, nàng thay đổi thành ra dạng nào rồi, hắc hắc!'

Dạ Minh Luân chăm chú quan sát, gần giống hầu hết đám nam nhân ngồi đây hắn chú ý tới cái mông hư hỏng kia của nàng, tất nhiên hành động này của hắn không khỏi bị Hứa Thanh Sương bắt gặp.

Nét hờn dỗi trên khuôn mặt của nàng hơi dịu xuống, ánh mắt hơi giản ra nàng quay sang nhìn hắn hỏi: ''Huynh quen nàng ta sao?''

Dạ Minh Luân được hỏi song hắn không quay sang nhìn nàng mà chỉ nhẹ thở dài: ''Có quen biết một chút.''

"Một chút là bao nhiêu?''

Hứa Thanh Sương trừng mắt lườm xéo hắn, bầu không khí xung quanh chợt hạ xuống mấy độ, cảm giác khiến người người xung quanh rợn người lạnh lẽo.

''Gì-Gì thế?? Ngươi có cảm giác hơi lạnh không?''

"Kỳ lạ, trời rõ ràng nắng dịu sao lại....''

"Sao ta lại thấy hơi khó thở nhỉ?''

Dạ Minh Luân bấy giờ cũng một phen bị nàng làm cho kinh ngạc, hắn lập tức quay sang vỗ dành nàng như một cặp Đạo Lữ thông thường hờn giận.

''Muội bình tĩnh một chút, nữ nhân ta quen biết đâu ít...sao...tự nhiên....?''

Dạ Minh Luân nở nụ cười khô khốc, sắc mặt Hứa Thanh Sương bấy giờ một nét âm trầm đáng sợ.

'Coi như ta không thấy gì đi, nàng ta ngày càng manh động hơn thì phải, tâm ma sao?'

Dạ Minh Luân suy nghĩ, song hắn có cảm giác đêm nay sẽ phải mất ngủ.

---

Nhìn lên phía trên lôi đài, bây giờ trường kiếm trong tay Trần Y Nhi nhẹ rút ra khỏi vỏ, Lâm Phong giật mình tỉnh lại trong cái thoáng qua bị nhan sắc của nàng mê hoặc.

''Cô Nương là...?''

Lâm Phong giọng điệu chính nhân quan tử hỏi, nét mặt bình tĩnh hắn dò xét coi hàng của mỹ nhân nay ra sao. Chỉ chút nhan sắc thôi đã làm hắn chết mê chết mệt thì sau khi nhìn qua ngực tròn mông vểnh của nàng hắn lại nổi cơn động dục, bản tính háo sắc lấn át suy nghĩ hắn dâng trào ước muốn chiếm hữu nàng.

Trần Y Nhi dù thế nào cũng là một nữ nhân, đối với ánh mắt của nam nhân nàng cực kỳ nhạy cảm, chỉ cái nhìn này của hắn thôi nàng đã chán ghét đến lười phải nói chuyện.

"Cô Nương---"

Thấy Trần Y Nhi không trả lời hắn hỏi tiếp song giật mình nuốt lại câu chữ bởi cái lườm đầy chết chóc của nàng ta.

"Câm miệng.''

Lâm Phong bất chợt run lên, toàn thân như bị áp chế hắn bất động rồi lặng im nhìn nàng đầy sợ hãi.

Hắn là Trúc Cơ Cảnh, nàng cũng là Trúc Cơ Cảnh vậy tại sao? Tại sao đối diện với nàng hắn lại cảm giác như không cách giữa cả hai tựa hai bên sông, dù gần, dù nhìn thấy đối phương nhưng muốn qua lại vô cùng khó.

"Ta tên Trần Y Nhi, Tộc Nhân Trần Thị. Hôm nay ta đến để thoái hôn Lâm Phong của Lâm Thị, ngươi không xứng với ta.''

Lời Trần Y Nhi nói ra khiến Lâm Phong im bặt, khuôn mặt hắn tối lại nhanh chóng.

Bên trên Lâm Xung đứng bật dậy hùng hổ quay sang Trần Thiệu song lão cũng lập tức phải ngồi xuống.

Có hai nguyên nhân để Lâm Xung phải làm thế, thứ nhất Trần Thiệu nụ cười từ bao giờ lụi tắt, nét mặt khó coi như thế lão cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Nguyên Nhân thứ hai chính là Ngụy Lão, lão xém chút quên mất Trần Nhiên xém bị trảm bởi có ác ý với Trần Y Nhi kia.

Nắm tay siết chặt Lâm Xung nét mặt khó coi hơn với đôi mắt chất chứa sự không cam lòng, tại sao mọi thứ lại đi ngược với dự định, đã sắp, đã gần thành công vậy mà..............

"Hê-- hê hê hê hê! Phải rồi! Ta nhớ ra rồi! Phụ Thân từng nói ta có một hôn ước! Là nàng! Trần Y Nhi của Trần Gia, thê tử tương lai của ta!!! May mắn, ta quá may mắn!!!''

Lâm Phong sung sướng tới điên dại, hắn cười phá lên một cái hào hứng, tâm dâm dục hắn nghĩ tới rất nhiều tư thế hành hạ nàng song.

Vụt----

Một đường cắt nhỏ xuất hiện trên má trái của Lâm Phong, tia máu nhỏ chảy xuống khiến hắn đờ người ra.

''Ngươi có vẻ nghe không hiểu, ta đến để thoái hôn, ta không trao thân cho một tên phế vật.''

Trần Y Nhi lạnh nhạt câu nói, ánh mắt nàng hiện hữu sự chán ghét khi nhìn vào hắn, Lâm Phong.

"Thoái Hôn? Ha ha ha! Ta không đồng ý, việc đã được quyết định bởi các Trưởng Lão của Gia Tộc, nàng nói Thoái Hôn là Thoái Hôn, coi ta là tên ngốc sao? Thế Tử-----''

Xoẹt---- ầm!!!

Lâm Phong đang hào hứng câu nói thì một đường vung kiếm Trần Y Nhi tách đôi sàn đấu với một đường cắt dài.

Lâm Phong tái xanh mặt mày né đi đường chém, sát ý, nàng vậy mà có sát ý với hắn, với Phu Quân tương lai của mình????

"Đây là có ý gì? Nàng muốn làm loạn, nàng hiểu bản thân vừa làm nên hành động gì không? Lâm Gia ta sẽ khai chiến với Trần Gia-----''

Lâm Phong cao ngạo hà cớ phải chịu nhục, hắn biết chênh lệch thực lực giữa nàng và hắn ra sao song đánh không lại hắn liền cưỡng ép nàng bằng sự ràng buộc Gia Tộc.

Hôn Ước là việc nhỏ song hai Gia Tộc giao chiến là việc lớn, phàm là Tộc Nhân hạ giai trong Gia Tộc thì phải tuân theo mệnh lệnh của Trưởng Lão và Gia Chủ.

"Lâm Phong, ngậm miệng lại.''

Lâm Xung bất ngờ lên tiếng, ánh mắt lão quét sang Trần Thiệu với cơn giận như nước nóng tràn ly, kẻ cầm ly rồi cũng sẽ bỏng tay.

"Trần Thiệu, Trần Gia ngươi đây là xem thường Lâm Gia ta?''

Trần Thiệu đôi mắt híp hơi hé mở, tựa con hung thú hắn đang đưa nanh vuốt về phía Lâm Xung.

"Lâm Gia ngươi đáng để Trần Gia ta xem thường?"

Lâm Xung phừng phừng nộ hỏa, ngón tay hướng Trần Thiệu mà chỉ thẳng: ''Trần Thiệu ngươi nhớ kỹ cho ta, tốt, rất tốt!''

Lâm Xung giọng mang theo sự phẫn nộ rời đi, bên dưới Lâm Phong nét mặt cực khó coi nhìn vào Trần Y Nhi như thể muốn ăn tươi nuốt sống.

''Ta nhớ lấy nỗi nhục hôm, Ngươi rồi sẽ phải quỳ lạy van xin ta, hắc hắc! Lúc đó ta sẽ hành hạ ngươi ngày này qua tháng nọ, để ngươi sống không bằng chết.''

Lâm Phong bước xuống đài với một thất bại ê chề, dù không động thủ nhưng thực lực, thậm chí là hậu thuẫn, hắn thua triệt để trên mọi phương diện so với nàng.

Phía trên Trần Thiệu nhíu mày nhìn Trần Y Nhi một cách giận dữ song hắn vẫn lặng im không nói.

'Sau hôm nay nhất định phải bắt sống nàng ta, ta muốn biết bí mật là gì....nàng lấy cái gì để Ngụy Lão chống lưng cho. Hừm!''